Nửa Đời Thanh Tình

chương 69: chờ ta trở về

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vân Yên không nhớ mình đã bao nhiêu lần giúp chàng thay y phục, đã bao nhiêu lần rửa chân cho chàng. Dận Chân cũng không nhớ.

Cũng trong màn đêm, Vân Yên giống như hàng trăm hàng ngàn lần trước đây, nhẹ nhàng giúp chàng thay y phục, quỳ xuống chầm chậm cởi giày cho chàng.

Đôi mắt đen như mực của Dận Chân ngưng đọng trên khuôn mặt thanh tĩnh mềm mại của Vân Yên, dõi theo động tác của nàng, im lặng phối hợp.

Nàng dịu dàng giúp chàng rửa chân, gột rửa sương gió nhọc nhằn trên cơ thể.

Nàng chậm rãi lau mặt cho chàng, lau sạch khuôn mặt đầy cát bụi mệt mỏi.

Vân Yên dìu chàng nằm xuống, nhẹ nhàng kéo tấm chăn mỏng che lên bụng chàng.

Dận Chân duỗi tay ra nắm chặt bàn tay nàng đang định rời đi, giọng nói khàn khàn:

- Đừng đi.

Vân Yên hơi run lên, co rúm lại rút tay về.

Dận Chân yên lặng nhìn nét mặt của nàng, vẫn nắm chặt bàn tay mảnh khảnh lành lạnh, không cử động thêm gì nữa. Chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Vân Yên nhìn khuôn mặt chàng đang từ từ ngủ say, trái tim dần dần an tĩnh lại.

Cằm chàng góc cạnh hơn so với trước, dưới cằm phủ một lớp râu mỏng. Hai đầu lông mày nhuốm đậm mỏi mệt dần dần thả lỏng, đôi lông mi dài dày in bóng xuống gò má.

Nửa tháng không ăn không ngủ, chàng gầy đi. Hôm nay, cuối cùng có thể yên tâm ngủ say. Hoằng Huy, đã sống rồi.

Ánh mắt Vân Yên rơi trên bàn tay chàng đang nắm chặt tay nàng, lặng im một lúc rồi từ từ quỳ xuống tấm đệm mềm.

Đêm đầu tiên ở Tứ Nghi Đường nàng đã từng ngồi dựa bên giường chàng như vậy, mỗi khi chàng nóng đá chăn ra nàng sẽ đứng lên giúp chàng đắp lại, cứ nhiều lần như vậy. Đó là năm năm trước. Khi đó, chàng không nắm chặt tay nàng không buông thế này.

Vân Yên nhẹ nhàng nghiêng đầu nằm sấp bên mép giường mình, gác đầu lên cánh tay, mái tóc đen dài từ từ rơi xuống. Ánh mắt nhìn lên ánh trăng bên ngoài cửa sổ, tâm tư không biết ở phương trời nào.

Đời người giống như một chiếc bình được trộn đủ năm vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn, không ai biết được trong giây tiếp mình sẽ nếm phải vị gì.

Ánh trăng dần dần phai mặt, trời sắp tảng sáng.

Dận Chân ngủ rất sâu, lại an tĩnh. Tướng ngủ chàng rất đẹp, môi khép chặt, còn hơi nhếch lên.

Ánh nắng sớm mai rọi lên đỉnh màn màu vàng ấm, Vân Yên mở mắt ra.

Nàng cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng trên người, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Dận Chân vẫn ngủ say bên cạnh. Nhìn thật lâu.

Nhẹ nhàng từ từ rút tay mình khỏi lòng bàn tay chàng. Ngón tay thon dài của chàng khẽ nhúc nhích, sau đó yên lặng.

Vân Yên cử động cơ thể, cảm thấy chân mỏi nhừ do ngồi suốt đêm, chầm chậm đứng lên, nhìn khuôn mặt Dận Chân đang ngủ say, nhẹ nhàng buông màn xuống.

Vân Yên nhón chân ngập ngừng bước đến bên cửa sổ, mở cửa ra, hương hoa ngọc lan hòa lẫn trong làn gió trong lành sớm mai lùa vào căn phòng. Nàng từ từ buông tấm mành trúc xuống che ánh mặt trời, không muốn ánh mặt trời đang dần nóng bức quấy rầy đến giấc ngủ của Dận Chân.

Nàng cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ màu trắng đang mặc trên người, trên khuôn mặt có chút lúng túng. Nhanh chóng quay trở lại gian phòng nhỏ của mình thay quần áo, rửa mặt chải đầu.

Vân Yên suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng đóng cửa phòng trong lại, mở cửa phòng ngoài đến nhà chái cạnh viện của Tiểu Thuận Tử Tiểu Ngụy Tử lấy cơm như thường lệ. Mà Tiểu Thuận Tử ngày nào cũng như ngày nào lo lắng hỏi gia có khỏe không. Vân Yên nhớ đến Dận Chân đang nằm ngủ say trên giường, không khỏi khựng lại, nhẹ nhàng gật đầu nói khỏe hơn rồi. Tiểu Thuận Tử mới thở phào nhẹ nhõm, nâng tay áo lên lau hai bên thái dương.

Nắng tháng sáu như lửa đốt, chỉ mới buổi sáng mà nhiệt độ đã tăng cao.

Vân Yên trở về Tứ Nghi Đường, chỉ ăn một cái bánh bao nhỏ. Rồi đặt hộp cơm lên bếp lò căn phòng phía tây giữ ấm. Nhón chân trở lại phòng trong.

Qua tấm màn lụa mỏng Vân Yên thấy Dận Chân vẫn yên tĩnh ngủ say, chỉ là tấm chăn mỏng đắp trên bụng đã bị tung sang một bên.

Nàng nhẹ nhàng đi đến, vén tấm màn lụa lên, cẩn thận đắp lại tấm chăn mỏng lên bụng chàng, Trong cổ họng Dận Chân khẽ hừ một tiếng nhỏ.

Vân Yên đã quen biết đây là phản ứng chàng cảm thấy nóng khi ngủ, xoay người đến ngăn tủ nhỏ quen thuộc lấy chiếc quạt ra, bắt đầu quạt.

Trên mặt chiếc quạt là câu thơ Dận Chân đề khi cùng hoàng đế Khang Hi đi nam tuần vào mùa thu năm bốn mươi mốt, nét chữ mềm mại giống như nước chảy mây trôi, phong thái khoan thai giữa các con chữ khiến mỗi lần Vân Yên mở quạt ra phải nhìn chăm chú một hồi lâu.

Lĩnh hàm tà chiếu đạm vân thu, thúy ải tham sai vãn canh u.

Tâm tĩnh tùy duyên giai tự đắc, tình không hà sự khả quan sầu?

Yên hoàn bích nhiễm thương mang mộ, sương diệp hồng phi lạn mạn thu.

Thử tế nhược phùng đào ẩn sĩ, canh yêu minh nguyệt tục giai du. ()

Vân Yên ngồi ở mép giường, chậm rãi quạt cho Dận Chân, nhẹ nhàng dém góc chăn cho chàng. Khuôn mặt ẩn hiện sau tấm màn lụa chứa đựng sự dịu dàng.

Gió nhè nhẹ mang theo mùi hương thoang thoảng qua tấm mành trúc lùa vào, ánh mặt trời bị tấm mành cản lại ngoài cửa, cả căn phòng yên tĩnh và mát mẻ.

Thấm thoắt đã tới buổi trưa. Nhưng người bên trong Tứ Nghi Đường lại không hề nhận ra.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền vào trong tai Vân Yên, cây quạt trên tay Vân Yên ngừng lại, nàng vội vàng đứng dậy buông cây quạt xuống, đóng cửa phòng trong lại, ra phòng ngoài khẽ khàng mở cửa ——

Quả nhiên là Cao Vô Dung. Không biết bắt đầu từ lúc nào, tiếng gõ cửa của ông ta Vân Yên có thể nhận ra. Mà ông ta tới gõ cửa tất nhiên là có chuyện.

Cao Vô Dung từ trước đến nay luôn mang bộ mặt lạnh lùng bình tĩnh nói với Vân Yên:

- Sáng nay Hoàng thượng đã về tới cung, truyền lệnh triệu Tứ gia giờ thân chiều nay vào cung.

Vân Yên nghe xong, trong lòng không khỏi giật mình sợ hãi.

Trong phòng bỗng nhiên truyền ra giọng nói khàn khàn của Dận Chân:

- Ta biết rồi, xuống dưới chuẩn bị đi.

Cao Vô Dung nghe xong vâng một tiếng, lui ra ngoài chuẩn bị. Vân Yên khép cửa lại, hơi ngập ngừng đứng nguyên tại chỗ.

Giọng nói Dận Chân lại từ trong phòng nhẹ nhàng vang lên:

- Còn không vào sao?

Vân Yên vội vàng ngẩng đầu lên trả lời, cúi người đi vào trong phòng.

Dận Chân sau tấm màn màu vàng nhạt trong suốt nửa dựa vào đầu giường như đang suy nghĩ, không nhìn rõ sắc mặt.

Bước chân Vân Yên dừng lại, nàng cúi đầu nhẹ nhàng vén màn lên, treo tấm màn lụa lên cái móc bạc bên cạnh, chuẩn bị hầu hạ chàng đứng dậy.

Đôi mắt đen tuyền của Dận Chân nhìn Vân Yên, ánh mắt dịu dàng triền miên như sợi tơ tằm. Khe khẽ gọi:

- Vân Yên.

Chàng giống như một con sư tử chưa tỉnh ngủ, trên người mang theo hơi thở gợi cảm lại lười biếng.

Trái tim Vân Yên đập mạnh hơn, vâng một tiếng rồi cúi đầu đỡ chàng ngồi dậy, sửa sang lại bím tóc sau lưng cho chàng.

Tất cả những động tác giữa bọn họ đều quá tự nhiên.

Vân Yên cẩn thận hầu hạ chàng rửa mặt cạo râu, giúp chàng thay một trường bào sạch sẽ chỉnh tề khác, thắt chặt dây lưng ở eo.

Sau đó mở hộp cơm đã được giữ ấm, hầu hạ chàng ăn mấy miếng, lấp đầy bụng.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa của Cao Vô Dung:

- Tứ gia, kiệu đã chuẩn bị xong, đã đến giờ vào cung rồi ạ.

Dận Chân đứng lên trả lời, Vân Yên ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt thẳng vạt áo bào cho chàng. Khi đứng lên, Dận Chân cầm tay nàng.

- Chờ ta trở về.

– HẾT CHƯƠNG –

() Bài thơ “Sơn khí nhật tịch giai”(山气日夕佳 – Ráng đỏ hồng sương núi)của Ung Chính. Tên bài thơ là một câu thơ trong bài “Ẩm Tửu Kỳ ” của Đào Tiềm.

Tạm dịch nghĩa:

Đường lên núi thu lại ráng mây bóng ngả, những đám mây xanh so le càng muộn càng vắng vẻ.

Tâm tĩnh tùy duyên sẽ tự có, không có tình chuyện gì có thể u sầu?

Đám khói xanh ngọc nhuộm cảnh chiều u tịch, lá nhuộm sương thu, đỏ rực rỡ bay khắp trời.

. Trong này nếu gặp Đào cư sĩ, hãy mời tháng sau tiếp tục du ngoạn. (Đào cư sĩ: Đào Tiềm)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio