Mặt trời ngả về phía tây, trong ánh tà chiều còn sót lại có mấy phần mông lung.
Trong Tứ Nghi Đường cuối cùng chỉ còn lại hai người, trong vòng luân hồi sinh tử, đến điểm cuối vẫn gặp lại nhau.
- Còn không quay vào?
Giọng nói Dận Chân êm như nhung, từ tính mà trầm thấp.
Một câu gọi nhẹ nhàng quen thuộc đến vậy, giữa bọn họ nhiều không đếm hết. Mà trong mắt Dận Chân lúc này có một sự xúc động mãnh liệt không tên khiến trong lòng Vân Yên quặn thắt lại.
Mi mắt run lên, cúi đầu chầm chậm xoay người. Chỉ cách một ngưỡng cửa, nhưng trong phút chốc lại khiến nàng chần chờ.
Khoảng cách quá gần cũng sinh lòng sợ hãi (), hóa ra ở đây nàng cũng có tâm trạng này.
Nhưng cũng chỉ cái chần chờ trong phút chốc này, Dận Chân khẽ cử động, Vân Yên chợt cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của chàng ôm lấy eo mình!
Trái tim bỗng treo lơ lửng vì giật mình —— "Tứ gia!"
Dận Chân không nói gì, chỉ bế Vân Yên bước nhanh vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng trên giường êm.
Vân Yên kinh hãi chưa kịp nhìn Dận Chân, chàng đã đứng trước giường từ trên cao xuống nhìn nàng, hai bóng hình bé nhỏ phản chiếu trong đôi đồng tử sâu thẳm đen như mực.
Bàn tay chàng thon dài nhẹ nhàng xoa lên bả vai mảnh khảnh của nàng, khẽ khàng hỏi:
- Còn đau không?
Vân Yên yếu ớt rụt bả vai, nhẹ nhàng lắc đầu, muốn xuống giường.
- Nô tài không...
Nàng còn chưa nói xong đã bị Dận Chân ôm eo kéo ngược trở lại, ôm vào lồng ngực nóng hổi vững chãi của mình.
Dận Chân ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Vân Yên, không để ý nàng đang hoảng sợ vùng vẫy, cuối cùng thì ôm chặt cả người nàng, cảm nhận sự ấm áp ít ỏi và cái run rẩy mơ hồ. Chỉ chậm một chút nữa thôi là không kịp. Nàng cứ mỉm cười bình thản như vậy mà từ biệt, đầu cũng không ngoảnh lại cứ thế định rời xa chàng.
- Nàng không phải.
Dận Chân thốt lên bên tai nàng, giọng nói trầm thấp nhưng kiên định.
Hơi thở Vân Yên ngừng lại một giây, run rẩy muốn quay đầu lại, nhưng chàng không chịu thả lỏng. Chàng cọ khuôn mặt mình vào gò má mềm mại của nàng, bàn tay thon dài rộng lớn nâng chiếc gáy ấm áp lên, ngón trỏ mơn man thùy tai mềm mại, ngón cái đeo nhẫn ngọc dịu dàng mà mạnh mẽ giữ chặt khuôn mặt ấy, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Đôi mày kiếm anh tuấn của chàng hơi cau lại, đường nét cương nghị càng hiện lên rõ ràng, đôi mắt chim ưng đen thẫm sâu như hồ nước mùa đông, sóng tình trong mắt đang cuộn trào.
- Nàng là người của ta, là người của Ái Tân Giác La Dận Chân ta.
Khuôn mặt chàng, ánh mắt chàng, bàn tay chàng, cơ thể chàng.
- Vân Yên, nàng không phải là nô tài, nàng là người của ta, thứ nàng xứng đáng có được chắc chắn sẽ có, ta sẽ cho nàng những thứ tốt nhất.
Yên tĩnh.
Dưới ánh tà chiều bên trong căn phòng, hai người đối diện với nhau.
Đã rất lâu rồi Vân Yên chưa nhìn chàng với khoảng cách gần như vậy, trái tim giống như có một cơn đau từ đâu ập tới. Hốc mắt nàng cay xè, trước mắt trở nên mông lung, đáy lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, gục đầu xuống, ánh mắt không biết đã phiêu du đến phương nào.
Thứ xứng đáng có được? Nàng là người chẳng có gì cả, vậy thì xứng đáng với thứ gì, tại sao lại xứng đáng có được thứ ấy. Không cần nói cũng biết.
Trăm câu vạn từ, cũng chỉ như vậy mà thôi.
- Tạ ơn ân điển của Tứ gia, nô tài thật sự không muốn thứ gì cả.
Giọng nói của nàng yếu ớt như tiếng thở dài như có như không.
Dận Chân vẫn nhìn nàng, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên ảm đạm, ánh mắt dần trở nên điên cuồng, bàn tay đang đỡ nàng từ từ siết chặt lại.
Giữa hai người, là bao nhiêu ngày đêm ở bên nhau, sao có thể không hiểu rõ suy nghĩ người kia.
- Nàng ngay cả ta cũng không muốn.
Chàng bóp mạnh má nàng, nhưng giọng nói lại bình tĩnh đến dị thường.
- Phải vậy không?
Vân Yên nghe những lời chàng nói ra, chạm tới ánh mắt mãnh liệt muốn xé rách mọi thứ của chàng, cảm thấy tất cả lỗ chân lông trên cơ thể đang kéo căng, sau lưng âm thầm run rẩy.
- Tứ gia...
Dận Chân không cho nàng cơ hội nói tiếp, môi chàng cứ như vậy bỗng nhiên ập tới. Vân Yên sợ hãi muốn né tránh, nhưng lại khiến chàng càng lấn tới. Trốn không thoát, chạy không được. Dùng hai tay đẩy ra cũng không chống cự lại nửa phần của chàng, nước mắt như muốn rơi xuống.
Chàng cuối cùng cũng hôn tới môi nàng, hoàn mỹ giống như trong kí ức đêm đó. Chàng đã đợi quá lâu, suýt chút nữa thì mất đi vĩnh viễn.
Vân Yên giống như con thú nhỏ vây khốn, bị chàng buộc chặt, chàng ngậm cánh môi nàng, hơi thở thân mật giao hòa, say sưa mà cuồng dại.
Dận Chân mạnh mẽ ép nàng phải mở cằm, len lỏi chiếc lưỡi vào thật sâu.
Trời đất mù mịt.
Nụ hôn của chàng ép chặt nàng trên giường, cảm xúc mãnh liệt trong nụ hôn khiến nàng thở gấp, giãy dụa trong hoảng loạn ——
Vân Yên bỗng nhiên thốt ra tiếng khóc nghẹn ngào, miệng vết thương ở ngực phải trong lúc giãy dụa bị rách ra, đau đến rơi lệ.
Dận Chân nhanh chóng buông nàng ra, đứng lên kiểm tra miệng vết thương cho nàng, sóng tình đã thoái lui, trong đáy mắt chỉ còn đau lòng và tự trách.
- Đè phải chỗ nào, để ta xem.
Vân Yên tránh bàn tay chàng, bối rối lắc đầu, trên hàng lông mi mềm mại còn vương nước mắt.
Dận Chân sợ lại làm thương Vân Yên, đành phải vỗ nhẹ sống lưng nàng, hơi thở có phần gấp gáp nhìn nàng.
Rất lâu.
Bao nhiêu tình cảm, bối rối ngổn ngang, không biết nói từ đâu.
Nói, hay không nói, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài khẽ khàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực.
Miệng vết thương đã kết vảy của Vân Yên hơi rách ra, đại phu lại đến thay thuốc một lần nữa. Trong ánh mắt của Dận Chân tràn đầy tự trách, đích thân hỏi đại phu rất nhiều điều, đại phu sợ hãi trả lời từng câu một.
Dận Chân không để Vân Yên một mình trong chái đông thêm một đêm nào nữa. Đêm đó, Vân Yên liền được bế trở về gian phòng nhỏ cạnh phòng chàng, chàng cũng không động vào nàng.
Số tiền quyên góp Dận Chân lấy ở Giang Nam được Khang Hi ca ngợi, trong triều càng thêm trọng dụng, đầu tháng sau khi bộ Hộ kiểm tra sổ sách xong, mỗi ngày lại càng thêm bận rộn, thường bận cho đến khi màn đêm buông xuống mới về phủ. Dận Tường thường đi theo Dận Chân đến Tứ Nghi Đường hỏi thăm vết thương của nàng, Vân Yên nhẹ nhàng trả lời, kính cẩn tạ ơn.
Từ khi Vân Yên trở về, Dận Chân thay quần áo chải đầu rửa chân đều không triệu Tiểu Thuận Tử vào thay. Vân Yên đành phải yên lặng làm, chàng sợ miệng vết thương của nàng bị rách nữa, nên bảo nàng cứ chầm chậm mà làm, thường vừa lẳng lặng quan sát vừa giúp đỡ,. Nhiều năm ăn ý, không nói cũng hiểu.
Chỉ là Dận Chân không cho phép nàng trước mặt mình xưng hai chữ “nô tài”, Vân Yên ngày càng nói ít hơn, vạn bất đắc dĩ khi nói đến mình đành dùng hai chữ “Vân Yên” thay thế.
Tất cả cuối cùng cũng dần dần bình an trở lại.
Vân Yên giữ được sự yên lặng cho mình như tìm được đường sống trong chỗ chết, mỗi ngày an phận sống trong Tứ Nghi Đường, sau khi hầu hạ Dận Chân vào triều thì chậm rãi thu dọn căn phòng, căn phòng này từ khi nàng bị thương chưa ai vào quét tước cẩn thận cả. Vô tình nàng phát hiện ra trong tập thơ của Dận Chân có thêm một bài thơ mới, xem thời gian lạc khoản thì viết vào đêm trung thu. Khi đó, nàng vẫn đang hôn mê bất tỉnh không biết chuyện gì.
“Phiên phi đình viện diệp sơ can, trướng ưởng nan cấm độc ỷ lan.
Lưỡng địa tây phong nhân mộng cách, nhất thiên lương vũ nhạn thanh hàn.
Kinh thu tiễn chúc ngâm tân cú, bả tửu luận văn ức cựu hoan.
Cô phụ thử thì tằng hữu ước, quế hoa hương hảo bất đồng khán.” ()
Từng câu từng chữ, trong từng nét bút, ngay cả trong trang giấy đều thấm đẫm hơi thở của người đàn ông này, mùi đàn hương thoang thoảng vương vấn cùng mùi mực.
Nỗi lòng luôn giấu kín đã tỏ rõ, tình cảm sâu đậm.
Vân Yên yên lặng nhìn thật lâu, nhẹ nhàng gấp lại. Ngẩng đầu nhìn hoa quế rơi ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài một hơi.
Trời trở lạnh, nên mặc thêm áo trải thêm đệm.
Tranh thủ sau giờ ngọ nắng đẹp, nàng mang chăn đệm và quần áo mùa đông của Dận Chân ra ngoài sân phơi.
Nàng đổi ga giường mới cho cả giường của Dận Chân và giường nhỏ của mình, ôm chăn đệm đã được phơi nắng ấm áp từ ngoài sân vào trong phòng. Màn đêm buông xuống, một mình Vân Yên chong đèn ăn cơm, để lại một ngọn đèn ở cửa.
Khi Vân Yên cởi áo, cúi đầu nhìn miệng vết thương ở ngực trái đã tháo băng, vết thương đã kết vảy, lộ ra da non màu hồng nhạt, dưới chiếc yếm màu đỏ thẫm, chỗ da non càng thêm nổi bật, lọt vào tầm mắt lại càng giật mình.
Mặc quần áo ngủ vào, chui vào trong chăn. Nghe thấy tiếng gõ mõ cầm canh phía xa xa, còn có cả tiếng gió xào xạc.
Bên ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, Vân Yên vội vàng ngồi dậy xuống giường, khoác thêm áo nhẹ nhàng ra ngoài mở cửa, ánh sáng ngọn đèn vàng yếu ớt nhưng ấm áp theo khe cửa rọi xuống. Dận Chân yên lặng từ trong bóng đêm bước vào cánh cửa, có mấy giọt nước mưa rơi xuống từ bả vai rộng lớn, lạnh lẽo mà hiu quạnh.
Vân Yên khép cửa lại, đưa tay gạt đi những giọt mưa điểm trên vai chàng, đầu ngón tay đã ngấm đẫm cảm giác lạnh buốt.
Dận Chân khẽ nhíu mày nắm lấy tay nàng:
- Sao lại thế này? Có lạnh không?
Rồi đưa tay chỉnh lại chiếc áo khoác trên vai nàng. Vân Yên lắc đầu nói không lạnh, nhanh chóng đưa chàng vào trong phòng, dìu chàng ngồi lên giường, giúp chàng cởi triều phục, xua tan đi cái lạnh trên người, rồi ngồi xổm xuống cởi giày cho chàng, Dận Chân kéo nàng lên tự mình cởi.
- Tay nàng bị thương, đừng quá dùng sức, không vết thương lại bị rách.
Khi rửa mặt, Vân Yên nhận ra ấn đường Dận Chân vô thức nhăn lại, liền dùng khăn nóng xoa nhẹ chỗ giữa hai lông mày và gò má chàng. Dận Chân hơi nâng mắt lên, hai đầu lông mày đen thẫm, hàng lông mi rõ ràng, trong sự mệt mỏi càng hiện rõ sự dịu dàng chàng không muốn ai biết.
Khi rửa chân, Vân Yên nhẹ nhàng xắn ống quần của chàng lên, dùng nước nóng chậm rãi rửa hai chân. Vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy chàng cúi đầu nhìn chăm chú vào hai chân và hai tay trong chậu, khóe môi hơi cong lên, dưới ánh nến làn da giống như hàm răng, sáng bóng mềm mại.
Rửa chân xong dìu chàng nằm xuống, vuốt tóc và tháo nhẫn, rồi đắp chân cho chàng.
Dận Chân nhắm mắt nhẹ nhàng thở dài:
- Ấm quá.
Vân Yên mím môi, vén góc chân cho chàng, đưa tay buông màn xuống chuẩn bị đứng dậy. Trong căn phòng tối mờ, Dận Chân mở mắt ra nhìn nàng, rõ ràng cả lông mày cũng đã nhuốm mỏi mệt, nhưng vẫn chưa nhắm mắt lại.
Vân Yên vén lại chăn dưới cằm cho chàng, nhẹ nhàng nói,
- Tứ gia, đêm đã khuya, mau ngủ thôi.
Chàng mới ừ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.
– HẾT CHƯƠNG –
() Câu gốc近乡情怯 – cận hương tình khiếp: Chỉ tâm trạng người xa quê lâu ngày, càng gần đến quê lại càng thấy hồi hộp, e sợ.
() Bài thơ “Trọng thu hữu hoài” (仲秋有怀, tạm dịch: nỗi nhớ mong giữa mùa thu)của Ung Chính.
Tạm dịch nghĩa:
Lá khô tung bay trong đình viện, thất vọng buồn rầu khó nhẫn nhịn cô đơn dựa vào cây hoa lan.
Gió thu hai nơi ta và nàng đến trong mộng cũng bị ngăn trở, một ngày mưa lạnh tiếng chim nhạn sao cũng lạnh.
Trong thu dưới nến ngâm câu thơ mới, lấy rượu luận văn nhớ lại niềm vui xưa.
Phụ lòng người từng có hẹn lúc này, hương hoa quế thơm mà không ai cùng ngắm.