Khi Dận Chân vác Vân Yên gào khóc giãy dụa vào phòng, trong căn phòng thô sơ đã không còn ai. Trong tích tắc môi chàng ập xuống cắn lên môi nàng, mang theo cả ghen tuông và tức giận khiến người khác sợ hãi.
- Y đáng chết, tất cả đàn ông có ý định tiếp cận nàng đều đáng chết.
Chàng vừa khóa chặt Vân Yên trong lòng mình, vừa chiếm đoạt môi lưỡi nàng, ngữ khí phẫn nộ, giọng nói cực kì trầm thấp như con mãnh thú và dòng nước lũ.
- Ngài điên rồi... cậu ấy không phải là... đàn ông... mà là hòa thượng! Xin ngài...
Trong lồng ngực Dận Chân, Vân Yên gần như ngạt thở, cũng đánh không lại chàng, vừa khóc vừa cầu xin, nhưng chàng không hề mảy may, trong bóng tôi nàng mở to mắt nhìn nét mặt Dận Chân.
- Không phải đàn ông? Nói đúng lắm... nên biến y giống tên hầu đó nhỉ.
Dận Chân đã không còn lý trí, cơn ghen tuông đã hoàn toàn thế chỗ cho tỉnh táo, không hiểu sao chàng lại bật ra một câu không giống với thường ngày.
Vân Yên nghe câu nói ý tại ngôn ngoại đầy lạnh lùng mà chàng thốt ra, cảm giác còn đáng sợ hơn nhiều năm trước đây bủa vây lấy nàng, lời muốn hỏi bị đầu lưỡi chàng nuốt trọn. Nàng cuối cùng cũng đẩy được Dận Chân ra, nhưng đổi lại là sự chiếm đoạt còn đáng sợ hơn.
Dận Chân hừ một tiếng, trong khoang miệng hai người đã tràn ngập vị máu. Khi chàng rời ra, lập tức vác Vân Yên lên vai một lần nữa, nhanh như chớp kéo cửa bước ra ngoài.
Hơn nửa ngày Vân Yên chưa ăn gì, bị chàng chặn rồi vác hết lần này đến lần khác, đầu óc choáng váng như dời sông lấp bể, đau đớn gục trên vai chàng khóc không ngừng, mái tóc dài xõa tung, giày thêu trên chân chỉ còn lại một chiếc.
- Ngài đã làm gì với Tiểu Thích rồi? Không phải lúc trước ngài đã đồng ý với tôi không giết chỉ đuổi cậu ta khỏi phủ thôi sao.
Dận Chân không trả lời lại nàng, vác nàng sải từng bước lớn ra khỏi mảnh sân nhỏ, trên người toát ra sự lạnh lẽo và tức giận chớ đến gần. Các binh lính và đèn đuốc xung quanh đều đứng im như tượng, sự sợ hãi trong bóng tối và đôi mắt sắc bén như dao đều đan xen với nhau, trong bầu không khí chỉ còn lại tiếng bó đuốc cháy lốp bốp, giống như cháy đến rìa trái tim nàng.
Một cú xoay chuyển khiến Vân Yên choáng váng, còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì đã ra đến ngoài sân, trong nháy mắt được bế bống lên đặt trên lưng Dạ Sư. Dận Chân xoay người lên ngựa, một tay ôm chặt Vân Yên vào lòng, tay kia cầm dây cương thúc mạnh vào bụng ngựa.
Vân Yên không ngừng giãy dụa trong lồng ngực Dận Chân, níu lấy bả vai chàng nhìn về phía sau, cố gắng nhìn cho được bóng dáng của Tính Âm, nhưng đèn đuốc và binh lính dày đặc, càng làm tôn thêm sự hoang tàn hiu quạnh của ngôi chùa bị tàn phá, nàng cảm thấy thật gai mắt. Tiểu hòa thượng trẻ tuổi lanh lợi ấy giống bị màn đêm nuốt chửng, không thấy tăm hơi.
Gió đêm lướt qua tai khi Dạ Sư đang chạy, trong bóng đêm bỗng nhiên vang lên tiếng hét thảm thương cao vút xé tan bầu trời, thê lương đến hãi hùng.
Vân Yên lờ mờ đoán ra được việc gì, cả người đều run lên, dự cảm xấu trào dâng trong cổ họng. Là tiếng của Già Lăng, là của Già Lăng phải không?
Nàng dùng sức lực cuối cùng yếu ớt níu lấy vạt áo Dận Chân, thì thào hỏi:
- Ngài thật sự đã giết... còn Tiểu Thích thì sao...
Đôi mắt đen như mực của Dận Chân chất đầy lửa giận cháy hừng hực, chàng ôm chặt Vân Yên chạy trong vùng rừng núi tối tăm, ưu nhã lắc đầu, rồi cúi đầu xuống thì thầm, giọng nói bay trong gió đêm.
- Ta chỉ giúp y cắt đứt duyên trần mà thôi.
Tức thì nàng hiểu bốn chữ “Cắt đứt duyên trần” chàng nói có nghĩa là gì, những con chữ còn đáng sợ hơn cả cái chết, giống như một nhát dao cắt đứt tất cả dây thần kinh, trước mắt nàng là một màu đen, nàng cứ thế mà rơi vào bóng đen vô tận.
Khi Vân Yên tỉnh lại, cũng là lúc được bế xuống ngựa. Trên cả quãng đường, trong hốt hoảng nàng cảm thấy vừa hoang mang lại vừa quen thuộc, hình như đã về đến biệt trang suối nước nóng rồi.
Nàng không dám nhìn khung cảnh trước mắt, vô cùng thê thảm giống như cơn bão quét qua, đến cả cây cối trong sân cũng bị chặt gãy, hoa văn chạm trổ của tay vịn trong hành lang gấp khúc () bị phá nát, trên mặt đất rải rác chậu hoa, chén trà... bị ném vỡ.
Trên đường đều có các nô tài đang quét dọn, họ ngẩng đầu thấy Dận Chân bước vào, ngay lập tức quỳ xuống đất run rẩy như hiệu ứng domino, ngay cả tiếng thỉnh an cũng không dám thốt ra. Trong ánh sáng lập lòe, một tiểu nha hoàn xuất hiện với vết roi rướm máu gai người đằng sau gáy.
Vân Yên không nói ra lời, nhắm mắt để mặc chàng bế vào, nhưng không ngăn được dòng nước mắt rơi xuống.
Quanh quanh co co vào đến cửa, cuối cùng nàng được đặt lên một chiếc giường mềm mại, mơ màng cảm thấy có một bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi, vết nước mắt nơi khóe mắt và những sợi tóc trên má nàng, động tác dịu dàng như nàng là một món đồ trân quý dễ vỡ.
Tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên, là Tiểu Thuận Tử đến. Bàn tay chàng hơi xoa lên bờ môi nàng rồi rời khỏi, dặn dò những người xung quanh một số điều, sau đó ra khỏi phòng.
Vân Yên chậm rãi mở mắt ra, mất một lúc lâu mới dần dần nhìn rõ khung giường hình cửa tròn chạm hoa bằng gỗ tử đàn quen thuộc, đôi mắt ráo hoảnh dường như không còn chút giọt nước nào, trái tim trống rỗng như một mảnh đất hoang vu.
Bên ngoài tấm màn mỏng thấp thoáng bóng dáng một vài thị nữ, họ đứng nơm nớp lo sợ không dám bước đến, ngay cả tiếng hít thở gần như cũng không nghe thấy.
Vân Yên cố gắng ngồi dậy, mấy thị nữ bên ngoài màn như chim sợ cành cong vội vàng vén màn vào khuyên ngăn:
- Phu nhân... phu nhân...
Sắc mặt Vân Yên tái nhợt nhưng thờ ơ, ngồi dậy nhìn bọn họ, vẫn là những khuôn mặt quen thuộc hầu hạ nàng ban ngày, nhưng không thấy nha hoàn có đôi mắt to khuôn mặt dài trên Tự Nhi ấy.
- Các cô lui xuống đi.
Mấy thị nữ đều hoảng sợ quỳ xuống:
- Tứ gia dặn dò chúng nô tỳ... phải cẩn thận hầu hạ phu nhân nghỉ ngơi...
Vân Yên khép mắt cau mày, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
- Các cô đều ra ngoài chờ đi, tôi muốn ngủ một lát.
Mấy thị nữ đành phải nói vâng, lùi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vân Yên nhắm mắt vào một lúc, nhìn thấy chiếc răng hổ tráng men mạ bạc chàng vừa giúp nàng đeo lại nằm trên ngực mình, dòng chữ Mãn vẫn lẳng lặng khắc trên ấy: Dận Chân Vân Yên bất ly bất khí (Dận Chân Vân Yên không rời xa không buông bỏ), nước mắt lại chảy xuống trong vô thức, nàng mặc chân trần chậm rãi bước xuống giường.
Trên mặt đất vẫn còn mảnh vụn của nước trà và đồ dùng bị vỡ, tuy đã được thu dọn sạch sẽ, nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng ra khung cảnh tan hoang lúc ấy.
Trong đầu nàng bỗng nhiên nhói lên khi nhớ tới mấy chữ đáng sợ “cắt đứt duyên trần”, cả người đều run lên cầm cập. Nàng phải vịn bệ cửa sổ mới kiềm chế được cơn choáng váng ập đến.
Bên ngoài song cửa sổ truyền đến tiếng đùn đẩy rất nhỏ của các thị nữ, nàng nghe không rõ lắm...
Một nha hoàn đè thấp giọng chán nản nói vừa nãy mới quỳ xong, không nên ra ngoài hầu hạ, ngộ nhỡ Tứ gia trở về nhìn thấy lại trách phạt. Một nha hoàn khác hình như vội vã bịt miệng nàng ta lại, nhỏ giọng nói lỡ xui đến tai phu nhân cô cũng khỏi sống nữa, có phải muốn bốc hơi khỏi thế gian như Tự Nhi không...
Một đám nha hoàn ngay lập tức sợ tới mức im bặt lại, không ai dám ho he gì nữa.
Vân Yên cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra, nàng không hiểu nổi rốt cuộc thế giới này như thế nào, ngay cả một buổi chiều tự do một mình cũng trở thành một thứ xa xỉ. Nơi đây tràn ngập vị tanh của máu, suối nước nóng chốn này cũng không rửa sạch sự đen tối và hỗn loạn, không chốn nào để chạy. Càng chạy, mùi máu tanh càng nồng, rải lên con đường nàng đi.
Không biết mất bao lâu nàng mới tỉnh táo trở lại, đi đến mở cửa. Mấy thị nữ đứng ngoài phòng giật mình cùng ngẩng đầu lên, sắc mặt xanh mét kêu “phu nhân”.
- Gọi Tứ gia các cô đến đây.
Nha hoàn đứng đầu hoảng hốt, lập tức vâng một tiếng rồi ra ngoài.
Không đến một lúc Dận Chân đã bước vào cửa, thấy Vân Yên chân trần đứng trong phòng thẫn thờ, chàng nhíu mày đến bế ngang nàng lên.
- Sao đã dậy rồi? Có chỗ nào khó chịu sao? Có đói không?
Vân Yên cứng ngắc nằm trong lòng chàng, nhắm mắt, chỉ thốt ra mấy chữ bằng giọng khàn khàn:
- Tôi muốn về nhà.
Dận Chân khựng lại, nói:
- Được.
Vân Yên được Dận Chân dùng áo choàng bọc kín lại, được chàng bế lên ngựa, cả quãng đường đều được ôm trong lòng. Gió đêm gào thét qua tai, phía sau là thị vệ cầm đèn đuốc sáng trưng. Vân Yên nhắm mắt co cụm người lại trong lòng chàng, nhưng sao vẫn cảm thấy lạnh buốt.
Hai người nhanh chóng xuống ngựa, sau đó lên xe ngựa. Dận Chân ôm chặt lấy nàng, trong bóng đêm lờ mờ với tiếng bánh xe đều đặn, chàng nhìn Vân Yên chăm chú, ngay cả ánh mắt một phút cũng không rời. Vân Yên càng run rẩy cuộn tròn người lại, chàng càng ôm chặt nàng hơn.
Dận Chân vuốt nhẹ mắt cá chân gầy gò lạnh buốt của người ấy, cởi vớ dưới chân nàng ra, bọc đôi chân xinh xẻo vào trong ống tay áo hình móng ngựa, để nó dán lên lòng bàn tay và làn da nóng rực của chàng.
Vân Yên vẫn luôn nhắm mắt, nhưng đôi chân run lên muốn giãy ra, bị bàn tay lớn của chàng nắm chặt lại, thậm chí còn kéo sâu vào ống tay áo mình hơn.
Nước mắt trào ra, im lặng không ai hay biết, trời đất quay cuồng.
Khi về đến Tứ Nghi Đường, hai người vào từ cửa sau, không có kinh động cũng không có bàn tán, giẫm lên ánh trăng bước vào sân, thị vệ đứng gác hai bên cổng chỉnh tề hành lễ.
Dận Chân đi thẳng vào cửa, ôm Vân Yên vào phòng trong đặt nàng lên chiếc giường lớn, hai mắt nàng vẫn nhắm nghiền cả người vẫn cứng ngắc, sợ hãi giống như một con thú bị thương đang run rẩy. Một lúc sau chàng đắp chăn lên cho Vân Yên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má hỏi nàng có khát không, nhưng không có tiếng đáp lại.
Dận Chân gọi Tiểu Thuận Tử bưng trà vào, Tiểu Thuận Tử đặt tách trà xuống, đè thấp giọng thì thầm bên tai chàng một câu.
Dận Chân nghe xong im lặng một lúc, rồi đưa tay kéo chăn dưới cằm nàng lên, sau đó từ tốn đứng dậy ra ngoài.
Vân Yên không biết đã xảy ra chuyện gì, chàng đang đi đâu, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng “cạch” ở ngoài phòng, lúc này nàng mới hoàn toàn rơi vào bóng đêm.
Trong mơ nàng không ngừng chạy không ngừng trốn, cho dù là lên trời hay xuống đất, nhưng tiếng vó ngựa vẫn dai dẳng bám theo. Kết cục cuối cùng của tất cả những nơi và người đồng ý chứa chấp nàng đều vô cùng thê lương.
Bỗng nhiên nàng giật mình tỉnh lại, nhận ra đã nửa đêm, bóng của lá cây và ánh trăng bên ngoài cửa sổ in xuống vẫn lặng lẽ nằm ở đó, trên chiếc giường lớn chỉ còn lại mình nàng, sau lưng đẫm mồ hôi lạnh, hoang mang không biết mình còn trong mơ hay không. Vân Yên dùng hết sức bình sinh mò mẫm trong bóng đêm bò dậy từ trên giường, khi chân chạm đất còn lảo đảo suýt ngã nhào, dựa vào trí nhớ tìm kiếm phía sau bức tường đã phủ bụi từ lâu, nàng kéo bức họa lên để mở cánh cửa gian phòng nhỏ, sau khi đi vào thì cài then lại thật chặt.
Trong bóng đêm nàng tìm đến chiếc giường nhỏ quen thuộc, co tròn người trong chiếc chăn mới cảm thấy an toàn, cứ thế mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Không biết là canh mấy, tiếng gõ cửa sốt ruột dồn dập kéo mạnh Vân Yên ra khỏi giấc mơ, nàng giật mình tưởng chừng ba hồn bảy vía đều lìa khỏi xác.
- Vân Yên, mở cửa!
Giọng chàng trầm thấp khàn khàn từ sau cánh cửa vọng vào, trong nửa đêm nghe vô cùng kiềm nén nhưng điên cuồng.
() Hành lang gấp khúc: Từ gốc là 抄手游廊 – hành lang sao thủ, là một loại hành lang trong kiến trúc hành lang truyền thống Trung Quốc, có lan can vây quanh, giống như một người đang khoanh tay nên có nên là “sao thủ (khoanh tay)”. Nội trạch trong Tứ hợp viện thường dùng hành lang này lối liền sương phòng, chính phòng với nhau ở hai bên cửa thùy hoa, phần lớn hành lang có mái che, giữa các cột có lan can ngồi chờ để mọi người có thể nghỉ ngơi.