Hạ Du Huyên sững sờ nhìn Hoàng Ngọc Oánh ngã xuống trước mặt mình, ôm lấy Hoàng Ngọc Oánh khiêng lên lưng, cật lực chạy trốn.
Phác Cận Huệ nhìn thấy mình không bắn trúng Hạ Du Huyên, chân bước càng ngày càng nhanh, vung súng lên bắn loạn xạ.
Hạ Du Huyên lúc này che chắn cho Hoàng Ngọc Oánh, khi phát hiện cô nàng đang dần mất đi ý thức, đúng lúc đó, xuất hiện một chiếc xe thể thao màu bạc.
"Huyên Huyên, lên xe." Liệt Hỏa lo lắng hô lên với Hạ Du Huyên.
bộ dạng Hạ Du Huyên giống như gắp được cứu tinh, quay lưng lại đem Hoàng Ngọc Oánh thả vào trong xe, còn bản thân cũng theo quán tính ngã nhào vào trong chiếc xe thể thao.
Xe thể thao nhanh chóng rời đi, Phác Cận Huệ không cam lòng dậm chân, xoay người thần tốc rời đi.
——— ————————
"Đương, đương gia, Hạ, Hạ tiểu thư đã xảy ra chuyện." Tên vệ sĩ thần tốc chạy về.
Ly rượu đế dài trong tay Lãnh Liệt Hàn 'cạch' một tiếng, bị anh bóp nát.
"Ở đâu?" Âm thanh giống như từ địa ngục truyền ra.
Khiến cho Đường Sâm nặng nề sợ hãi, Lãnh Liệt Hàn thật khủng khiếp, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua bộ dạng này. . . .
"Bệnh viện Đệ Nhất." Tên vệ sĩ vừa mới nói xong, bóng dáng người đàn ông đã không thấy tăm hơi.
Đường Sâm không thèm để ý đến việc cầm theo áo khoác, thần tốc bước theo Lãnh Liệt Hàn rời đi.
Bệnh viện Đệ Nhất
Nhóm người Lãnh Liệt Hàn khoảng chừng người, hùng hùng hổ hổ khí thế bức người xông vào bệnh viện, khiến cho toàn bộ bệnh nhân và y tá ở xung quanh đều vô cùng sợ hãi, trốn trong phòng bệnh không dám ra ngoài.
Khi Lãnh Liệt Hàn chạy tới phòng cấp cứu, liền nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đang co rúm người lại thu mình ngồi vào trong góc, ánh mắt không có nửa điểm tiêu cự.
"Bảo bối, anh đến rồi." Lãnh Liệt Hàn đến gần Hạ Du Huyên, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Hạ Du Huyên nghe được âm thanh quen thuộc, hàm răng hung hăng cắn lên bả vai Lãnh Liệt Hàn.
Mãi cho đến khi mùi vị máu tanh xộc vào khoang miệng, mới từ từ buông ra, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lãnh Liệt Hàn "Hàn, Oánh Oánh, Oánh Oánh cô ấy. . ."
Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, nhìn vào vết thương trên người Hạ Du Huyên, trong ánh mắt tràn đầy những tia đau lòng sâu sắc "Bảo bối, đừng sợ, anh ở đây. Oánh Oánh không có việc gì."
"Ừm." Lúc này trái tim run rẩy của Hạ Du Huyên mới từ từ lắng xuống, ánh mắt dần dần có điểm sáng.
Lãnh Liệt Hàn mặc kệ ở đây có bao nhiêu người, trực tiếp dũng mãnh hôn xuống môi cô.
Chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu như không có cái cô Oánh Oánh kia ngăn cản họng súng cho bảo bối của anh, có lẽ bảo bối của anh đã rời bỏ anh rồi.
Khi anh nghe được mọi chuyện từ tên vệ sĩ, anh lần đầu tiên biết được thế nào là sợ hãi.
Loại cảm giác đó, giống như trái tim anh đang ngừng hoạt động.
Nụ hôn vừa mới trôi qua, Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng áp đầu cô vào trong ngực mình. Lúc này, Hạ Du Huyên đang vùi đầu vào trong ngực anh, không hề nhìn thấy, những tia khát màu đang dần xâm chiếm toàn bộ ánh mắt anh.
Đám huynh đệ đã vào sinh ra tử đi theo Lãnh Liệt Hàn hơn chục năm nay đều bị ánh mắt này của lão đại hù sợ.
Đường Sâm nhíu mày, Thanh Long, Ngân Long chỉ liếc nhìn ánh mắt Lãnh Liệt Hàn, liền biết phải làm gì. Hai người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
"Hắc, mèo con bé nhỏ Huyên Huyên không sao chứ?" Đường Sâm trước sau như một, giọng điệu vô cùng xấu xa.