Đấu với trời vui vẻ vô cùng, đấu với đất vui vẻ vô cùng, đấu với người vui vẻ vô cùng, trời sụp rồi thì có thể chống, đất sụp rồi có thể lắp vào, chỉ có con người là khó xử nhất, đặc biệt là chuẩn bị cùng phụ nữ cướp người đàn ông của bạn.
Vợ của Nhâm Quân, Trương Nam, sách lược của người phụ nữ nội trợ nắm trong tay văn bằng thạc sĩ chuyên ngành pháp luật trường cao đẳng hạng nhất trong nước này là ném con và một tờ thỏa thuận ly hôn đã tự ký tên, cầm tiền của kẻ bạc tình du lịch vòng quanh thế giới một vòng, ném cô nhi quả phu mỗi ngày ở nhà sống cuộc sống ngay cả bít tất cũng tìm không ra. Đàn ông ấy à, đều là mất đi mới biết quý trọng, nhất là loại công tử thiếu gia bị làm như như Nhâm Quân này, theo chị ta hình dung, chị ta đi chơi đã rồi về nhà, vừa mở cửa, Nhâm Quân liền khóc lóc nỉ non, râu ria lởm chởm, giống như con chó nhỏ nhào tới, tình cảm sau khi kết hôn mấy năm cũng không còn, lần này lại bùng nổ.
"Ly hôn là phần thưởng lớn nhất đối với việc ngoại tình" Trương Nam nói: "Chị chẳng phải đồ ngốc, cùng anh ta vất vả lâu như vậy, kết quả là người phụ nữ khác đến hái quả."
Giang Quân cười mỉa nhìn mấy tên đàn ông trốn ngoài ban công hút thuốc: "Chị dâu, Nhâm Quân về sau chắc chắn không dám nữa"
"Việc này về sau chị cũng không nhắc tới nữa, coi như xe đạp bị người ăn trộm cưỡi đi một vòng lại đưa trở về. Đàn ông mà không để cho anh ấy chút bài học sẽ không biết xương cốt bản thân mấy cân mấy lạng" Trương Nam uống có hơi nhiều, nhưng suy nghĩ vẫn rất rõ ràng: "Cảm ơn em nha, Giang Quân, việc này thật sự là phải cảm ơn em, nếu người phụ nữ kia thật sự có thai, đến lúc đó kiểm tra DNA, chị cũng không có cách nào giúp anh ấy lựa chọn. Còn có Viên Soái, nếu không có cậu ấy, lần này Nhâm Quân thật sự phải trao quyền cho cấp dưới rồi"
"Nào có ạ, nếu không phải chị vẫn luôn ra mặt giúp anh ấy chống đỡ cũng không được như vậy"
"Cô gái kia cũng thật là điên, rêu rao khắp nơi, giống như muốn làm cho cá chết lưới rách, còn tràn đầy tinh thần tìm chị. Em nói xem cô ta tìm chị làm gì chứ, việc nên biết chị đều đã biết, lẽ nào muốn chị ngay mặt cho cô ta một cái tát cô ta mới cam tâm?" Trương Nam nói
"Công việc cũng không còn nữa, phỏng chừng về sau lại muốn ra ngoài lăn lộn cũng không được nữa, có cần cho chút phí không?" Giang Quân tùy ý ghim một miếng hoa quả cắn vào trong miệng.
"Không cho, một xu cũng không cho, để xử lý việc này, tặng quà cũng đủ nén giận rồi, còn cho cô ta tiền?"
"Ha ha, chị dâu, nghe nói chị thi lấy giấy phép luật sư sao?"
"Ừm, con lớn rồi, chị cũng không cần cả ngày trông nom, tới hội liên hiệp phụ nữa làm cố vấn pháp luật" Trương Nam chỉ chỉ ban công, hạ thấ giọng nói: "Nếu anh ấy dám một lần nữa, chị sẽ làm cho anh ấy tán gia bại sản, cửa nát nhà tan"
Giang Quân nghẹn một miếng xoài trong cổ họng, dùng sức ho khan "Cửa nát nhà tan? Chị, chí cũng quá ngầu đi"
Trương Nam nhìn quanh trái phải nhà mình, cười cười nói: "Chị tốn nhiều tâm tư với cái nhà này như vậy, nếu anh ấy không cần, vậy chị cũng không có cách nào, người cũng đã đi rồi, vậy còn nhà gì nữa "
Giang Quân không biết là vì ho hay là vì cái khác, cúi đầu, mắt chua xót.
Viên Soái và Nhâm Quân ở ngoài ban công trò chuyện xong, hài lòng đi tới liền thấy hai người phụ nữ say khướt dựa vào nhau, chị một lời em một câu, cảm xúc trào dâng, thao thao bất tuyệt trao đổi cách trừng phạt đàn ông.
"Liên minh đáng sợ" Hai đối tượng bị thực thi đồng thời nghĩ tới một lời thoại như vậy, đều tự rùng mình một cái.
Trước kia bởi vì ít tiếp xúc, không hiểu, trải qua buổi tối này, Giang Quân phát hiện bản thân và Trương Nam tính tình rất hợp. Trương Nam cũng cố ý dời lực chú ý khỏi chồng con, con giao cho cha mẹ trông, bản thân không có việc gì liền gọi điện hẹn Giang Quân ra nói chuyện phiếm, đi dạo phố. Còn hai ngày là tới tiệc rượu của GT, hai người phụ nữ dĩ nhiên lại đi cùng nhau, vi đi tìm giày phối với quần áo của Trương Nam đã đi hết Bắc Kinh.
Cũng không biết là ý trời hay là do người sắp đặt, Bắc Kinh lớn như vậy, thế nhưng có thể gặp phải người quen cũ, hơn nữa còn là người quen cũ có thù oán với hai người.
Trương Nam nhấp một ngụm trà, tay cằm tách hơi hơi siết chặt.
Kiều Na đứng bên cạnh bàn, đánh giá qua lại hai người, cuối cùng nhìn chằm chằm Giang Quân đang ăn bánh ngọt tới say mê "Là cô đúng không?" Cô ta nói
Giang Quân giống như không có việc gì, buông dao nĩa, lau sạch khóe miệng mới ngẩng đầu nói với Trương Nam: "Đi dạo nữa không?"
Trương nam gật gật đầu: "Sao lại không?" Vẫy tay ý bảo nhân viên phục vụ tính tiền
"Chị muốn tính tiền đúng không ạ?" Nhân viên phục vụ hỏi.
Trương Nam ném lên bàn hai tờ xanh "Đúng, tiền dư coi như tiền boa"
"Thật xin lỗi, bọn em không nhận tiền boa" NHân viên phục vụ vội vàng nói
"Vậy gọi cho vị tiểu thư này ly nước gì đó, đừng cứ mong chờ dòm ngó đồ của người khác" Trương Nam cầm lấy đồ, kéo Giang Quân bước đi.
"Đừng đi" Kiều Na kéo chặt áo Giang Quân, "Tôi có lời muốn nói với cô"
Giang Quân cũng không thèm nhìn tới cô ta, chỉ là không chút để ý rút góc áo ra, nói: "Có cái gì cần sao".
Trương Nam tuy rằng không biết gút mắt trước đây của hai người, nhưng nhìn gió cuồng sóng gợn giữa hai người, lập tức tiến lên che ở trước mặt Giang Quân, cảnh giác nhìn cô ta.
Kiều Na cười lên, trào phúng nói: "Yên tâm, không cần đề phòng tôi, để dành sức lực của chị đối phó người khác đi. Về phần cô, Giang Quân, cô cũng đừng đắc ý, phong thủy luôn luôn xoay chuyển, có ngày cô sẽ phải khóc". Nói xong cô ta lấy từ trong túi ra một bức ảnh, lắc lắc ở trước mặt cô: "Tôi nói muốn nói chuyện riêng với cô, cô không chịu, vậy cũng đừng trách tôi"
"Có bệnh" Trương Nam khinh thường liếc Kiều Na một cái, sau khi nhìn rõ nội dung bức ảnh, sắc mặt lại khẽ thay đổi, ngập ngừng nhìn về phía Giang Quân.
Giang Quân nhìn nhìn nam nữ nhân vật chính ngồi trên bậc thang hôn môi trong ảnh, không khỏi bật cười: "Chụp thật đẹp đó"
"Đúng, đúng, cái gáy của em cũng cá tính hơn so với người thường" Trương Nam vỗ nhẹ đầu cô, lại tức giận nói với Kiều Na: "Nói thẳng đi"
Kiều Na bị phản ứng của Giang Quân làm cho ngây ra rồi, bị Trương Nam hỏi mới phản ứng lại, nói: "Không ngờ tới nha, Giang đại tiểu thư băng thanh ngọc khiết của chúng ta háo ăn như vậy"
Giang Quân cười càng dữ dội hơn: "Không có cách nào mà, người theo đuổi tôi nhiều lắm, ai cũng đều muốn cưới tôi, hay là chị dạy tôi làm thế nào mới khiến cho đàn ông không chào đón"
"Cô..." Kiều Na cắn cắn môi, lại cười nói: "Dễ thôi, đứ bức ảnh này cho Viên Soái xem không phải là được rồi sao?"
"Được đó, chị đi nhanh đi" Giang Quân không quan tâm đến ngăn cản của Trương Nam, nói: "Tôi cũng không có làm chuyện gì không dám gặp người khác, chị cứ tùy ý"
Cô nhìn Kiều Na một cái, lại nói: "Tôi gần đây đang nhàm chán không có gì làm đây, chị muốn chơi thì tôi sẽ chơi với chị, muốn thấy tôi khóc? Được thôi, chỉ cần chị có thể sống đến ngày đó"
Nếu Kiều Na đã muốn cô làm người xấu, vậy cô sẽ làm người xấu cho cô ta xem.