Viêm Lương còn chưa mở miệng, người trợ lý của Viêm Lương đang lái xe trợn mắt: "Tổng giám đốc!"
Viêm Lương trừng mắt với người trợ lý, ngầm bảo anh ta đừng làm mất hết khí thế của cô. Sau đó cô từ từ quay đầu, bày ra bộ dạng đến lúc này mới nhìn thấy Tưởng Úc Nam: "Tổng giám đốc?"
Tưởng Úc Nam không đáp lời, sắc mặt anh xuống đến không độ.
"Sao anh đột nhiên xông ra chặn xe của tôi, có việc tìm tôi à?"
Tưởng Úc Nam không bận tâm đến thái độ trêu ngươi của Viêm Lương, anh đưa mắt về phía người trợ lý của Viêm Lương: "Cậu xuống xe."
Người trợ lý không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, nhưng bị khuất phục bởi ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Úc Nam. Anh ta ngoan ngoãn xuống xe đi đến trước mặt Tưởng Úc Nam.
Tưởng Úc Nam không nhìn người trợ lý, cúi đầu chui vào vị trí tài xế.
"Tổng giám đốc, sao anh..." Người trợ lý hoảng hốt kéo cánh cửa ở bên tay lái.
"Này! Anh!" Viêm Lương cũng nhoài người về phía trước.
Nhưng đáp lời cô và người trợ lý là tiếng đóng sập cửa xe rất mạnh.
Tưởng Úc Nam nổ máy lái xe đi trong giây lát.
Người trợ lý vội nhảy sang một bên để tránh va chạm. Chỉ một loáng chiếc xe đã biến mất khỏi bãi đỗ ô tô.
Trên kính chiếu hậu ngoài cửa xe là gương mặt kinh ngạc của người trợ lý. Còn gương chiếu hậu trong xe xuất hiện gương mặt khóc dở mếu dở của Viêm Lương.
Ngoài trời không biết đổ mưa từ lúc nào, ô tô lao đi mỗi lúc một nhanh, bánh xe bắn nước tung tóe. Thần sắc Tưởng Úc Nam ngày càng lạnh lẽo, bóng gương mặt nghiêng của anh in trên cửa kính bị hạt nước mưa phá vỡ.
Viêm Lương phải nắm chặt tay nắm cửa để giữ thăng bằng, cô cố gắng cất giọng bình ổn: "Tổng giám đốc định đưa tôi đi đâu vậy?"
"...."
"Cuộc hẹn của tổng giám đốc và Từ Tử Thanh đã kết thúc rồi à?"
Xe phanh kít lại.
Dù bám vào tay nắm cửa, Viêm Lương theo quán tính vẫn bị bắn về phía trước. Cô còn chưa kịp ngẩng đầu, bên tai vang lên giọng nói không mặn không nhạt của Tưởng Úc Nam: "Nếu em cho tôi biết, em hỏi câu này là vì em ghen với chị gái em, không biết chừng tôi sẽ thả em xuống xe ngay bây giờ."
Viêm Lương nghẹn giọng.
Viêm Lương cho rằng cô ngụy trang rất tốt, vẻ mặt và ngữ khí của cô làm gì có mùi dấm chua? Sau khi xác định rõ điều này, Viêm Lương tỏ ra tự nhiên: "Dựa vào đâu mà anh can thiệp vào cuộc sống của tôi?"
Xe đã dừng lại, Viêm Lương nói xong liền mở cửa. Nhưng vừa chạm vào tay nắm, cô liền nghe tiếng "cạch". Tưởng Úc Nam đã bấm nút điều khiển, khóa trái cửa xe.
Biết Tưởng Úc Nam khóa cửa, Viêm Lương vẫn cố kéo tay nắm. Sau đó cô khoanh hai tay trước ngực, bày ra bộ dạng chống đối: "Rốt cuộc anh có ý gì hả?"
Trái ngược với thái độ của Viêm Lương, Tưởng Úc Nam bình tĩnh một cách đáng sợ: "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
"Anh nghĩ tôi sẽ ghen sao?" Viêm Lương nói lạnh lùng: "Anh tự đề cao mình quá đấy."
Lần này, Tưởng Úc Nam mỉm cười. Nhưng đối với Viêm Lương, thái độ lúc nóng lúc lạnh của anh là một sự hành hạ, cứ như cô lại trở thành một con rối, còn anh đứng trên cao điều khiển. Cô cất cao giọng: "Mau thả tôi xuống xe."
Tưởng Úc Nam lại nổ máy phóng xe đi mất.
Anh không còn tỏ ra nóng nảy mà lái xe bình ổn. Nhưng điều đó vẫn không đủ xóa bỏ sự bực tức của người phụ nữ ngồi ghế sau.
Hai người đều im lặng, bầu không khí trong xe ngột ngạt vô cùng. Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên.
Tiếng chuông phát ra từ máy di động của Tưởng Úc Nam.
Viêm Lương vốn đang ngắm cảnh mưa bên ngoài cửa sổ. Nghe tiếng chuông điện thoại, cô hơi nhíu mày, nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ như mọi chuyện không liên quan đến cô.
Có điều, cô vẫn dỏng tai nghe cuộc trò chuyện của Tưởng Úc Nam.
Xe đóng cửa kín mít, tiếng mưa rơi bị ngăn cách ở bên ngoài. Viêm Lương thậm chí còn nghe thấy rõ giọng nói ngọt ngào của Từ Tử Thanh ở đầu kia điện thoại: "Cám ơn anh hôm nay đã chỉ bảo tôi nhiều điều..."
"Lời thoại" này...
Viêm Lương từng nghe từ miệng Từ Tử Thanh không dưới một lần.
Bố, cám ơn bố đã chỉ bảo con nhiều điều. Thật ra con có thể hiểu được tại sao Viêm Lương lại thù ghét con như vậy, nhưng con không để ở trong lòng đâu ạ...
Châu Trình, cám ơn anh đã chỉ bảo em nhiều điều. Từ nhỏ, em luôn sống trong sự gièm pha của người khác. Mặc dù trước mặt em, bọn họ đều tỏ ra khách sáo, nhưng em biết đằng sau lưng, bọn họ gọi em là "con hoang". Chỉ có anh luôn đối xử tốt và thật lòng với em...
Viêm Lương không muốn nghe tiếp. Cô nhoài người về vị trí lái xe, giơ tay bấm nút điều khiển, mở khóa cửa xe. Tưởng Úc Nam đang mải nghe điện thoại nên nhất thời không có phản ứng trước hành động Viêm Lương.
Xe vẫn chạy trên đường. Thấy Viêm Lương mở cửa, Tưởng Úc Nam không kịp bấm nút khóa cửa xe mà vội vàng ném điện thoại, túm chặt tay Viêm Lương.
Nhưng cô đã nhanh hơn anh một bước, mở toang cửa xe.
Tưởng Úc Nam vội đánh ô tô vào lề đường và phanh gấp, xe lập tức dừng lại. Viêm Lương không xông ngay xuống xe như anh dự đoán. Cô như có mưu đồ từ trước, nhoài người về phía anh.
Viêm Lương giơ tay rút chìa khóa ô tô rồi mới xuống xe.
Mưa không nặng hạt nhưng chỉ một chốc đã làm mờ mắt con người. Viêm Lương ném chìa khóa xe vào thùng rác ở trên vỉa hè rồi lao về đằng trước.
Viêm Lương hôm nay mang giày cao gót nên dù đi nhanh đến mấy, cô làm sao có thể địch nổi một người đàn ông cao hơn mét tám.
Viêm Lương nhanh chóng bị anh đuổi kịp.
"Em nên sửa đổi tính nết đi." Tưởng Úc Nam nói.
Viêm Lương coi như câm điếc.
"Xe đang chạy mà nhảy xuống đường, em không sợ chết à?"
Viêm Lương định cãi lại nhưng người đàn ông không cho cô cơ hội mở miệng, anh kéo tay cô quay về xe ô tô.
Lần này Viêm Lương không phản kháng, cô chỉ lạnh lùng nhắc nhở: "Tôi đã ném chìa khóa đi rồi, anh còn có thể đưa tôi đi đâu?"
Trong cuộc đọ sức vừa rồi, Tưởng Úc Nam tạm thời lép vế. Đây rõ ràng là hành vi thách thức quyền uy của anh. Tưởng Úc Nam đột ngột đổi hướng, kéo Viêm Lương tiếp tục đi bộ trên vỉa hè.
Trên suốt quãng đường, Viêm Lương bị dính nước mưa ướt như chuột lột và hứng chịu ánh mắt ngạc nhiên lẫn hiếu kỳ của người qua lại...Cuối cùng, cô cũng bị Tưởng Úc Nam lôi vào một khách sạn ở gần đó.
Tưởng Úc Nam kéo Viêm Lương đi thẳng đến quầy tiếp tân. Lúc này, sắc mặt cô tối sầm như không thể khó coi hơn.
Đối diện với đôi nam nữ nhìn nhau như kẻ thù, làm gì có người nhân viên nào dám mở phòng cho bọn họ?
Cô nhân viên lễ tân hết đưa mắt nhìn Viêm Lương lại quay sang Tưởng Úc Nam. Trông bọn họ không giống một đôi tình nhân cãi nhau bình thường, vì vậy cô nhân viên không dám nhận chứng minh thư của Tưởng Úc Nam.
Cô nhân viên lễ tân cẩn thận quan sát bộ dạng ướt rượt thảm hại của bọn họ rồi nhìn xuống bàn tay Tưởng Úc Nam đang túm chặt cánh tay Viêm Lương. Cô cất giọng nghi hoặc: "Vị tiểu thư này, cô..."
Viêm Lương không giãy giụa, cô quét ánh mắt miệt thị về phía Tưởng Úc Nam rồi quay sang nói với cô nhân viên lễ tân: "Tôi bị anh ta lôi vào đây. Tôi không hề quen biết anh ta, xin cô hãy báo công an giúp tôi."
Tưởng Úc Nam không ngờ Viêm Lương lại giở chiêu này. Tuy nghe Viêm Lương đề nghị báo công an, nhưng thấy người đàn ông trước mặt có diện mạo điển trai, ăn mặc sang trọng, cô nhân viên lễ tân nghi hoặc không biết xử trí thế nào. Đặt tay lên máy điện thoại, cô phân vân hồi lâu mới bặm môi nhấc ống nghe.
Viêm Lương thấy vậy liền đắc ý nhìn Tưởng Úc Nam như một người chiến thắng.
Bắt gặp vẻ mặt đó của Viêm Lương, Tưởng Úc Nam chẳng nói chẳng rằng đột ngột giơ hai tay, nâng mặt cô và đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi cô.
Sau khi rời khỏi môi cô, hai tay anh vẫn để nguyên một chỗ. Anh nhìn sâu vào đáy mắt cô ở cự ly gần làm Viêm Lương rơi vào sự hoảng loạn, mãi vẫn không thể định thần.
Cô nhân viên lễ tân đang chuẩn bị bấm số điện thoại gọi bảo vệ lập tức dừng động tác, nghi hoặc nhìn Tưởng Úc Nam, cho đến khi anh buông tay khỏi mặt Viêm Lương và lại đặt chứng minh thư lên quầy lễ tân.
"Tưởng Úc Nam, anh..."
Viêm Lương còn chưa nói hết câu liền bị Tưởng Úc Nam cắt ngang: "Chẳng phải em vừa nói không quen tôi? Tại sao lại biết tên tôi?"
Lần này dù Viêm Lương giải thích thế nào, cũng không thể ngăn cản cô nhân viên lễ tân làm thủ tục mở phòng cho Tưởng Úc Nam.