Vân Yên trong xe nghe thấy tiếng hô như sấm rền bên ngoài, tiếng hô vạn tuế làm nhiệt huyết sục sôi, dường như đánh thức những giác quan đã ngủ say, khiến lòng dân dậy sóng. Trong lòng nàng biết dân chúng rất muốn nhìn thấy tận mắt dung nhan của vua Khang Hi, nhưng Vân Yên không vén rèm lên,chỉ lẳng lặng thu mình lại trong một góc của xe ngựa. Không thể không nói, trong khí phách thiên gia, nếu bảo không bị xúc động hay không bị chấn động thì đó là giả.
Nhưng, những thứ này đều không thuộc về nàng. Nàng hiểu rất rõ, nàng chỉ như một món đồ tùy thân trong xe ngựa vàng kim xa hoa này. Cho nên, nàng yên tĩnh chờ đợi.
Sau khi ra khỏi thành, xe ngựa bắt đầu xóc này, Vân Yên tuy không phải là cô gái được chiều chuộng từ bé, nhưng sắc mặt không tránh khỏi trắng bệch, trong lồng ngực cuộn trào, thế nhưng nàng chỉ cắn môi yên lặng chịu đựng, buộc chính mình phải từ từ thích ứng, ngẫm lại Tiểu Thuận Tử và Tiểu Ngụy Tử ở xe ngựa hơn nhỏ phía sau, hơn nữa còn mang theo cả đồ đạc, e rằng còn xóc nảy hơn thế này, còn mình sao có thể đến xe ngựa cũng bị say, còn định hầu hạ người khác như thế nào nữa.
Xe càng đi, mặt trời càng lên cao, Vân Yên cũng cảm thấy càng lúc càng nóng. Khẽ ngẩng đầu nghĩ tới Dận Chân đang cưỡi ngựa, chàng sợ nhất là những ngày này. Một lát sau, đoàn người từ từ đi chậm lại, hóa ra muốn dừng chân tại trà cung () bên đường uống trà, tranh thủ nghỉ ngơi và lấy lại sức
Rèm trước xe ngựa bị xốc lên, Vân Yên giật nảy, thấy Dận Chân đang đứng gần mình. Khuôn mặt chàng phơi nắng nên hơi ửng đỏ, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, có lẽ là rất nóng, chàng xuống ngựa vào trong xe nghỉ ngơi. Tiểu Thuận Tử đứng bên ngoài nhỏ giọng hô một tiếng Tứ gia, vén rèm lên nhẹ nhàng đặt trà thơm vừa mới pha lên chiếc bàn nhỏ, Tiểu Thuận Tử đưa mắt nhìn Vân Yên ý bảo Tứ gia đang rất nóng, rồi hạ rèm lui xuống.
Dận Chân yên lặng nhắm mắt ngả người trên ghế chính, Vân Yên đứng bên cạnh nhanh chóng mở quạt giấy mang bên người, nhẹ nhàng phe phẩy cho chàng. Quạt được một lúc, chàng mở mắt ra, bưng tách trà trên chiếc bàn nhỏ lên, thổi nguội rồi nhấp một ngụm. Đặt tách trà xuống, Vân Yên thấy mồ hôi trên trán chàng chảy xuống, vội vàng lấy khăn đưa cho chàng, chàng cầm lấy khăn lau hai bên thái dương rồi trả lại cho Vân Yên, nhàn nhạt mở miệng:
- Mang Lăng Nghiêm kinh đi không?
Vân Yên lập tức tìm sách trong cái hòm nhỏ mang bên người, toàn bộ sách trong đó được sắp xếp để chàng đọc giải buồn trên đường. Đương nhiên, sở thích của Dận Chân khác với người bình thường, nên trong hòm đa số là kinh thư nhà Phật.
Dận Chân bắt đầu đọc sách, Vân Yên vẫn đứng một bên quạt cho chàng, tay này mỏi thì chuyển sang tay kia, một giây cũng không dám ngừng.
Xe ngựa tuy hơi xóc nảy, nhưng hình như Dận Chân không cảm nhận được gì. Cũng đúng, dù sao ngồi trên xe cũng thoải mái hơn nhiều so với cưỡi ngựa. Vân Yên dần dần cũng từ từ thích ứng được, cây quạt trong tay không hề ngừng lại.
Đi một đoạn đường nữa thì đến tiêm cung () ăn cơm, buổi tối đến trú cung () dừng chân nghỉ ngơi, toàn bộ hành trình được sắp xếp rất chặt chẽ. Mặc dù không thoải mái bằng kinh thành, nhưng càng đi tầm nhìn càng khoáng đạt cũng khiến lòng người rộng mở hơn.
Khi đến cửa ải Hỉ Phong, một cửa ải hiểm yếu, khí thế to lớn. Qua cửa ải Hỉ Phong đi về phía Bắc là thảo nguyên Mông Cổ rộng lớn, dường như có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh và dê bò thoang thoảng trong không khí. Vân Yên thỉnh thoảng xốc tấm rèm cửa sổ nhỏ lên, chiêm ngưỡng cảnh đẹp khiến người ta phải tán thưởng.
Dận Chân trừ lúc sáng sớm cưỡi ngựa cùng các hoàng tử khác, thì còn phải đến xe ngựa của vua Khang Hi thỉnh an. Thời tiết càng ngày càng nóng, chàng trở về xe ngựa ngồi yên, hoặc đọc sách, hoặc nghỉ ngơi. Chỉ vì chàng sợ nóng, Vân Yên luôn ở bên cạnh như hình với bóng, giúp chàng quạt xua đi oi bức. Cả một ngày đều cầm quạt, tay nàng đã hơi run run.
Có đôi khi, các a ca khác cũng vào xe ngựa nói chuyện.
Ví như Thập Tam A Ca Dận Tường thường hay đến nhất, bày bàn cờ vây, huynh đệ hai người có thể chơi trọn cả một ngày. Tiếng cười lanh lảnh của cậu ta cùng với hương thơm thảo nguyên phảng phất đâu đây, quả thật hoàn toàn trọn vẹn.
Cũng ví như, Bát a ca Dận Tự. Một buổi sáng sau khi xuống ngựa hắn và Dận Chân cùng tiến tới xe, ngồi bên cạnh Dận Chân nói chuyện. Xe ngựa rộng rãi thoáng cái bị thu hẹp lại, một thế giới nhỏ như thế này, sao có thể dung được hai người đàn ông tư chất vô song?
Vân Yên an tĩnh như con vật nhỏ núp bên người Dận Chân phe phẩy cái quạt, bưng trà rót nước cho hai người. Hai người phong thái thanh nhã nói về chuyện thi họa, hóa ra Dận Chân đặc biệt am hiểu thư pháp, còn Dận Tự lại am hiểu hội họa, mỗi người mỗi vẻ.
Người đàn ông như Dận Tự nhìn từ một khoảng cách xa đã đẹp như như cắt như gọt, như giũa như mài (), nếu đến gần ngắm sẽ khiến người khác phải kinh ngạc trước vẻ đẹp tựa tiên nhân đó.
Một cái cau mày một nụ cười, một nét biểu cảm một âm cuối đều toát ra một phong thái riêng biệt không lẫn với ai, tựa hồ có thể khiến tiếng lòng con người nín thở. Chỉ cần một nụ cười của hắn, có thể là ma lực khiến người đó cam tâm tình nguyện gật đầu.
Dận Chân không những không bị ảnh hưởng mà thần thái còn tự nhiên bình thản đàm đạo với hắn ta, quả không phải là người bình thường, mà Vân Yên có thể tạm thời chống đỡ được là vì nàng hoàn toàn không ngẩng đầu.
Cuối cùng Dận Tự cũng rời đi, Vân Yên âm thầm thở phào một cái. Tất cả mọi người đều cảm thấy Bát Bối Lặc Dận Tự mang đến cảm giác như đang đắm chìm trong gió xuân đến cho mọi người, chỉ có nàng cảm thấy không khí hắn mang lại quá ngạt thở. Sau lần quỳ ở hành lang Bát phủ, dáng vẻ của hắn thế nào, con người của hắn ra sao, nàng không muốn nhớ lại, càng không muốn biết thêm. Đây không phải là chuyện gì tốt, chỉ thế mà thôi.
Quãng đường hơn mười ngày cứ đi rồi dừng như thế.
Một ngày chợt nghe thấy tiếng hô vang núi chỉnh tề hùng dũng cất lên, Vân Yên vén rèm, gió thổi qua mặt, bỗng thấy thảo nguyên bao la mênh mông!
Cái gì mà, Sông Sắc Lặc, dưới núi Âm, gió đưa ngọn cỏ lao xao, thấp thoáng bóng dê ẩn hiện đâu đây? () Cái gì mà, kìa bầu trời xanh lớp lớp mây trôi về, in trên nền mây trắng vó ngựa phi? ()
Chưa đủ, chưa đủ, tất cả đều chưa đủ.
Mênh mông ngàn dặm thảo nguyên biếc, từng đám mây trôi in sắc trời.
Trên đồng cỏ bao la, dòng nước uốn lượn xanh biếc, nhẹ nhàng chảy vào những đám mây trôi, trời nước một màu...
Không từ ngữ nào có thể diễn tả được sự xúc động này, chỉ có thiên nhiên, chỉ có trời, chỉ có đất, mới ôm được hết tình cảm bao la!
Trời đất này, lá cờ vàng thêu hình rồng tung bay trong gió, tiếng hô như sấm chấn động núi sông, chứng kiến truyền kì của thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm!
() () (): Hành cung dựa theo chức năng được chia thành ba loại: Trà cung, Tiêm cung, Trú cung. Trà cung là nơi nghỉ nơi thưởng trà của Hoàng gia, Tiêm cung là nơi nghỉ chân ăn uống, Trú Cung là nơi ở qua đêm và du lịch thưởng ngoạn của Hoàng gia.
Hành cung: Là cung dành cho Hoàng đế ở khi đi tuần tra bên ngoài.
() Câu gốc: 如切如磋,如琢如磨 . Hán việt: Như thiết như tha, như trác như ma. Một câu được trích trong Luận ngữ.
() Một câu trong bài hát “Sắc Lặc ca”.
() Một câu trong bài hát “Mặt trời mọc mà không lặn trên thảo nguyên”.