Về nhà? Vân Yên nghe rõ hai từ này được thốt ra nhẹ nhàng như có như không từ đôi môi của Dận Chân.
Về nhà? Trong vài giây Vân Yên chưa nhận ra không ổn chỗ nào, nhưng lúc này tại đây hai từ này vô cùng thích hợp, thích hợp giống như hạn lâu ngày gặp được mưa to, kẻ tha hương gặp lại bạn cũ.
Con ngươi đen như mực và hai chữ được thốt ra nhẹ nhàng làm bàn tay đang run rẩy của nàng bình tĩnh lại đến lạ kỳ. Đúng vậy, có thể về rồi. Nàng biết rất rõ, ý của chàng chính là, về Tứ Nghi Đường thôi.
Dận Chân mở miệng cáo từ với Dận Tự, Dận Đường, Dận Nga, đứng dậy. Cơ thể hơi lảo đảo, Vân Yên vội vàng dìu lấy khuỷu tay chàng, động tác giống như bảo bối Hòa Thị Bích () có giá trị liên thành.
Con mắt Dận Tự hơi lóe lên, người khác rất khó nhận ra, khóe miệng xinh đẹp vẫn cong lên thành đường cong hoàn mỹ, nhưng ánh mắt đã âm thầm trở nên lạnh lùng.
Vân Yên cố gắng phớt lờ ánh mắt càn rỡ phía sau lưng, bây giờ nàng chỉ muốn quay về Tứ Nghi Đường, quay về mảnh sân yên tĩnh quen thuộc.
Vân Yên nhẹ nhàng dìu khuỷu tay Dận Chân, hai người quay trở lại phủ, gã sai vặt đứng ở cửa lớn muốn tiến tới đỡ, Dận Chân xua tay.
Hai người tiếp tục chậm rãi đi về góc sân Tứ Nghi Đường phía Đông Nam. Đêm yên tĩnh, người cũng tĩnh lặng. Vân Yên có thể ngửi thấy mùi đàn hương hòa lẫn với mùi rượu chỉ thuộc riêng về chàng. Bước qua cây cầu gỗ bắc đến Tứ Nghi Đường, Vân Yên cẩn thận dìu từng bước chân của Dận Chân, mà chàng cũng tùy ý để nàng dìu. Cho đến khi nhìn thấy tấm hoành phi Tứ Nghi Đường, ba chữ quen thuộc nhưng khiến Vân Yên thở phào nhẹ nhõm một hơi, dường như đã sức cùng lực kiệt.
Vào phòng, Vân Yên vội vàng đỡ Dận Chân ngồi lên giường, kê một cái nệm êm phía sau lưng chàng, để chàng dựa nửa người. Nhanh chóng bê chén nước mật ong ghé tới bên miệng chàng. Không biết từ lúc nào, trong căn phòng này không còn tồn tại khái niệm “thử thuốc”. Nàng bưng tới, chàng hé miệng. Chỉ thế mà thôi.
Đặt chén nước mật ong đã uống cạn xuống, nàng bắt đầu nhẹ nhàng cởi cúc quần áo của chàng, tất cả đều rất tự nhiên, tựa như không biết đã làm bao nhiêu lần. Dận Chân lẳng lặng nhìn động tác của nàng. Suy nghĩ của Vân Yên đang tập trung vào động tác trên quần áo, vài sợi tóc rủ xuống trên gò má mềm mại hơi tái nhợt của nàng, ánh mắt chuyên chú hơi mơ hồ.
- Nóng.
Trong miệng Dận Chân thốt ra một chữ.
Vân Yên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt chàng, bàn tay đã chạm tới lớp áo lót mềm mại trong cùng. Gương mặt chàng ửng đỏ, không thể nhìn ra là do say hay do nhiệt độ cơ thể quá cao. Vân Yên mím môi nâng mắt lên,
- Tứ gia, nô tài mạo phạm.
Nàng lại lấy mu bàn tay chạm nhẹ vào môi mình, thấy ánh mắt của Dận Chân ngầm đồng ý, khẽ chạm vào trán của chàng, rồi lập tức cung kính thu tay lại. Yên lòng, hình như không bị sốt.
Vân Yên nhẹ nhàng cởi tiếp hai cúc áo dưới cổ áo, để chàng cảm thấy đỡ nóng hơn.
Yết hầu cao thẳng cùng với đường cong xương quai xanh tinh xảo từ từ lộ ra, kết hợp với hơi thở dồn dập từ lồng ngực chàng, hai đầu lông mày nhuốm hơi rượu gợi cảm làm người khác phải rung động.
Vân Yên ngồi xổm, đặt hai chân Dận Chân vào chậu nước nóng, cúi đầu xuống, hơi nước nóng mờ ảo phả vào khuôn mặt nàng. Dận Chân ngâm khẽ trong cổ họng, híp mắt nhìn. Nàng cẩn thận dùng lòng bàn tay múc nước đổ nhẹ vào lòng bàn chân và mu bàn chân, nhẹ nhàng mát xa mu bàn chân, rửa sạch mát xa qua lại nhiều lần, không nông không sâu, không nhanh không chậm. Thoải mái ấm áp dường như khiến người ta phải thở dài thỏa mãn từ trong đáy lòng.
Sau những lần mát xa cho Dận Chân hàng ngày, lực đạo của nàng ngày càng thích hợp với chàng. Chỉ là không biết, rốt cuộc là nàng dần thích hợp với chàng, hay chàng dần thích hợp với nàng?
Vân Yên nâng bàn chân của chàng lên, cẩn thận dùng khăn lau khô, đang định đứng lên. Lúc này, đôi mắt Dận Chân bỗng nhiên nhìn thẳng vào một chỗ nào đó trên chân Vân Yên, hơi nghiêng người về phía trước.
- Ngươi bị thương?
Trong giọng nói hơi khàn mang theo sự lo lắng âm thầm.
Phút chốc Vân Yên mờ mịt theo ánh mắt của chàng nhìn lên quần của mình —— một vệt máu mờ mờ trên đùi bên trái hiện lên sau lớp vải của quần!
Vết máu?! Vân Yên trong nháy mắt không hoàn hồn lại được, nàng không bị thương, mà đây là…
Sống lưng lạnh toát ~! Ầm ~! ~ toàn bộ máu xông lên tới đỉnh đầu, Vân Yên đỏ bừng từ đầu đến chân!
Hóa ra, nàng quên mất, quên mất rằng, sau khi xuyên không nàng phải trải qua một việc mà cô gái nào cũng phải trải qua —— kinh nguyệt đầu tiên...
Cơ thể này khoảng mười ba, mười bốn tuổi, cuối cùng thì ngày này cũng tới. Nhưng, Sao không phải là ngày mai mà lại là ngày hôm nay! Từ cơn đau quặn không tên trong Bát phủ đến lúc hoảng sợ phải quỳ xuống, hay lúc về phải ngồi xổm rửa chân, đã làm cho vết máu này thấm qua hai lớp quần, quan trọng là, nó còn xuất hiện ngay trước mắt ông chủ mình!
Vân Yên rất muốn đào một cái lỗ để chui vào, nếu như có thể ngất xỉu, nàng nhất định không muốn đối mặt với chàng, không có cô gái nào gặp chuyện này lại dửng dưng không sợ hãi. Hình như toàn bộ may mắn đêm nay đã được sử dụng hết để gặp Phúc Nhi và Bích Nguyệt rồi, sau bị Dận Tự đưa đi, kể cả kinh nguyệt lần đầu lúc này, tất cả giống như một cái bẫy hoàn hảo mà ông trời đã sắp xếp —— nếu như bụng không đau sẽ không gặp lại Phúc Nhi, rồi sau đó sẽ không gặp Dận Tự trong nhà ấm trồng hoa, nếu không quỳ trước mặt Dận Tự lâu như vậy, có lẽ cũng sẽ không...
Đầu đau như búa bổ.
Nàng giống như một con tôm bị luộc chín, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng nức nở lắc đầu.
- Không phải... Nô tài...Tứ gia...
Nàng không thể nào mở miệng ra được.
Dận Chân nhìn nàng lúng túng không nói lên lời, sắc mặt xấu hổ lúc đỏ lúc trắng, dường như đã hiểu ra điều gì. Chàng quay đầu đi, đưa nắm tay lên miệng ho khan mấy tiếng, khuôn mặt ửng đỏ không biết do say hay do đang cố gắng nhịn cười.
- Đi nghỉ sớm đi.
Chàng cụp mắt xuống, trong giọng nói không đoán ra cảm xúc, trầm thấp giàu từ tính mang theo hơi rượu và sự dịu dàng vô hình.
Vân Yên lúng túng cúi đầu hành lễ, may mắn không phải xấu hổ hơn nữa. Hai bên tai đã đỏ rực.
Giúp chàng kéo xong chăn đi ngủ, nàng đỏ mặt bưng chậu quay người rời khỏi, sau lưng truyền tới một câu trầm thấp du dương:
- Nếu cần gì, có thể đến chính phòng tìm Đông Mai.
() Hòa Thị Bích (Ngọc Bích họ Hòa (chữ hán: 和氏璧): Là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc, nó không chỉ nổi tiếng là một viên ngọc hoàn hảo, ghi nhiều dấu ấn trong lịch sử mà còn là đối tượng được sử dụng nhiều trong thành ngữ ở các nước Đông Á.
“Viên ngọc họ Hòa” để chỉ những kẻ có tài thường bị nhìn như những kẻ tầm thường, chỉ những người lãnh đạo giỏi mới có thể phát hiện ra kẻ tài.