Một tiếng hét này của Lãnh Tầm Vũ vang lên. Một chưởng chín thành nội lực của Lãnh Tầm Vũ cứ thế nhắm thẳng vào cô. Hắn sắc mặt thập phần khó coi đứng chắn trước mặt cô, Trịnh Lam Dực thu hồi lại vẻ mặt cà lơ phất phơ của mình, Tần Úy Diên chưa kịp động thủ, Hồng Ngục Đào ở một bên đã xuất ra một chưởng nội lực lớn. Hai chưởng nội lực va chạm vào nhau làm cái "Ầm" thật lớn. Lãnh Tầm Vũ bị lực đẩy ra xa, cánh tay vừa xuất ra nhìn là biết, chắc chắn tàn phế. Hồng Ngục Đào thu tay, phất tà áo, lạnh lùng khinh bỉ:
- Nhân loại vẫn chỉ là nhân loại. Ngươi không có tư cách khiến Vương động thủ!
- Ngươi...tiện nhân...dám xen vào chuyện của ta! - Lãnh Tầm Vũ tức giận, ánh mắt đầy hận thù, rống một câu
- Tạp chủng, câm miệng! - Hồng Ngục Đào lạnh mắt, dậm chân một cái
- Agh....
Lãnh Tầm Vũ kêu một tiếng thảm thiết, cả cơ thể như dính chặt với mặt sân không buông, như thể luyến tiếc không dứt vậy. Những tiếng "Rắc, Rắc, Rắc" vang lên đều đều đầy ghê rợn. Máu chảy ra xung quanh. Dân chúng sợ đến mặt trắng bệch, không dám thở mạnh. Mấy vị hoàng thân quốc thích, quan thần triều đình cùng sứ giả các quốc âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Tần Úy Diên và Trịnh Lam Dực nhìn Hồng Ngục Đào - Nữ nhân này, chắc chắc có thể đánh hai trăm chiêu không phân thắng bại với Hắc Thiên!
Hắn quay đầu nhìn cô, cô vẫn vẻ mặt vô cảm không chút biến đổi. Cô nhìn nhìn một chút, vô cùng khó chịu - Hôn lễ của y cứ thế tan tành.
Lãnh Tầm Vinh lúc này đã ngất trụi ở một bên, người Lãnh gia không một ai dám động đậy, cứ thế trợn trắng mắt nhìn. Hoàng Hậu - người phục hồi nhanh nhất liền đứng dậy nói:
- Đây là hôn lễ của thái tử, người Lãnh gia các ngươi dám phá hỏng. Bổn cung thay hoàng thượng hạ chỉ, nam nhân mang vào cung làm thái giám, nữ nhân đem bán vào kỹ viện. Số tiền lấy được quyên góp cho những nhà dân nghèo. Kháng chỉ, giết!
- Hoàng hậu nương nương xin tha tội! - người Lãnh gia sửng sốt, lập tức quỳ rạp xuống, đập đầu xin tới xin lui. Mấy quan thần có quan hệ mật thiết với Lãnh gia cũng quỳ xuống xin hộ
- Hoàng Hậu nương nương, nể tình thái tử phi là người Lãnh gia, xin hãy rút lại thánh chỉ! - một nam nhân to gan lớn mật nói
- Ai nói ta là người Lãnh gia các ngươi?! - cô chợt lên tiếng
-.... - không ai đáp lại
- Không phải các ngươi xóa tên ta và Lãnh Trầm Băng khỏi gia phả rồi sao?! - cô lần nữa lên tiếng
-.... - im lặng tiếp diễn
- Đủ rồi! Thật tốn thời gian!
Cô nói xong, quay người bỏ đi. Hồng Ngục Đào liếc quanh một vòng, cũng đi theo cô. Hắn, Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên trao đổi ánh mắt một chút. Sau đó, hắn rời đi, Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên ở lại một chút sai người dọn dẹp lại. Dân chúng tâm trạng buồn bã cùng ủ rũ ra về. Các vị sứ giả cũng lần lượt cáo từ, trở về nước mình bẩm báo. Hoàng hậu, hoàng thượng, mấy vị hoàng tử công chúa cũng lần lượt trở về nơi của mình. Quan đại thần vừa đi vừa thì thầm to nhỏ bàn tán. Người Lãnh gia chiếu theo thánh chỉ đã hạ mà làm một lượt. Hôn lễ vốn đang vô cùng tươi đẹp, nhưng cuối cùng lại trở nên như này.
- - - - - - - - - - - - Lãnh Tình cung - - - - - - - - -
Bộ hỉ phục tân nương của cô đã được cởi ra, trên đầu bây giờ cũng chả còn cái gì. Cô ngồi trên ghế uống trà, tâm trạng vô cùng khó chịu. Hồng Ngục Đào ở một bên cầm y phục do chính mình làm ra, ngây ngẩn nhìn cô. Hắn lúc này cũng đã thay y phục khác, đang ngồi cạnh bên cô. Không gian im lặng đến đáng sợ. Nhóm ảnh vệ ẩn nấp đâu đó cũng vô cùng muốn cầm đao san phẳng Lãnh gia - Ai bảo mấy người này đến phá hôn sự của chủ tử nhà bọn họ chứ! Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên xuất hiện bên cạnh hai người, tự nhiên ngồi xuống. Cả hai nhìn nhau, lại nhìn hắn vẻ mặt băng sơn hiếm khi xuất hiện một mảng ủ rũ như vậy, lại nhìn sang cô. Cả hai đồng thanh phá vỡ sự im lặng này:
- Hay đến Liệt Hỏa đường/Ma Minh Ngục của ta đi?! - song lại nhìn nhau
- Thế giới này thật nhàm chán! - cô liếc một cái, tùy ý nói ra một câu
- Nhàm chán sao...ừm.... - hắn, Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên sờ cằm suy nghĩ
- Đường chủ/Giáo chủ!
Lúc này, một hắc y cùng một hồng y cùng lúc hạ xuống. Ám cũng nhảy ra góp vui, nói vài câu trao đổi với hai người kia, sau đó xoay lại nói với hắn:
- Chủ tử, Trúc Vũ môn đã động thủ rồi!
- Hơn tám trăm đồ đệ của Trúc Vũ đã bao vây lấy Liệt Hỏa đường rồi, giáo chủ! - hắc y nói với Tần Úy Diên
- Đường chủ, làm sao đây?! - Hồng y nói với Trịnh Lam Dực
- Trúc Vũ môn lần này thực sự muốn chết?! - Trịnh Lam Dực cười lạnh một cái
- Đã tha cho một lần, ngu ngốc! - Tần Úy Diên khinh bỉ
- Phong nhi....muốn đi xem náo nhiệt không?! - hắn quay qua hỏi, cô đã sớm dựng tại nghe, lập tức gật đầu
- Vậy đi thôi!
Hắn đứng dậy, khoác vào mình một chiếc áo choàng màu đen lớn, lại đeo lên một chiếc mặt nạ đen vô cùng thần bí. Đưa tay ôm cô lên, điều chỉnh lại cho cô tư thế thoải mái nhất. Trịnh Lam Dực cùng Tần Úy Diên cũng đứng dậy, nói gì đó với thuộc hạ của mình. Hồng y và hắc y gật nhẹ đầu, hành lễ rồi biến mất. Ám cũng đã đi gọi Âu Dương Lâm. Hồng Ngục Đào nhìn nhìn cô đang ở trong lòng hắn, lầm bầm:
- Nếu để ba người kia thấy được cảnh này. Phản ứng chắc sẽ rất thú vị?!
- Ân..nên gọi ba người họ ra!
Cô nghe rồi gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn khua lên không trung vòng hình cung tuyệt đẹp. Ba nam nhân yêu nghiệt kia thì nhìn nhìn đầy tò mò - lần này sẽ là ai xuất hiện trong đám khói?!
Hồng Ngục Đào vui vẻ ngay, hứng khởi chờ. Lúc này, trong căn phòng to lớn, "Bùm" một tiếng. Ba đám khói đen đỏ trắng lần lượt xuất hiện. Từ ba đám khói, theo lần lượt từ trái sang phải là đỏ trắng đen, đi ra hai nam nhân một nữ nhân. Hắn, Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên mặc dù đã có chuẩn bị sẵn, vẫn không tránh khỏi phải cảm thán - quá yêu nghiệt!
Từ đám khói màu đỏ đi ra một nam nhân khuôn mặt thập phần gợi đòn, vẻ cà lơ phất phơ còn hơn cả Trịnh Lam Dực. Cả mắt và tóc đều là màu đỏ lửa, một thân y phục đỏ. Nhìn từ xa như kiểu là một ngọn lửa di động vậy. Tất cả mọi thứ đều giống con người, trừ.....trên đầu nam nhân này có ba cái sừng. Mà trên mỗi cái sừng đều có một ngọn lửa đang cháy ngự trên đó.
Tiếp đám khói màu trắng đi ra một nữ nhân tuyệt mỹ, khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo. Từ người y tỏa ra một loại khí thế khiến người ta không dám tới gần. Mái tóc màu băng dài đến hông, đôi mắt chỉ có một màu trắng kỳ dị. Vận trên mình một bộ y phục màu trắng đến không thể trắng hơn. Nữ nhân này có một cái đuôi phượng lớn màu bạc tuyệt đẹp, rất hút hồn. Trên mỗi sợi lông đều có một đóa hoa lan bằng băng di chuyển xung quanh, rất sinh động.
Từ đám khói cuối cùng, màu đen đi ra một nam nhân đen từ trên xuống dưới, mỗi làn da là màu trắng. Tóc đen, mắt đen, y phục đen. Khuôn mặt thập phần ngây thơ, đáng yêu cùng có chút ranh mãnh. Trên lưng nam nhân này có một đôi cánh cực to, còn to hơn cả của Hồng Ngục Đào, màu đỏ máu, ở khớp xương thứ hai còn có hai cái sừng chìa ra. Sau hông có một cái đuôi giống như của ngựa.
Ba người này vô cùng hiếu kỳ nhìn xung quanh, lại nhìn tới một đám người trước mặt thì nhíu mày. Nhìn đến cô thì vui mừng, đồng loạt quỳ xuống:
- Vương!