Hắn ngạc nhiên - cô thế nhưng lại nói tên kia tàn ác!?
Cô nhìn vẻ mặt hắn, hơi cười, nói:
- Mặc dù bổn tọa chính là Vương của địa ngục, nhưng không tàn ác như nhân loại các ngươi thường nghĩ!
- Ân.... - hắn gật đầu
- Vũ là tên bổn tọa đặt cho hắn. Tên thật của hắn, bổn tọa không biết. Từ khi bổn tọa nhận thức được, hắn đã có trong cơ thể. Cũng đã có lần, bổn tọa cùng hắn nói chuyện, hắn chỉ nói "Ta là một thứ.....tàn ác nhất thế gian!". Xong một lần hắn chiếm thân thể của bổn tọa tàn sát hơn tám nghìn tiểu quỷ trong các tộc, bổn tọa đã phong ấn hắn lại. Từ lần đó, hắn chưa bao giờ gặp bổn tọa nữa. Suốt hơn tám nghìn năm, chưa một lần nào hắn chiếm lấy thân thể của bổn tọa nữa. Đây là lần thứ hai, hắn hẳn muốn nói gì đó. - cô một tràng dài nói cho hắn
- Nàng...tám nghìn năm...tuổi?! - trọng điểm của cả câu chuyện mà hắn nắm là đây
- Ân....cũng không chắc...bổn tọa chả bao giờ xem xem mình bao tuổi! - cô nghiêng đầu
- A....
Hắn lập tức hút khí - sống tới mấy nghìn năm.... chính mình còn chưa sống tới hai mươi năm.... quá chênh lệch!!
Cô nhìn khuôn mặt méo mó của hắn, buồn cười. Lúc này, bên cạnh hai người có thêm hai thân ảnh một đen một đỏ khác. Có thể tự nhiên đứng bên cạnh họ như vậy, ngoài đám Hồng Ngục Đào đang nghỉ ngơi ở "Âm" cũng chỉ còn cặp vợ chồng rắc rối kia. Cô lia mắt một cái, quả đúng vậy. Trịnh Lam Dực đang ôm Tần Úy Diên ngồi xuống. Nhìn vẻ mặt của Tần Úy Diên, cô hỏi:
- Ngươi bị sao vậy!?
- A...không sao.... - Tần giáo chủ trả lời, miệng cười gượng, sau đó liền quay lại lườm Trịnh đường chủ tóe khói
- Ài....Tiểu Diên Diên...đã bảo là tại ngươi mà!! - Trịnh Lam Dực rất bất đắc dĩ, đỡ ái nhân của mình ngồi xuống, châm trà cho y
- Hừ!! - Tần Úy Diên quay mặt đi, hừ lạnh
- Tại lúc đó ngươi quá quyến rũ...bổn đường chủ căn bản...không dừng lại được!! - Trịnh Lam Dực bày ra vẻ mặt ủy khuất
- Biến thái! Lưu manh! Hạ lưu! Không biết xấu hổ!! - Tần Úy Diên xoa xoa thắt lưng đau nhói, mắng
- Được rồi..là ta...là ta..... - Trịnh Lam Dực thấy cô và hắn đồng loạt tránh xa mình thì giật giật khóe miệng
- Thiên...hắn rất là lưu manh?! - cô ôm chầm lấy hắn, hỏi
- Ân....là tên đại biến thái, đại lưu manh! - hắn không chút nể tình bằng hữu, triệt để bắn tên vào lòng Trịnh Lam Dực
- Ác.....ngươi..... - Trịnh Lam Dực trợn mắt, tức muốn hộc máu
- Ngươi bị hắn lưu manh?! -cô hỏi một câu làm ba nam nhân kia choáng váng
- Phong nhi....ta...ta...làm sao..lại....bị... - hắn cảm mí mắt của mình giật kịch liệt
- Bổn đường chủ mới không thèm lưu manh hắn!! - Trịnh Lam Dực căng mắt, phỉ nhổ
- Ồ....Tiểu Lam~!
Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện thú vị, ngân dài một tiếng. "Bùm" một cái, một làn khói xanh xuất hiện. Hắn cùng cặp đôi kia cũng không thủ thế, căn bản là đã quen. Từ làn khói, đi ra một "nữ nhân" lam y thanh tao. Khuôn mặt thập phần ma mị, mắt phượng đầy mê hoặc đảo một cái, mái tóc màu đen suôn mượt thả phía sau, lay động theo mỗi bước đi của y. "Nữ nhân" kia nhìn cô, hai tay chắp lại, cúi người, giọng nói êm dịu như nước vang lên:
- Vương!!
- Ân....- cô gật đầu một cái
- Vương hậu! - "Nữ nhân" kia quay sang hắn
- A....ừ.... - hắn hít một hơi thật sâu, gật đầu
- Ai đây a~?! - Trịnh Lam Dực nhìn từ trên xuống dưới, phán - quá mức xinh đẹp!!
- Đây là Tiểu Lam, một trong thập đại Ác Ma dưới quyền Tử thần! - cô gặm a gặm ngón tay hắn
- Oác.... lại còn cả ác ma?! - Trịnh Lam Dực há miệng
- Vương...nhân loại này thật chướng mắt!! - Tiểu Lam kia hai tay khoanh trước ngực, bĩu môi
- Tiểu Lam, cho ngươi một khắc, quyến rũ hắn cho bổn tọa!! - cô mặt thập phần vui vẻ, nói
- Oác...
Một đám người còn lại trong căn phòng đồng loạt trợn trừng mắt, miệng há to như quả cam. Những ảnh vệ của ba môn phái đều không cẩn thận trượt chân, lăn một vòng xuống đất. Cô rất chi là vui vẻ khi nhìn biểu cảm của từng người. Tiểu Lam chớp chớp mắt phượng, nhìn cô một lát, sau đó liền nói:
- Vương...này là ngài muốn một tuần thần không thể xuống giường?!
- A...bổn tọa quên mất còn Tiểu Vũ a~! Bỏ đi...bỏ đi... - cô sực nhớ tới vị mặt than địa ngục có sập cũng không chớp mắt kia, xua xua tay
- Ân! - Tiểu Lam gật gật đầu, nhớ tới vị hành mình suốt / kia thì thở dài
- Tiểu Vũ là ai?! - hắn hoàn hồn nhanh nhất, hỏi
- Phu quân mặt than của Tiểu Lam a~!! - cô trả lời
- Oa... nhìn cô nương này mới hai mươi tuổi, không ngờ là có phu quân rồi a?! - Tần Úy Diên chớp mắt, ngạc nhiên
- Nhân loại, ngươi bao tuổi?! - Tiểu Lam nhếch mi
- Ân...mười chín! - Tần Úy Diên đếm đếm
- Hừ....mới sống được có mười chín năm! - Tiểu Lam khinh bỉ
- Ác...chả nhẽ ngươi ba mươi?! - Trịnh Lam Dực trợn mắt
- Lão tử đây hai trăm tuổi!! - Tiểu Lam tức giận
- Lão tử?! Ngươi...ngươi...là nam?!? - Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên sửng sốt
- Ai dám bảo lão tử là nữ?! Ta thiến hắn?! - Tiểu Lam sắn tay áo, hùng hổ
- Ta! - cô giơ cánh tay nhỏ bé của mình lên
- Thần...mới không dám! - Tiểu Lam lập tức ỉu xìu
- Khoan...khoan...hai... trăm...ngươi hai trăm tuổi! - Trịnh Lam Dực đứng bật dậy, chỉ thẳng Tiểu Lam, hét lên
- Đúng vậy! Ta đây mới là người nhỏ nhất!! - Tiểu Lam bĩu môi ủy khuất
- O_O!!
Vâng....biểu cảm của cả đám đây, vô cùng thú vị. Cô úp mặt vào ngực hắn, nhẫn cười đến đỏ ửng cả khuôn mặt. Đôi vai nhỏ không ngừng run lên.
--------------------------- Lời tác giả------------------
T/giả định cho thêm một nhân vật xuyên không, mọi người cho ý kiến xem có nên không?!
Nếu có thì là nam hay nữ?!
Thời đại nào?! (cổ đại hay hiện đại - thế kỷ)
Có sức mạnh không?! (thời - không, phép thuật, ma pháp, phù thủy, hóa động vật, băng, lôi, thủy hỏa......v.....v....)
Có tình cảm với nhân vật phụ nào?!
- Nữ: Ám hay Âu Dương Lâm
- Nam: tùy tiện chọn đại một người đã có đất diễn
Mong mọi người góp ý hộ t/giả với!!!!!