Vân Yên không biết mình được đưa về Di Tâm Trai thế nào, nàng luôn nhắm mắt dựa vào lồng ngực Dận Chân, cho đến khi được đặt trên một chiếc giường, một bàn tay rộng lớn giúp nàng cởi giầy, nhẹ nhàng vén mái tóc trên khuôn mặt nàng sang một bên muốn kiểm tra vết thương. Nàng giơ tay muốn ngăn lại theo phản xạ, nhưng trên các ngón tay nhức nhối như kim châm, cổ họng bật ra tiếng nức nở.
Dận Chân nhìn vết thương và vết máu bầm thê thảm trên bàn tay trái nàng càng trầm mặc hơn, quanh người tản ra sự tức giận đáng sợ. Một lúc lâu sau chàng mới khẽ khàng cầm cổ tay mảnh khảnh của nàng lên, dùng ngón tay cái ấn vào lòng bàn tay để kiểm tra vết thương, nhìn phản ứng của nàng...
Nàng cắn môi chịu đựng nhưng vẫn bật ra tiếng rên khẽ, đau lòng và buồn rầu trong đáy mắt chàng càng đậm hơn. Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng gì đến xương cốt. Chàng lại thấp giọng hỏi nàng lần nữa, hỏi trên người còn có vết thương nào khác nữa không, thấy vết sưng trên má nàng, đau đớn như trái tim bị khoét rỗng.
Dận Tường khẽ khàng gõ cửa đi vào, trong tay cầm một cái lọ màu xanh lá cây đưa cho Dận Chân, ánh mắt chạm tới bóng hình nhỏ bé đang khép mắt nằm nghiêng trên giường của mình, mở miệng nhẹ nhàng nói:
- Tứ ca, yến tiệc ở tiền sảnh vẫn phải tiếp tục. Hoan Sênh mang áo tới rồi, để cô ấy chăm sóc cho Vân Yên. Chỗ này rất an toàn, bên ngoài còn có thị vệ, huynh yên tâm.
Dận Chân nhận lấy lọ thuốc, khuôn mặt u ám, mày cau vào, không trả lời lại.
Trên giường bỗng nhiên có tiếng gọi yếu ớt cất lên:
- Dận Chân...
Dận Chân nghe thấy xoay người lại, vén vạt áo ngồi lên mép giường nắm lấy tay trái nàng, cúi người xuống nhìn nàng. Dận Tường đứng nguyên tại chỗ nhìn thấy cảnh này, lặng lẽ quay người bước ra.
Vân Yên hơi xoay gò má mình lại, mở nửa mắt, giọng nói nhỏ xíu:
- Chàng đi đi.
Dận Chân rất không muốn thấy nàng như vậy, trên gò má sưng vù của nàng vẫn còn hằn rõ dấu vết năm đầu ngón tay, giọng thút thít như tiếng mèo kêu. Ai có thể không đau lòng khi nhìn thấy đây? Huống hồ người ấy còn là trượng phu của nàng.
- Bôi thuốc xong thì đi.
Vân Yên khẽ lắc đầu, thì thầm:
- Thiếp muốn thay quần áo... lát nữa Hoan Sênh sẽ giúp thiếp bôi thuốc. Thiếp chờ chàng quay lại, đưa thiếp về nhà, được không?
Dận Chân nghe xong chỉ có thể nhìn nàng, xoa nhẹ đầu nàng, cúi người hôn lên môi nàng.
- Được.
Dận Chân đứng dậy đi mở cửa, Dận Tường đang chờ chàng ở sảnh ngoài. Hoan Sênh đứng bên cạnh mang quần áo mới và chậu nước chỉ chờ vào phòng, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ, thấy Dận Chân đi ra liền lập tức quỳ xuống đất:
- Tứ gia, Hoan Sênh không chăm sóc tốt cho chị Vân Yên, xin Tứ gia trách phạt.
Dận Chân nhấc tay trầm giọng nói “đứng lên đi”, “không liên quan đến ngươi, ngươi mau vào đi.”
Hoan Sênh giơ tay lau khóe mắt nhìn Dận Tường, thấy cậu ta gật đầu, nàng mới tạ ơn Tứ gia, đứng dậy bưng chậu nước vào phòng.
Dận Chân nhắm mắt đứng bên cửa sổ một hồi lâu. Dận Tường cũng đứng bên cạnh chàng, Dận Chân vỗ vỗ bả vai cậu ta, hai người sóng vai cùng bước ra ngoài.
Hoan Sênh vào phòng, vắt khô khăn mặt nhẹ nhàng đi đến gọi Vân Yên.
Vân Yên chống tay phải lên giường để ngồi dậy, tự mình cởi áo ngoài. Hoan Sênh vội vàng đến giúp nàng, hai người lúng túng lóng ngóng một lúc mới cởi được quần áo ngoài đã lấm đầy đất cát ra.
Hoan Sênh lấy dây buộc tóc giúp Vân Yên cột tóc lên, khuôn mặt thê thảm không nỡ nhìn hoàn toàn không còn gì che đậy, Hoan Sênh nhìn mà muốn ứa nước mắt, nghẹn ngào nói nhỏ:
- Bát phúc tấn cũng thật là... chẳng lẽ chị đắc tội gì với nàng ta sao?
Vân Yên chua chát cười gượng, động đến vết thương nên hít sâu một hơi.
- Chúng ta làm nô tài, có mượn một trăm lá gan cũng đâu dám đắc tội với chủ tử ngàn vàng ngàn bạc như nàng ta, chuyện này một lời khó kể hết được.
Phải nói thế nào đây? Nói vì Bát gia của Bát phúc tấn bắt cóc nàng trên xe ngựa Tứ phủ mang về thư phòng của hắn, suýt chút nữa thì cưỡng bức nàng, cho nên Bát phúc tấn đến dạy dỗ nàng sao? Hôn nhân, tình thân, tình yêu, mối quan hệ trong hoàng gia này đều rất lắt léo rắc rối.
- Không ngờ Bát gia bỗng nhiên tới... bình thường nhìn gia nho nhã không giống người phàm, ai ngờ khi tức giận lại đáng sợ như vậy, người như Bát phúc tấn vậy mà chịu nghe lời.
Tim Vân Yên thắt lại, không muốn nhớ lại những chuyện liên quan tới Dận Tự.
- Hoan Sênh, cảm ơn em.
Hoan Sênh mờ mịt không hiểu gì, tay phải Vân Yên nắm chặt lấy tay nàng ấy:
- Em gọi Thập Tam gia đến, phải không?
Lúc sau Hoan Sênh mới hiểu ra, nàng gật đầu.
- Lúc ấy em loạn cào cào cả lên, chỉ muốn thông báo cho Thập Tam gia, gia đương nhiên có phán đoán của mình.
Vân Yên nở nụ cười, tuy rằng khi cười vẫn còn đau, cười đến mức mắt nhòa đi, không biết do đau hay do tình cảm ngây thơ của Hoan Sênh. Đáng tiếc rằng, “lưỡng tình tương duyệt” không phải là chuyện dễ dàng gì, huống hồ còn trong thời đại này. Dận Tường trưởng thành theo từng năm, nhưng trái tim cậu ta nàng lại không nhìn rõ được, tuy rằng tình cảm giữa cậu ta và Triệu Giai thị tốt đẹp, nhưng mưa móc quân ân trong phủ cũng không thể thiếu phúc tấn cách cách, đến giờ Đích phúc tấn Triệu Giai thị, Trắc phúc tấn Qua Nhĩ Giai thị, cách cách Thạch Giai thị đều đã sinh được hai trai hai gái. Cậu ta lại vẫn còn trẻ, tương lai sau này sẽ càng nhiều con nhiều phúc.
Hoan Sênh bỗng nhiên a lên một tiếng, quay người lấy một thứ đồ ra đặt vào tay Vân Yên:
- Trước khi đi Thập Tam gia đưa cái này cho em, suýt nữa thì quên mất.
Vân Yên nhìn chăm chú, là cái tráp nhỏ bằng gỗ sưa ấy. Hóa ra lúc nàng ôm nó trên tay thì gặp Bát phúc tấn nên đặt nó xuống đất, sau đó bị đánh nên không nhớ ra, không ngờ Dận Tường lại mang nó về đây. Nàng chậm rãi mở ra, thấy răng hổ tráng bạc vẫn nguyên vẹn như ban đầu lặng lẽ nằm trên lớp vải nhung lót đáy hộp, trong chớp mắt nước mắt từ gò má chảy xuống, dòng nước mặn mòi xát lên vết thương.
Hoan Sênh vội vàng dùng khăn khẽ lau nước mắt trên má nàng:
- Đang yên đang lành sao chị lại khóc vậy, vết thương dính nước sẽ xót lắm đấy.
Vân Yên đóng cái tráp lại, đặt nó trên giường, hít mũi mấy cái, mỉm cười nói không sao.
Hoan Sênh dùng khăn nhẹ nhàng lau sạch vết thương trên má và ngón tay nàng, hai người lại cẩn thận thay bộ quần áo mới mà Hoan Sênh mang tới. Vóc dáng hai người xêm xêm nhau, khung xương Hoan Sênh to hơn Vân Yên một chút, Vân Yên mặc khá vừa quần áo của Hoan Sênh.
Thay quần áo xong, Hoan Sênh cầm cái lọ màu xanh lá cây Dận Tường để lại lên, cấn thận lấy cao thuốc óng ánh trong suốt ra bôi lên mặt và ngón tay cho nàng. Cao thuốc ngấm vào vết thương nàng cảm thấy mát lạnh dễ chịu hơn nhiều, vết sưng dường như không còn đau như vậy nữa. Hoan Sênh nói đây là thuốc cao do người đứng đầu Thái y viện đặc chế, trước đây Thập Tam gia bị thương khi luyện võ thường dùng loại thuốc này, rất có công hiệu đối với những vết thương bị ngã đánh. Thập Tam gia dặn em bảo chị mang về, ngày hai lần bôi lên vết thương vào sáng và tối, không đến nửa tháng là vết thương khỏi hoàn toàn không để lại sẹo.
Vân Yên gật đầu, ôm gối ngồi trong màn.
- Hoan Sênh... em đã nghĩ dự định tương lai sau này thế nào chưa?
Hoan Sênh ngẩn người, cúi đầu cầm cái lọ trong tay, thủ thỉ:
- Nô tài chúng em nào có dự định gì? Chị không biết em ngưỡng mộ chị với Tứ gia cỡ nào đâu... Em từ nhỏ đã trưởng thành cùng với Thập Tam gia, em không yêu cầu Thập Tam gia có lòng với em, nếu như gia bằng lòng giữ em, thì cả đời này em nguyện làm trâu làm ngựa bên gia. Chỉ sợ gia không chịu, muốn đuổi em đi.
Khi Dận Chân quay lại, Hoan Sênh ở sảnh ngoài đón chàng, nói nhỏ mọi việc đã ổn thỏa.
Chàng bước vào phòng trong, thấy Vân Yên đang nằm nghiêng ngủ say trên giường, màn khép lại một nửa, trên lò sưởi còn có hương gỗ tùng thoang thoảng bay lên, cả căn phòng vô cùng yên tĩnh.
Cô gái này, dường như bất cứ khi nào bất cứ ở đâu cũng đều như vậy. Chỉ cần nơi nào có nàng, nơi ấy đều có thêm cảm giác an toàn yên tĩnh mang hương vị gia đình.
Chàng nhẹ nhàng vén màn lên ngồi bên giường, yên lặng ngắm khuôn mặt đang say ngủ của nàng, bên má sưng phù đã được bôi thuốc, nhưng nàng không dám kề sát vào gối, chỉ hơi nghiêng đầu đi, hơi thở đều đều. Cả người hơi co lại, ngón tay sưng vù đặt lên bụng, nhìn yếu ớt và ngây thơ.
Dận Chân cứ nhìn nàng như vậy mà không biết thời gian trôi qua bao lâu, cho đến khi nàng xoay người dần dần tỉnh giấc.
Vân Yên nửa mê nửa tỉnh mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt chàng, nàng ậm ừ hừ một tiếng rồi hoàn toàn xoay người đi. Dận Chân cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi nàng:
- Tỉnh rồi à.
Vân Yên mơ màng nói ừ:
- Chàng về rồi à.
Dận Chân ngẩng đầu lên, xoa nhẹ đầu nàng.
- Ừ, tướng công quay lại đón nàng về nhà.
Vân Yên gác đầu mình lên bả vai chàng, một lúc lâu sau mới thực sự tỉnh táo nhìn sắc trời ngoài cửa sổ:
- Sao chàng không gọi thiếp dậy vậy.
Đôi môi mỏng của Dận Chân khẽ nhếch lên:
- Ngắm nàng, quên cả thời gian.
Vân Yên ngước mắt nhìn chàng, trán hai người chạm vào nhau. Dận Chân xoa cằm nàng, hỏi nàng còn đau không, Vân Yên đáp đỡ hơn nhiều rồi.
Khi Dận Chân bế Vân Yên từ phòng ra, trên người nàng quấn chiếc áo choàng to sụ của chàng. Dận Tường đang ngồi trong sảnh ngoài uống trà, tay đỡ trán, gò má hơi ửng đỏ vì say, có lẽ trong bữa tiệc đã uống không hề ít, bên cạnh còn có Hoan Sênh và Tiểu Xuyên Tử đứng hầu.
Dận Tường thấy họ ra, đứng lên nói:
- Tứ ca, đệ đã chuẩn bị xong xe ngựa ở cửa sau rồi, hai người đi từ đằng sau chỗ này nhé.
Dận Chân gật đầu, Vân Yên khẽ cử động, từ trong áo choàng hơi hé ra một bàn tay ôm cái tráp nhỏ bằng gỗ sưa.
Dận Tường nhìn thấy, mím môi nói:
- Đệ tiễn hai người ra ngoài.
Từ khi quay về Tứ Nghi Đường, đêm nào Dận Chân cũng lo Vân Yên lúc ngủ đè lên ngón tay hoặc má, nên đều nghiêng người ôm nàng ngủ, sáng tối đều tự tay giúp nàng bôi thuốc. Lúc mới đầu, Vân Yên còn cảm thấy vết sưng trên mặt mình rất khó nhìn, sợ chàng nhìn thấy sẽ đau lòng, bởi vậy mà không muốn để chàng bôi thuốc, Dận Chân phải dỗ dành mới thuyết phục được nàng. Hai người bên nhau cùng vượt qua khó khăn.
Ban ngày khi Dận Chân bận rộn bên bàn, Vân Yên sẽ ngồi trên chiếc sập nhỏ thắt sợi dây đỏ. Tuy chàng rất ít khi lên triều, nhìn bên ngoài có vẻ nhàn rỗi, nhưng những việc chàng đang âm thầm làm lại vô cùng nhiều. Bận rộn một hồi lâu nhưng thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu lên không cho phép nàng thắt dây quá lâu, cứ một lúc lại dẫn nàng đi dạo.
Ban đêm trước khi ngủ, Dận Chân mở cái tráp nhỏ bằng gỗ sưa lấy răng hổ mạ bạc ra để xâu dây vào, sau đó cởi vạt áo nàng xuống, ngay cả dây yếm cũng tháo hết ra, chậm rãi đeo sợi dây đỏ xuyên răng hổ mạ bạc lên cần cổ mảnh khảnh của Vân Yên, sợi dây rủ xuống bộ ngực trắng ngần, răng hổ dữ tợn tương phản với nụ hoa yêu kiều, làm nổi bật lên ngọc bội chữ Chân bằng ngọc Dương Chỉ màu đỏ mà nàng vẫn đeo trên cổ, nhìn tuyệt đẹp rạng rỡ và quyến rũ đến lạ kỳ.
Bởi năm sau phủ Tứ Bối Lặc chính thức khởi công mở rộng thành phủ Ung Vương, nên các viện trong Tứ phủ phải theo Dận Chân đến Viên Minh Viên ở tạm, theo thường lệ ở trong cung điện phía đông hồ nước đằng sau Cửu Châu Thanh Yến.
Đầu xuân, Vân Yên và Dận Chân sống trong Cửu Châu Thanh Yến, Dận Chân dường như nuôi nàng như nuôi heo con, trừ khi phải ra ngoài, còn không luôn đặt nàng dưới mí mắt mình, không cho nàng rời nửa bước.
Mùa xuân dễ buồn ngủ, Vân Yên thường lười biếng ôm gối nằm trên giường lớn ngủ thiếp đi.
Thỉnh thoảng Dận Chân ngồi sau bàn ngoài sảnh bận rộn xong thì sẽ vào phòng ôm nàng từ phía sau, thủ thỉ bên tai nàng vài câu, Vân Yên phớt lờ, chàng sẽ cắn tai nàng, vợ chồng thân mật mà không cần đến lời nói.
Có lúc may xong quần áo mới, Vân Yên lười thay, Dận Chân sẽ vòng tay qua nách nàng, bế nàng ngồi lên giường thử quần áo, chàng cảm thấy vô cùng thú vị.
Đảo mắt đã nửa tháng trôi qua, vết thương của Vân Yên dần khỏi, vết sưng trên má nàng dần tan đi không để lại sẹo, người cũng được Dận Chân nuôi thêm tí da tí thịt, trông nàng vô cùng duyên dáng trang nhã.
Tháng hai khi gió xuân sắp tới, Dận Chân hiếm có dịp hộ tống vua đi tuần tra ngoại ô, đi cùng chàng còn có Thái tử Dận Nhưng, Thất A Ca Dận Hựu, Bát A Ca Dận Tự, Thập Tam A Ca Dận Tường, Thập Tứ A Ca Dận Trinh, Thập Ngũ A Ca Dận Vu, Thập Lục A Ca Dận Lộc. Chuyến xuất hành lần này của Khang Hi cũng vô cùng có khí thế, ngoài các hoàng tử trưởng thành mấy năm rồi chưa đi theo như Dận Chân, Dận Hựu, Dận Tự, còn có Dận Nhưng và Dận Tường vừa mới được thả ra, cùng với Dận Trinh vì chọc giận vua nên bị đánh, những người vừa thoát chết đều có mặt ở đây, đều tự giác không nhắc lại chuyện cũ.
Vân Yên đương nhiên không đi theo, hành lý trước khi khởi hành đều do nàng tự tay chuẩn bị. Chỉ là chuyến đi trong ba ngày, Dận Chân cũng cẩn thận dặn dò đích phúc tấn Na Lạp thị và Cao Vô Dung mọi việc trong Viên Minh Viên. Sáng sớm khi cáo biệt trước cửa Cửu Châu Thanh Yến, hai người Dận Chân Vân Yên vẫn ôm nhau một lúc lâu, sau khi trao nhau một nụ hôn nhẹ, chàng mới khép cổ áo rời đi.