Bệnh tình của Lệ Hành quả nhiên rất nghiêm trọng. Sau khi uống xong thuốc hạ sốt, nhiệt độ không giảm xuống thì không nói, đằng này nó lại có chiều hướng tăng cao. Mới có ngắn ngủi vài giờ, mà nhiệt độ đã lên tới độ. Hạ Nhã Ngôn thấy được tình hình có tính nghiêm trọng, kêu Hách Nghĩa Thành cõng Lệ Hành lên lưng rồi đi xuống lầu, trực tiếp đưa vào bệnh viện. Giày vò đến rạng sáng, nhiệt độ của Lệ Hành vẫn rất cao, chưa hạ xuống nữa.
Lúc đầu Hạ Hi còn cố duy trì vẻ mặt bình tĩnh, đứng ở bên cạnh của Hạ Nhã Ngôn bày ra vẻ mặt như không có việc gì. Nhưng khi nhiệt độ cơ thể của Lệ Hành tăng nhanh như gió bão lên tới độ, thì cảm xúc của cô đã không thể che đậy được nữa rồi. Nhất là bác sĩ không thể xác định được khi nào mới hạ sốt, cô lại càng không khống chế nổi tính tình, xông tới tức giận nói "Khi nào mới có thể hạ sốt đây, nếu còn tiếp tục như vậy thì mọi người cũng muốn sốt theo, đến tột cùng là các người có biện pháp nào hay không?"
Hạ Nhã Ngôn thấy thế thì vội kéo cô, giải thích "Anh ấy vì mệt mỏi quá độ nên sức đề kháng giảm dẫn đến việc vi rút xâm nhập mà sốt cao, phát sốt cũng chưa hẳn là chuyện xấu, nên em đừng có lo quá, Tiểu Thất..."
"Em làm sao lại không lo đây?" Hạ Hi đâu có nghe, cô mang theo thanh âm khóc nức nở nói, "Đều đã sốt cao tới độ rồi, vậy có nguy hiểm tới tính mạng hay không?"
Trong lòng Hạ Nhã Ngôn oán thầm, tất nhiên là cô biết nhưng ngoài miệng lại nói "Quả thật anh ấy sốt có chút cao, nhưng loại bệnh phát sốt này không phải chúng ta nói giảm là có thể giảm, lại nói mới vừa truyền dịch, muốn có hiệu quả thì cũng cần thời gian, em cho rằng đó là Linh Đơn Diệu Dược hay sao mà muốn khỏi thì liền khỏi? Hơn nữa..."
Lời của cô ấy đang muốn nói lại thôi càng làm cho lòng đang thấp thỏm của Hạ Hi càng lo lắng hơn, cô khẩn trương hỏi, "Cái gì mà hơn nữa, chị mau nói đi!"
Không dấu vết chuyển ánh mắt với đồng nghiệp, đôi mi thanh tú của Hạ Nhã Ngôn cau chặt, lại hơi lộ ra vẻ khó xử nói, "Tình huống của Lệ Hành có vẻ đặc biệt, theo lý thuyết thì với sức khoẻ và sứ đề kháng của anh ấy không nên yếu như vậy. Mà vấn đề bây giờ là anh ấy rõ ràng mới vừa có triệu chứng lên cơn choáng, nhận định ban đầu của bọn chị là máu cung cấp cho tim không đủ."
Máu cung cấp cho tim không đủ? Hạ Hi chẳng hiểu ra làm sao, quả thật cô đang nghi ngờ thính giác của mình có vấn đề "Chị đùa giỡn kiểu gì vậy, anh ấy là thành viên trong đại đội đặc công, là đại đội đặc công của Trung Quốc đấy! Làm sao lại có chuyện không có đủ máu để cung cấp cho tim chứ?" Mặc dù không phải là bác sĩ, nhưng Hạ Hi cũng biết rõ, cô thật sự tin rằng tính chất thân thể của Lệ Hành làm sao lại có chuyện không có đủ máu để cung cấp cho tim.
Thấy được ánh mắt ra hiệu của Hạ Nhã Ngôn, lại kết hợp với lời mà Hạ Hi nói, bác sĩ thông minh đúng lúc nói "Anh ấy là bộ đội đặc công sao? Vậy thì không phải không có khả năng này, không có đủ máu để cung cấp cho tim cũng không phải chỉ có ở tính chất bẩm sinh, ra nhiều máu cũng có khả năng dẫn tới tình huống này."
"Ra nhiều máu?" Hạ Hi không kịp ngẫm nghĩ, cơn sốt, con choáng, trái tim không có máu cung cấp và ra nhiều máu, trong lúc đó thì tất nhiên có cái gì liên hệ rồi, nghe ba từ Ra Nhiều Máu thì cô chợt ngẩn ra.
Lúc này, ở bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Hạ Hằng Huân vội vàng chạy tới, nhìn thấy Lệ Hành nằm trên giường bệnh, anh hỏi "Thế nào rồi, còn chưa hạ sốt sao?"
Hạ Nhã Ngôn lắc đầu, sau đó cố tình hỏi, "Có phải trước đó anh ấy đã bị thương gì hay không? Bọn em nghi ngờ sốt cao lần này là do nguyên nhân khác dẫn tới, bằng không thì đã giảm sốt rồi."
Hạ Hằng Huân nhìn cô một cái làm như có điều lắng nghe, "Hơn một năm trước anh ta quả thật đã bị thương rất nặng. Trong lúc làm nhiệm vụ, đã bị mảnh đạn ghim vào ngực, lồng ngực có ứ máu bầm lớn và thiếu CC máu, sau khi cấp cứu vẫn còn để lại di chứng..."
Không chờ anh nói xong, Hạ Hi đã trách móc nói, "Di chứng gì?"
Hạ Hằng Huân thuật lại chi tiết, "Lúc đó anh ta vì không có đủ máu để cung cấp cho tim mà sinh ra tình trạng choáng váng, trong lúc đó trí nhớ cũng bị quên sạch."
Bác sĩ nghe vậy không khỏi xúc động, "Anh ta có thể sống sót thì đã là kỳ tích rồi, mất trí nhớ thì cũng xem như là vô cùng may mắn, nếu như với tình huống bị thương như vậy thì có thể xảy ra tình trạng si ngốc cũng rất lớn."
Một hồi trời đất lẫn lộn, Hạ Hi té ngồi trên ghế, như xuất hiện ảo giác, lỗ tai cô hơn nửa ngày cũng đều vang lên ong ong, đều không nghe thấy được cái gì.
Không phải là không biết huấn luyện của bộ đội đặc công gian khổ và thi hành nhiệm vụ nguy hiểm như thế nào, có lẽ từ lúc gặp lại, Hạ Hi đã không có phát hiện ra Lệ Hành có gì khác thường, đến nỗi cô hoàn toàn không ngờ rằng anh đã từng bị thương nặng như vậy, lại còn mất trí nhớ, thậm chí thiếu chút nữa đã ngu ngốc. Cô thật không dám tưởng tượng, nếu như lúc hai người gặp nhau, Lệ Hành không nhận ra cô, cô lại vì vậy mà suy sụp. Cô lại càng không dám nghĩ, nếu như anh không chịu được mà chết đi thì cô phải làm như thế nào!
Hai tay ôm lấy chính mình, hai vai của Hạ Hi sụp xuống. Vào một phút này, cô đột nhiên ý thức được, chỉ cần Lệ Hành sống tốt thì cái gì cũng không còn quan trọng. Chỉ cần anh tốt, thì tất cả đều tốt!"
Bác sĩ lại đo nhiệt độ cho Lệ Hành, sau đó điều chỉnh nước dịch truyền chậm lại, nhận được sự đồng ý ngầm của Hạ Nhã Ngôn rồi đi ra khỏi phòng.
Trong phòng bệnh trắng tinh, Hạ Hi cúi đầu, vẫn ngồi bên giường của Lệ Hành không nhúc nhích.
Hạ Hằng Huân đứng ở sau lưng trầm mặc thật lâu, vươn tay chạm vào gáy của cô, rất mạnh nhưng nhẹ kìm nén, bày tỏ lòng an ủi.
Ánh sáng mặt trời vào buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu đến trên mặt của Lệ Hành, đường cong nhu hoà và cương nghị, nhìn anh ngẩn ngơ, Hạ Hi khẽ nói, "Anh cả, thật xin lỗi anh vì chuyện ngày hôm đó.."
Biết cô đang nói đến chuyện của anh xung đột với đoàn lần trước, Hạ Hằng Huân cưng chìu khẽ trách, "Chuyện đã bao lâu rồi mà còn vì chuyện này mà xin lỗi?" Nhìn Lệ Hành một chút, anh lại thấy hơi do dự, rốt cuộc vẫn hỏi, "Có nói qua với Lệ Hành chưa?"
Hạ Hi im lặng một chút rồi lắc đầu.
Vì đã bắt đầu câu chuyện, Hạ Hằng Huân cũng không ngại mà tiếp tục hỏi, "Không muốn nói hay là không có cơ hội nói?" Thấy Hạ Hi cúi đầu không trả lời, anh vì không nghe thấy mà than thở, hỏi trúng tim đen, "Là vì biết anh sao?"
Hạ Hi trầm mặc, sau đó gật đầu rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Thấy cô không chịu lên tiếng, Hạ Hằng Huân có chút khó hiểu không vội mở miệng, mà lại ho nhẹ một tiếng, nâng cằm ra hiệu cho Hạ Nhã Ngôn đang có ý định vểnh tai nghe lén đi ra ngoài.
Lúc muốn vào chủ đề thì lại cư nhiên đuổi cô ra? Hạ Nhã Ngôn không nge theo anh chỉ huy, mà lại càn quấy nói, "Anh cả, anh có chỗ nào khó chịu sao, nháy mắt ra hiệu như vậy để làm gì?" Thấy anh cả trừng mắt với cô, trong lòng cô lại bất mãn oán thầm, "Dựa vào cái gì chứ, anh là anh họ nhưng em cũng là chị họ mà, thân phận địa vị đều như nhau thì tại sao anh lại không để cho em nghe chứ, anh hiểu nỗi lòng của cô gái nhỏ sao?"
Có lẽ đến bây giờ Hạ Hị vẫn lo lắng và không muốn có thêm người biết chuyện của cô và Lệ Hành, cho nên Hạ Hằng Huân mới muốn đuổi Hạ Nhã Ngôn ra, muốn nói chuyện riêng với em họ một lần, một buổi nói chuyện có độ sâu thật sự. Vì thế anh liền phớt lờ ánh mắt lạnh lùng của em gái đang trừng anh, phân phó, "Tiểu Thất đã nhịn đói cả đêm rồi đợi chút nữa còn phải đi làm, em mau đi mua một hộp sữa tới đây."
Nếu đổi lại là hồi nhỏ thì Hạ Nhã Ngôn khẳng định sẽ cáo trạng nói Hạ Hằng Huân thiên vị, nhưng lúc này cô lại trực tiếp oán trách nói, "Em cũng nhịn cả đêm, nhưng cũng không thấy anh đau lòng. Đều là em gái mà sao lại khác biệt lớn như vậy chứ."
Lông mày của Hạ Hằng Huân nhướng lên, "Không phải em có Hách Nghĩa Thành chăm sóc rồi sao, còn muốn anh làm chuyện gì nữa chứ? Đừng lãi nhãi nữa, mau đi đi."
Xoa mặt, Hạ Hi lên tiếng, "Không cần đâu. Em đã gọi điện nói chuyện với chị Nhã Ngôn rồi, cũng chẳng có gì phải giấu giếm."
Đây mới chính là chị em nha! Làm một cái tư thế chiến thắng với anh cả, Hạ Nhã Ngôn bước đến trước mặt của Hạ Hi, cầm lấy tay cô cổ vũ, "Có chuyện gì thì đừng nên giấu trong lòng, anh chị cũng không biết phải giúp em từ đâu, nhưng nói cho chị biết rốt cuộc em và Lệ Hành đã xảy ra chuyện gì."
Điều chỉnh lại cảm xúc hơn nửa ngày, rốt cuộc Hạ Hi mới mở miệng, "Lúc em còn học trung học thì bọn em yêu nhau, vốn anh ấy chờ em học xong trung học thì đến nhà ra mắt, nhưng đến cuối cùng lại không đợi được tới ngày đó thì bọn em đã chia tay rồi."
"Lúc anh ấy ở trường quân đội, phần lớn bọn em làm là viết thư cho nhau, cứ đều đều ba ngày một bức. Có lúc anh ấy không vội tập huấn thì một ngày viết ba bức. Tính anh ấy rất lớn, nhưng lại đối với em rất tốt, mỗi tháng có vài ngày em không thoải mái, thì anh ấy sẽ gọi điện tới dặn em đừng uống nước lạnh, nên uống nước đường đỏ gì đó. Lúc đó em vẫn vì chuyện này mà nỗi giận, chất vấn anh ấy làm sao lại biết những thứ đó. Anh ấy liền dạy lại em, nói học sinh nữ chúng em ai mà chẳng có chuyện đó, làm sao anh ấy lại không biết chứ? Nếu như không phải em, anh ấy cũng chẳng chạy tới bênh cạnh mẹ anh ấy mà hỏi, còn rất mệt nữa." Dường như trôi về trong hồi ức, Hạ Hi nhẹ nở nụ cười, sau đó bề ngoài lại trở nên yên lặng, tiếp tục nói, "Lần đó em ngồi xe lửa đến thành phố A để thăm anh ấy, lúc em đang chơi đùa với một bạn nhỏ ở đối diện thì anh ấy bỗng xuất hiện ở trên xe lửa. Em giật nảy mình, vội mang ba lô kéo anh ấy ra cửa."
Lúc đó Lệ Hành túm chặt lấy cô, tựa tiếu phi tiếu hỏi, "Đi đâu à?"
Hạ Hi trợn mắt, "Sao động tác của anh lại chậm như ốc sên vậy chứ? Không phải đã đến trạm rồi sao, nhanh đi mau, xe muốn chạy rồi..." Lúc đó cô cứ nghĩ là đã đến trạm, nhưng cô lại quá ngu ngốc không hề chú ý làm sao anh vừa mới lên xe là đã tìm được người.
Xoa đỉnh đầu của cô, Lệ Hành kéo cô vào chỗ ngồi, "Còn hai trạm nữa mới đến, đi cái gì mà đi." Thấy bộ dáng khờ khạo của Hạ Hi, anh cười, cúi xuống nói ở bên tai của cô, "Biết được em tới anh rất cao hứng nên ngủ không được, dậy sớm lái xe qua đây để đón em." Sau đó lại giữ lấy miệng, nhẹ nhàng hôn lên mặt của cô một cái. Người xung quanh nhìn thấy thì cũng đều làm bộ im lặng không nói lời nào.
Chưa tới trạm? Hạ Hi ngó đầu nhìn bên ngoài, lúc này mới phản ứng kịp anh cư nhiên dùng phương thức này để đón cô, trong lòng hết sức hạnh phúc. Nắm lấy bàn tay to của anh, khẽ tựa đầu vào trên vai anh. Lệ Hành cũng không phát hiện khoé môi anh cong lên, vươn tay ra ôm cô.
Nửa tiếng sau xe lửa đã tới thành phố A, Hạ Hi và Lệ Hành nắm tay nhau cùng xuống trạm, mới vừa xuống thì liền đụng phải Hạ Tri Dư và một người bạn học. Lệ Hành làm như không có thấy cô ta, cứ tiếp tục đi về phía trước. Lại nghe Hạ Tri Dư giương giọng nói, "Nhìn thấy bạn học mà không chào sao, chẳng qua tôi cũng chỉ trùng hợp đi qua đây đón người thôi, cũng không phải cố ý tới nhìn bạn gái của anh lớn lên bộ dáng như thế nào."
Lúc đó Hạ Hi vẫn chưa biết Hạ Tri Dư, nhưng lại nhạy cảm nhận thấy là Hạ Tri Dư đang nói chuyện với Lệ Hành. Vì thế cô dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Vốn Lệ Hành không muốn nói chuyện với Hạ Tri Dư, nhưng bây giờ cũng không thể không dừng lại. Lúc nhìn nhau, anh cực kỳ không khách khí hỏi, "Có phải trùng hợp hay không trong lòng của chính mình biết rõ, không cần phải gặp người liền giải thích lý do. Bạn gái tôi lớn lên bộ dáng như thế nào thì không phiền người khác phải nhớ đến."
"Tôi nhớ đến cái gì chứ, " dùng ánh mắt đánh giá nhìn Hạ Hi từ đầu tới chân kỹ lưỡng một lần, Hạ Tri Dư mỉm cười, "Chẳng qua miêu tả hình dáng cô ấy gầy như tiên nữ, mình thấy cũng rất được." Nói thì nói như vậy, nhưng ánh mắt thì rõ ràng đang nói, "Bất quá cũng chỉ như vậy thôi."
Tạm thời không nói đến chuyện khác, kỳ thật Hạ Tri Dư có tư cách kiêu ngạo, làn da của cô ta trắng nõn mềm mại, ánh mắt thì rất có thần, lông mi được cắt tỉa rất có độ cong mà tung bay, mơ hồ lộ ra vẻ bướng bỉnh, như gái nhà binh nên có cái loại vẻ đẹp anh hùng này. Lúc đối mặt, Hạ Hi còn chưa hoàn toàn trưởng thành nên có phần tự tin hơn.
Không để ý đến mấy anh em ở trong ký túc xá đánh giá Hạ Hi như thế nào, nhưng lúc này anh lại cực kỳ không thích ánh mắt của Hạ Tri Dư nhìn Hạ Hi, anh giận tái mặt lạnh giọng nói, "Bạn gái của tôi không có nghĩa vụ thoả mãn lòng hiếu kỳ của cô!" Vừa nói xong, không đợi Hạ Tri Dư biết mình nói cái gì, thì anh đã ôm Hạ Hi rời đi.