Trừ phi DU đã biết gia thế thật sự của Giang Quân, muốn lợi dụng cô để làm chút gì đó, nhưng xác suất điểm này gần như là . Như vậy đàn ông lại vì một người phụ mạo hiểm lớn như vậy, nguyên nhân còn có thể là gì?
Không phải không ai theo đuổi cô, nhưng cũng có lẽ là cô từ nhỏ đã được giáo dục phải cảnh giác và giữ khoảng cách với người bên ngoài. Có người tặng hoa, cô trực tiếp để quầy lễ tân dùng làm hoa công ty. Tặng quà, lập tức quyên cho bộ phận tài trợ của công ty đi bán đấu giá, giúp tặng quà cho người khác làm từ thiện.
Cô đối với người khác khoan dung hào phóng, gặp chuyện không kiêu ngạo, không xu nịnh, khôn khéo linh hoạt, quan hệ với mỗi một người xung quanh đều duy trì hòa hợp, nhìn như thân mật thật ra lại xa cách.
Không bao giờ phán xét người khác, nhưng thường xuyên cùng mấy nữ thư ký mở đại hội bà tám trong WC. Cùng nhân viên cấp dưới xưng huynh gọi đệ, hút thuốc uống rượu, khi công tác nên trở mặt sẽ trở mặt. Đánh golf vĩnh viễn là gậy, không thắng được cũng không thua đến mất mặt.
Cô khoác trên mình áo giáp của Juno, tuyệt đối không đi dư một bước, nói thừa một câu. Đây là con đường sinh tồn xủa cô trong thế giới dơ bẩn, lạnh lùng này.
DU vốn là loại người cô phòng bị nhất, trong tiềm thức thuần khiết của cô nhóc kia, đối với tình cảm nhuốm màu danh lợi, cô căm hận tận xương tủy.
Nhưng ăn ý giữa cô và DU khiến anh vô cùng lo sợ. Anh biết vị trí của DU ở trong lòng Giang Quân cũng không phải đơn giản là ông chủ như vậy, có lẽ bản thân cô cũng không phát hiện. Khi ở chung với DU lại mờ ám, nhìn như đúng mà lại sai.
Viên Soái nhớ tới hành động vô cùng thân thiết của Giang Quân và DU ở cửa nhà trọ hôm đó, anh không thấy rõ biểu cảm của bọn họ, anh giống như bị ngăn cách ở một không gian khác, lạnh lẽo, bất lực nhìn bọn họ, tuyệt vọng khiến người khác nghẹt thở ùn ùn tràn tới. Anh chạy trối chết, liều mạng nói với chính mình là hiểu lầm, là ảo giác, Quân Quân của anh sẽ không yêu người đàn ông khác nữa. Cô không thể lại yêu một người đàn ông khác.
Anh không chịu nổi, thật sự là chịu không nổi. Đố kỵ, oán hận giống như mang theo gai nhọn, theo máu anh lan tràn ra. Anh muốn cô, điên cuồng mà muốn cô, anh muốn cô trở thành một bộ phận trong thân thể anh, ngay cả tình yêu của cô cũng cùng hòa vào xương thịt anh.
Cô không từ chối cùng anh làm tình, cô ở bên dưới anh, cùng anh trầm luân. Nháy mắt khi cô tình dục phun trào, gọi ra chính là tên anh. Cô là của anh, trên thân thể cô có dấu ấn của anh, trong cơ thể cô có tinh huyết của anh.
Giang Quân cuối cùng đã là của anh. Cô không yêu anh, không sao cả, anh sẽ chờ, năm, năm, tóc bạc trắng cũng được, đến cuối đời cũng được. Chỉ cần ở bên cạnh anh, cái gì cũng được.
Viên Soái nắm chặt tay lái, hé miệng mỉm cười.
"Vẫn khỏe chứ" Giang Quân lo sợ bất an nhìn anh
"Nói thừa! Thế nào rồi?" Anh nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, kéo kéo vành tai cô.
Cô chỉ vào đèn bàng còn giây, "Lão đại, tài xế phía sau sắp tới chém người rồi"
"Có bản lĩnh thì phóng ngựa tới đây, ông đây không sợ" Anh đạp chân ga một cái, mang theo cô gào thét rời đi.