Rốt cuộc vì sao khi Thiếu tướng Trần đề cập tới chuyện này thì sắc mặt của Hạ Hoành rất phức tạp và khó hiểu.
Một bên là người mình yêu, còn một bên là anh em cùng vào sống ra chết với mình.
Cho dù đã không còn là thành viên của Đại đội đặc chủng nữa, nhưng khi quốc gia vẫy gọi, Lệ Hành không có cách nào thờ ơ được.
Trong lúc nhất thời người luôn coi trọng trách nhiệm như Phán Quan lại có cảm xúc rất mâu thuẫn.
Đột nhiên nghĩ đến lúc bản thân còn trẻ, so sánh giữ nhiệm vụ và người yêu, đứng đầu vẫn luôn là nhiệm vụ. Chưa từng áy náy, nhưng mỗi khi cấp trên có nhiệm vụ, lựa chọn đi theo cơ hồ đã thành bản năng. Cho nên Hạ Hoành không khó có thể lý giải được tâm tình khó xử lúc này của Lệ Hành.
Có lẽ bầu trời của anh nên càng rộng càng tốt.
Đè tình cảm cá nhân của mình xuống, lúc này ánh mắt của Hạ Hoành mới ngẩng lên cổ vũ Lệ Hành. Ông cảm thấy mình không có quyền chất vấn sự tuyển chọn của Thiếu tướng Trần, huống chi đó lại là người đàn ông mà con gái mình yêu sâu đậm. Cuối cùng đối với năng lực tác chiến của con rể, Hạ Hoành hoàn toàn tán thành chuyện này.
Cảm kích Hạ Hoành đã thông cảm cho mình, vẻ mặt của Lệ Hành nghiêm túc và trang nhiêm giơ tay lên làm một cái chào theo kiểu quân đội tiêu chuẩn, bày tỏ anh sẽ tiếp nhận nhiệm vụ.
Cảnh tượng này quá mức quen thuộc. Thiếu tướng Trần cảm thấy giống như trở lại khi xưa, trước lúc Lệ Hành dẫn đội đặc chủng đi tiếp nhận nhiệm vụ, cảnh tưởng đưa tiễn bọn họ.
Biết rõ chấp hành nhiệm vụ này tính mạng mình sẽ rất nguy hiểm, nhưng cái đám nhóc bị mài giũa thành mình đồng da sắt vẫn luôn cười nói, “Thủ trưởng, chờ chúng tôi thắng lợi trở về thì đừng quên mang rượu trân quý của ngài ra nha!”
So với tính mạng của bọn họ, làm sao ông có thể cảm thấy tiếc cho mấy bình rượu quý của ông được?
Nhưng Thiếu tướng Trần vẫn luôn cố tình nhíu mày, “Đám nhóc thối, sớm muộn gì cũng có một ngày người ta sẽ nói tôi Trần Thiếu Phong đã đào tạo ra một nhóm ma men cho mà xem!”
Nghe vậy, các đội viên của đội đặc chủng liền cười ha ha như đúng rồi, còn quay sang Lệ Hành kéo anh làm lá chắn, “Yên tâm đi Thủ trưởng, có Phán Quan lót đáy, biệt danh nhóm ma men của chúng tôi chắc chắn sẽ đảm không nổi.” Sau đó chỉ còn lại tiếng cười của bọn họ.
Bởi vì thân phận khác biệt, các thành viên đội đặc chủng không có quân hàm, tuổi nghề, ảnh chụp hay là tên mà chỉ có duy nhất một biệt danh. Cho nên người của đội đặc chủng đã có thói quen kêu nhau bằng biệt danh. Dần dà cũng chỉ có thể nhớ được mỗi biệt danh của họ.
Nhìn những chiến sĩ như lang như hổ ở trước mặt, Thiếu tướng Trần không nhịn được nở nụ cười, ông rộng rãi hứa hẹn, “Chắc chắn sẽ có!”
Vì cái đám đội viên đội đặc chủng vừa vui vẻ lạc quan vừa thiện chiến dũng mãnh này, Thiếu tướng Trần quả thật không ngại đóng góp rượu ngon. Mà khi thuộc hạ không nghe lời, ông cũng không so đo, thậm chí mỗi lần bọn họ thắng trở về, ông đều tự mình ra đón chào. Bởi vì ông biết rõ, cái đám bình thường viết di thư như viết thơ này đang lấy tính mạng của mình đền đáp quốc gia.
Nhưng mà mỗi lần khen thưởng thì sẽ có một hoặc hai người trốn rất xa. Nhất là Lệ Hành, càng cần phải lấy mệnh lệnh đi ‘mời’. Nhớ có một lần nói chuyện, anh đã từng nói, “Tôi chỉ làm việc mà người lính nên làm, chẳng qua chỉ muốn khi thức dậy trên vai sẽ gánh trách nhiệm! Về phần những cái khác, không quan trọng!”
Vì thế Thiếu tướng Trần cũng không miễn cưỡng anh nữa.
Về sau mỗi lần Lệ Hành thăng chức, Thiếu tướng Trần luôn tự mình tới đại đội nhìn xem một chút, tự tay đeo quân hàm lên cho anh.
Cho đến một lần chấp hành nhiệm vụ Lệ Hành bị trọng thương, mãi đến khi Hạ Hoành xuất hiện tại đại đội đặc chủng, Thiếu tướng Trần rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao mỗi lần thăng chức đều không nhìn thấy nụ cười ở trên mặt Phán Quan. Đó là vì thành công vui vẻ, không có người mình yêu ở bên cạnh chia sẻ.
Thì ra ở mặt ngoài nhìn qua thì không có gì địch nổi Phán Quan, nhưng trong thế giới tình cảm thì lại yếu ớt như vậy.
Sau khi thương thế của Lệ Hành tốt lên liền xuất viện, Thiếu tướng Trần căn bản không có thông báo cho anh tới buổi lễ khen thưởng, ông định vẫn như trước đeo quân hàm lên cho anh. Không nghĩ tới, Lệ Hành lại đến đây.
Nhiệm vụ lần này là một bí mật có tính nguy hiểm, Lệ Hành dẫn dắt một đội có Lợi Kiếm và năm đội viên khác được trực thăng đưa tới biên giới của đất nước. Dựa vào sức lực của sáu người diệt trừ một tập đoàn buôn thuốc phiện do lính đánh thuê thành lập. Khi Thiếu tướng Trần biết được tin tức có chỗ sai, khi biết được phần tử phạm tội từ người tăng lên thành người, ông cơ hồ nhận định sáu người trẻ tuổi chỉ có đi chứ không có về.
Sau này khi quân chi viện chạy tới, khi biết được sáu thành viên của đội đặc chủng vẫn còn sống, thế mà Thiếu tướng Trần lại rơi nước mắt. Hoàn toàn có thể tưởng tượng đó là một trận ác chiến, vì tiết kiệm thời gian cứu người bị thương, ông lập tức phái chi viên đi máy bay tới.
Sau khi được cứu sống, tâm tình của Lợi Kiếm không khống chế được. Khi máy bay hạ xuống nhân viên cứu hộ nhảy xuống, người vẫn luôn không từ bỏ chiến trường vậy mà đỏ mắt lên không cho ai tiến lại gần với toàn thân đầy máu của Lệ Hành, chỉa súng đã sớm không còn đạn quát lên, “Tôi không biết các người! Kêu thủ trưởng tới đây! Tôi muốn gặp Thiếu tướng Trần!” Dưới tình huống kia, hết đạn cạn lương thực anh đã không còn tín nhiệm bất cứ ai.
Thiếu tướng Trần đang trên đường tới. Sau khi ông tới liền cầm chặt tay Lợi Kiếm như muốn trấn an cảm xúc của anh. Nhưng sau khi Lợi Kiếm kêu một tiếng ‘Thủ trưởng’ thì liền ngã quỵ.
Khi Lợi Kiếm tỉnh dậy sau một ngày một đêm, Lệ Hành đã được phẫu thuật trong vòng mười sáu tiếng đồng hồ đã được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Cách lớp thủy tinh thật dày, Lợi Kiếm nói với Thiếu tướng Trần, “Thằng nhóc này nó không muốn sống nữa. Nó nói vợ của tôi đang ở nhà chờ tôi về sinh con, bạn gái của Tiểu Lang thì đang chờ anh ta về để kết hôn, cha mẹ của Lão Ưng thì đã lớn tuổi. Nó nói dù sao cũng không có ai chờ nó…” Hung hăng lau mặt, Lợi Kiếm nghẹn ngào, “Ngộ nhỡ nó không qua được, thì giữ nó lại ở đại đội sau núi, có anh em bầu bạn, sẽ không đến mức quá cô đơn…”
Lợi Kiếm nói không được nữa, bụm mặt lại, anh ngồi xổm xuống.
Ánh mắt của Thiếu tướng Trần đã đỏ lên quay lưng lại, thấy nhóm nhỏ ‘Tia Chớp’ bốn người đều đã khóc!
Lúc đó Thiếu tướng Trần mới biết, sở dĩ Lệ Hành bị trọng thương là vì che chắn cho năm đội viên khác rút lui. Vết súng trên người anh, phần lớn là vì thay các anh em chịu.
Khi đó địch càng đánh càng nhiều, tình huống của đội nhỏ ‘Tia Chớp’ hết sức bất lợi. Vì bảo vệ đồng đội phá vòng vây, Lệ Hành đã bị mười hai phát súng, ngoại trừ một chỗ cách tim khoảng millimet, nghiêm trọng nhất là phát súng bắn vào cây xương sườn thứ tư và năm của anh. Nếu không phải máu của Lợi Kiếm tốt, thì phỏng chừng anh ta cũng không xong ở trên chiến trường luôn rồi.
Lúc đó tới Lệ Hành cũng nghĩ rằng anh sẽ mất mạng rồi không trở về được. Thừa dịp Lợi Kiếm cầm máu dùm anh, anh liền dặn dò anh ta như đang nói di ngôn, “Đợi lát nữa nếu như tôi không được, cũng không cần quan tâm tới tôi, anh mang theo các anh em về nhà đi…” Tuổi nghề của Lệ Hành không phải là người tham chiến lâu nhất trong đội, nhưng quân hàm của anh lại là cao nhất, chỉ huy phụ trách tác chiến.
Giờ đâu còn cố chấp về quan niệm cấp dưới cấp trên nữa, trong mắt Lợi Kiếm đỏ ngầu, giọng khàn gào lên, “Mẹ nói, cậu câm miệng cho tôi! Nói thêm câu nữa cậu có tin tôi giết cậu không?”
Vậy mà Lệ Hành lại nở nụ cười, “Anh xem anh kìa, cũng thật là táo bạo.” Sau đó yếu ớt nhắm mắt lại, điều chỉnh lại hô hấp.
Không đợi nhóm nhỏ ‘Tia Chớp’ có thể kéo dài thời gian, nhóm địch đã có hành động. Băng vải ở dưới nách quấn từng vòng từng vòng, buộc chặt, mồ hôi ở trên trán Lệ Hành chảy ròng, anh nâng súng lên chỉ huy, “Tản ra thành hình cánh quạt!”
Sau đó đánh nhau càng ngày càng mãnh liệt, khi nhóm địch cứ từng người mặc quân trang dưới sự dẫn dắt của kẻ cầm đầu xông tới, Lệ Hành đã không còn đạn, anh quát lên muốn dẹp đường, “Lợi Kiếm, đập chết hắn cho tôi!”
Lợi Kiếm nghe thấy tiếng bóp còi, một giây sau, viên đạn đỏ như hoa đã phóng ra ở trong đầu các chiến sĩ.
Theo các chiến sĩ ngã xuống, đội hình của quân địch cũng tan rả, như vậy nhóm ‘Tia Chớp’ mới tranh thủ được thời gian.
Lấy sức nặng đè lên thân cây, trên khuôn mặt mệt mỏi lộ ra nụ cười, Lệ Hành nói, “Nếu như bây giờ có điếu thuốc thì tốt quá.”
Lợi Kiếm ở bên cạnh cũng lăn mình dựa vào, tức giận nói, “Có rảnh thì dùng thời gian đó mà học uống rượu đi, mỗi lần đều bị anh em chuốc tới mức phải nâng về nhà, cậu không cảm thấy mất mặt nhưng chúng tôi thì có đó.” Rất sợ Lệ Hành chịu không được, Lợi Kiếm mới kích anh.
Lệ Hành cười nhẹ, nhưng động tác nhỏ này lại làm miệng vết thương của anh đau đến mức phải hí lên một tiếng, sau đó nói, “Bạn gái của tôi không cho uống.” Thấy ánh mắt không hiểu của Lợi Kiếm, anh cười khổ, “Chia tay đã gần sáu năm rồi.”
Lợi Kiếm chỉ biết có một người con gái họ Hạ quấn lấy anh ta đến chết, chứ chưa từng nghe Lệ Hành nhắc tới người con gái nào nữa, anh liền nhíu mi, “Bị hớt tay trên hả? Vô dụng! Mẹ nó ai dám cướp người phụ nữ của ông, khi trở về liền diệt hắn ta!”
Lệ Hành nhíu mi sửa lại, “Cái gì mà người phụ nữ của anh? Là của tôi!” Sau đó liền tập trung vào đánh tiếp.
Lợi Kiếm ở sau lưng anh hô to, “Chịu đựng cho tôi, khi trở về sáu người anh em chúng ta sẽ cướp vợ cậu về cho cậu!”
Khi đó, trái tim Lệ Hành như đang gánh nhiệm vụ siêu nặng, mệt mỏi và mất máu làm cho cả người anh rất suy yếu, nhưng anh lại dựa vào ý chí mãnh mẽ của mình để chống đỡ, mãi đến khi đội cứu viện tới.
Khi Lệ Hành ngã xuống, Lợi Kiếm mơ hồ nghe thấy anh ta gọi, “Tiểu Thất…”
Lệ Hành đã thực hiện được lời hứa mang anh em trở về nhà, nhưng còn bản thân lại sau bảy ngày bảy đêm tính mạng mới thoát được nguy hiểm.
Trận chiến ấy, nhóm ‘Tia Chớp’ với sức lực của sáu người đã tiêu diệt được tên địch. Đứng nhất với chiến tích, sau này chưa ai có thể phá bỏ. Mà Phán Quan ở vào lúc sinh tử lại không để ý tới tính mạng của bản thân mà đỡ đạn cho anh em, làm cho toàn bộ quân đội kính nể. Cho nên khi Lệ Hành bất ngờ xuất hiện tại buổi lễ khen thưởng, chiến sĩ toàn quân tự động đứng dậy, toàn thể cúi đầu chào.
Phần vinh quang này, là vinh quang cả đời!
Sống sót sau tai nạn! Lúc đó trong đầu của Lệ Hành chỉ có năm chữ này. Ánh mắt của anh ẩm ướt, đáp lễ lại.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Lệ Hành đã nói với Thiếu tướng Trần, “Đây sẽ là lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng tôi tham gia buổi lễ khen thưởng của toàn quân.”
Thiếu tướng Trần bỗng hiểu được cái quân hàm ông mang cho anh có ý nghĩa như thế nào. Vì thế, ông chậm chạp và cẩn thận mang cái quân hàm Trung tá lên cho anh. Ngày hôm sau Lệ Hành đã rời khỏi đại đội đặc chủng của tỉnh X.
Toàn bộ anh em của đại đội đều tới đưa tiễn anh, bọn họ không nói lời nào, chẳng qua chỉ ôm nhau, không tiếng động ôm nhau.
Lệ Hành không muốn quay đầu lại vì anh sợ anh sẽ kiềm lòng không được mà chảy nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, sau đó liền thấy sắc mặt của mấy anh em cùng nhau tác chiến đã thay đổi.
Cuối cùng là Lợi Kiếm, là người ở cùng với Lệ Hành trong ba năm, là người đã từng đỡ đạn cho anh trong lần đầu tiên anh chấp hành nhiệm vụ dẫn đầu hát lên bài ca ‘Tam Đại Kỷ Luật Bát Hạng Chú Ý’.
Một bài hát nghiêm túc như vậy, trong lúc ở trong trường quân đội đã bị Lệ Hành bóp méo, sau này lại bị toàn đội truyền nhau hát trong sáu năm. Sáu năm sau, một đám đàn ông lấy bài hát đó đưa tiễn người anh em của bọn họ, Phán Quan.
“Mọi người trong quân đội đều muốn vợ, cậu muốn tôi cũng muốn, ở đâu mà nhiều như vậy…” Tiếng ca vang vọng ở trong quân đội lâu thật lâu.
Đó là một dàn ca như thế nào, rất khó để diễn tả thành lời. Một đám đàn ông mạnh như thép, mỗi giọt lệ nóng bỏng chảy xuống, mỗi tiếng gào thét vang lên, cái tình bạn trong sinh mệnh này, trong thế gian này có rất ít người đã được trải qua.
Nước mắt của Lệ Hành đã chịu không được mà chảy xuống, anh xoay người bước lên xe quân dụng.
Một màn đưa tiễn này, Hạ Hoành đã chứng kiến tận mắt.
Từ đầu tới cuối Lệ Hành đều không biết, ngày đó khi anh rời khỏi đội đặc chủng, Hạ Hoành đã đứng ở trước cửa sổ của văn phòng làm việc của Thiếu tướng Trần.
Thật ra có thể lựa chọn khác, nhưng trước sau Thiếu tướng Trần vẫn cảm thấy Lệ Hành là người thích hợp nhất. Có lẽ là vì, thời gian khi còn ở đội đặc chủng, quan hệ của Lợi Kiếm và Phán Quan là thân thiết nhất.
Dứt ra từ trong hồi ức, Thiếu tướng Trần dùng sức vỗ vai Lệ Hành, ngàn vạn lời nói chỉ còn lại một câu nói, “Vất vả cho cậu rồi Phán Quan!”
“Thủ trưởng quá lời rồi, Lệ Hành không dám nhận!” Sau đó anh nở nụ cười, bổ sung thêm, “Nhưng tôi cần phải chiến thắng trở về, trở về rồi còn cưới vợ sinh con nữa.”
Lệ Hành như vậy mới là Phán Quan chân thật nhất, cũng là người mà Thiếu tướng Trần chưa bao giờ thấy qua.
Kết quả một kiếp sống quân lữ ở đại đội đặc chủng như vậy thật là đáng tiếc. Nếu trong lòng không có vướng bận gì, khi rời khỏi đội đặc chủng, Lệ Hành có thể đã ngã quỵ rồi. Nếu không có người con gái mà mình yêu, sinh mệnh của Lệ Hành có lẽ sẽ không thể viên mãn.
Nhưng đời người chân thật như vậy, không bao giờ có thể thập toàn thập mỹ.
May mắn là những tai nạn trước đây, anh vẫn luôn ngoan cố chống đỡ tới cùng.
Vậy là đủ rồi. Đủ để bọn họ chiến thắng trở về!
Không sao Thiếu tướng Trần đã bớt lo lắng. Ông không khỏi nghĩ tới có lẽ Lợi Kiếm vẫn còn sống, lời chiến thắng trở về này không phải là lời nói suông mà cấp dưới của ông đã nói với ông. Nhận thức được như vậy, làm cho vẻ mặt lộ vẻ tang thương của Thiếu tướng Trần nở nụ cười vui vẻ.
Cứ như vậy, Lệ Hành chính thức gia nhập vào vụ án này. Nhưng mà thân phận của anh ngoại trừ Hạ Hoành và Mục Nham thì không ai biết nữa.
Nhưng vấn đề bây giờ chính là làm sao ở trong thời gian ngắn nhất mà xác định việc Lợi Kiếm mất tích và thân phận của Tiêu Dận.
Hai chuyện này đều là những vấn đề khó khăn.
Sau một lúc trầm mặc, Thiếu tướng Trần nắm lấy văn kiện tiếp theo, “Tôi sẽ sử dụng lực lượng của quân đội, dưới tình huống không ảnh hưởng tới nhiệm vụ của cảnh sát, dốc toàn lực điều tra chuyện mất tích của Lợi Kiếm.”
Thân là Phó cục trưởng, Mục Nham không từ chối nắm lấy văn kiện khác, “Tôi sẽ lập ra kế hoạch hành động, lấy điều kiện tiên quyết là trong thời gian ngắn nhất không kinh động tới ‘Lão Quỷ’, xác định thân phận của Tiêu Dận.”
Lệ Hành nên làm cái gì thì không cần nói cũng đã hiểu rõ. Đã chấp hành quá nhiều nhiệm vụ đặc biệt nên anh đã biết rõ, nếu Tiêu Dận là Lão Quỷ, anh cần phải phối hợp với cảnh sát thực thi hành động vây bắt, tuyệt không thể để những phần tử phạm tội thoát khỏi trừng trị của pháp luật. Nếu Tiêu Dận là người của mình, thì cần phải tìm cách giúp Tiêu Dận trở về lại ‘vị trí cũ’ của mình dưới tình huống không kinh động tới Lão Quỷ.
Nói tóm lại bất kể là như thế nào, Lệ Hành đều không hi vọng Tiêu Dận chính là Lão Quỷ. Nói đến cùng, từ đầu tới cuối anh vẫn không muốn để Hạ Hi phải xung đột chính diện với người thân quan trọng của mình! Chỉ khi nào việc hy sinh của Lợi Kiếm có liên quan tới Tiêu Dận, Lệ Hành thề nhất định không đội trời chung với anh ta. Bởi vì ngoại trừ pháp lý không tha, Lợi Kiếm và Phán Quan còn là tình anh em có thể giao mạng cho nhau! Vì anh em, Lệ Hành tuyệt đối không bỏ qua cho anh ta!