Hạ Du Huyên nở nụ cười, gắp đồ ăn cẩn thận đút cho Lãnh Liệt Hàn "Hàn, mau nếm thử bữa sáng em làm cho anh đi."
Lãnh Liệt Hàn nheo hai mắt lại, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên, tùy ý để cô đưa đồ ăn vào trong miệng mình.
"Như thế nào? Ăn có ngon không?" Hạ Du Huyên ôm cổ Lãnh Liệt Hàn, tiến sát vào.
Lãnh Liệt Hàn không trả lời, khó có khi cô nhóc này tích cực như vậy, anh làm sao có thể không 'khuyến khích khen thưởng' được đây?
Lãnh Liệt Hàn nhai đồ ăn trong miệng, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên.
Đem đồ ăn từ từ đưa vào miệng cô.
Hạ Du Huyên trừng to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn vào người đàn ông này.
"Ừm, không tồi, ăn rất ngon." Lãnh Liệt Hàn thỏa mãn nhìn biểu hiện của Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên nhận được đáp án khẳng định, nhất thời cao hứng mà hoàn toàn quên đi chuyện bón thức ăn vừa rồi. Hơn nữa còn chủ động tiến lên hôn môi anh.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, đáp lại nụ hôn của cô. Chỉ là nhận được một đáp án, đã khiến cô vui vẻ thành như vậy?
Anh không biết rằng, điều khiến Hạ Du Huyên để ý nhất chính là toàn bộ cách nhìn của anh về cô. Mặc kệ người khác nói gì cô đều không quan tâm, thế nhưng nếu người đàn ông này nói ăn không ngon, vậy thì cô nhất định sẽ vô cùng tức giận.
Người khác đều nói, nếu muốn bắt được trái tim của người đàn ông, thì trước tiên phải nắm được dạ dày của người đàn ông đó!
Bàn tay to lớn của Lãnh Liệt Hàn đã xuyên vào bên trong chiếc áo sơmi. Tiến lên khu vực đẫy đà.
Vuốt ve.
Hạ Du Huyên nhất thời sửng sốt, sau đó đẩy người đàn ông ra "Hàn, không phải anh phải đến công ty sao?" Ăn mặc lịch sự như vậy, khẳng định là đến công ty rồi.
Lửa dục trong mắt Lãnh Liệt Hàn hừng hực bốc lên, điều này đối với Hạ Du Huyên mà nói là quá quen thuộc, thế nhưng. . .
"Khụ khụ. . . Hàn, anh. . .Ưm. . ." Hạ Du Huyên làm bộ ho khan vài tiếng, còn chư kịp nói xong, đã bị người đàn ông chặn môi lại.
Phía trước ngực cảm thấy lành lạnh, không biết từ bao giờ Lãnh Liệt Hàn đã cởi hết cúc áo ra, tùy ý xoa nắn da thịt nhẵn bóng bên trong.
Đôi môi nóng ẩm rơi xuống cần cổ trắng nõn của Hạ Du Huyên, không ngừng in lên trên đó ấn ký của riêng anh.
"Ưm. . .Hàn, dừng tay." Thanh âm Hạ Du Huyên vang lên vô cùng mê người, hơi thở dồn dập gấp gáp.
"Bảo bối, em châm lửa đương nhiên em phải phụ trách." Lãnh Liệt Hàn thản nhiên nói.
Hạ Du Huyên buồn bực, cô đốt lửa khi nào chứ?
Đối với Lãnh Liệt Hàn mà nói, chỉ cần những cái ngoắc tay của Hạ Du Huyên cũng đã là hấp dẫn trí mạng đối với anh.
Bàn tay to lớn kéo khóa quần tây của mình ra, nộ long vĩ đại nhảy lên.
Hạ Du Huyên đột nhiên trừng to hai mắt "Ưm. . ."
Thứ đó lớn như vậy, làm sao có thể đi vào. . .
Lãnh Liệt Hàn nhìn thấu tâm tư của cô, cười quỷ dị áp sát vào cô, cố ý dùng hỏa nhiệt của mình ấn ấn vào nhị hoa của cô "Bảo bối, không cần hoài nghi, nó nhất định có năng lực tiến vào. Nếu không bây giờ thử một chút xem?"
Hạ Du Huyên lắc lắc đầu, thế nhưng người đàn ông này làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy được.
Nắm lấy vòng eo nhỏ bé của cô, hướng vào phía trong bụng, nộ long đâm vào thật sâu, đồng thời lấp kín cái miệng nhỏ nhắn của cô.