Nhan Hiểu Thần nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói: “Hiện tại em vẫn cảm thấy là anh cố ý! Anh muốn tạo ra ký ức cùng một chỗ với Trình Trí Viễn để che lấp đi ký ức về anh ta, về sau khi em muốn nhớ đến nhà hàng này, cũng chỉ sẽ nhớ kỹ đêm nay cùng với anh thôi!”
Thẩm Hầu cợt nhả hỏi: “Vậy là em thích, hay là không thích?”
Nhan Hiểu Thần ra vẻ nghiêm túc nói: “Nếu anh vẫn như vậy để cho da mặt của mình dày thêm nữa, thì cho dù là thích cũng trở thành chán ghét.”
Thẩm Hầu vỗ vào hai má của Nhan Hiểu Thần một cái, “Khẩu thị tâm phi!” ()
() Ý là nói vậy nhưng nghĩ khác.
Nhan Hiểu Thần ngượng ngùng gỡ tay của hắn ra, “Nói về công việc của anh xem, công ty nào? Làm gì?”
Thẩm Hầu nói: “Là công ty kinh doanh đồ thể thao NE, so với Nike, Adidas thì thương hiệu có kém hơn một chút, nhưng sản phẩm cũng thuộc loại hàng hiệu, anh nhận làm nhân viên bán hàng, tiền lương rất thấp, tạm thời chỉ có hơn đồng, nếu làm tốt, có thể có thêm chiết khấu bán hàng.”
Nhan Hiểu Thần buồn bực ra mặt, “Sao anh lại đi chọn bán hàng? Hơn nữa còn là công ty bán đồ thể thao?” Chuyên môn của họ chắc chắn sẽ hướng tới ngân hàng, công ty chứng khoán hay cơ quan tài chính nào đó, các bạn học ai cũng đều như vậy, nói chung là phải “gãi đúng chỗ ngứa”, hơn nữa chuyên ngành tài chính có tiền lương cao hơn các chuyên ngành khác không ít.
Thẩm Hầu thần bí nói: “Cá nhân anh có hứng thú chính là tiền lương thấp một chút, nhưng vẫn sợ bạn bè chê cười.”
Nhan Hiểu Thần cười nói: “Anh thích mới là quan trọng nhất, tiền à, còn nhiều thời gian mà, cần gì phải nóng lòng trong một lúc chứ?” Thẩm Hầu cầm tay của Nhan Hiểu Thần, “Cảm ơn em đã ủng hộ.”
Bởi vì có “tin vui” của Thẩm Hầu nên bữa cơm của hai người hôm nay đặc biệt vui vẻ.
Cơm nước xong, cả hai nắm tay nhau cùng tản bộ về trường. Nhan Hiểu Thần nhìn đến khách bộ hành đi tới đi lui, chợt tưởng tượng ra tương lai của cô và Thẩm Hầu — giống như những người ở đây vậy, mỗi ngày đều đi làm rồi tan ca về nhà. Nếu tan ca sớm, có thời gian, cô sẽ tự mình nấu cơm, nếu như không có thời gian, bọn họ có thể đi đến nhà hàng dùng bữa, ăn xong lại có thể nắm tay cùng nhau tản bộ về nhà.
Nhan Hiểu Thần len lén nhìn Thẩm Hầu, không kềm được lâu lâu lại cười ngây ngốc, đột nhiên nhớ đến một bài hát của Lương Tịnh Như (), nhịn không được nhỏ giọng ngân nga: “…Trên đời này anh là người tốt nhất, ánh mắt ấy khiến em an tĩnh nhất, chỉ có anh là người em nhớ nhung, mặc kệ có là ai đi nữa. Thế giới của anh là nơi ấm áp nhất, bờ vai anh là chốn yên bình nhất, không có anh em sẽ ra sao? Hãy ở lại bên em đừng rời xa, yêu anh thật hạnh phúc…”
() Lương Tịnh Như (Fish Leong) (Sinh ngày //), người Trung Quốc, gốc Quảng Đông, còn là ca sĩ Malaysia. Cô nổi tiếng với dòng nhạc Pop hát bằng tiếng phổ thông, đã thành công ở Đài Loan, Đại Lục, Hong Kong, Malaysia, Singarore và Nhật bản. Leong được biết đến với cái tên “Nữ hoàng nhạc trữ tình”, nổi tiếng với dòng nhạc love ballads, một ít trong số đó đã trở thành những bài hát karaoke đứng top phổ biến nhất hiện nay.(wiki)
Thẩm Hầu nghe Nhan Hiểu Thần hát câu được câu mất, tóm lại là nghe không rõ cô rốt cuộc đang hát bài hát gì, cười hỏi: “Em đang hát bài gì vậy?”
“Một bài hát cũ của Lương Tịnh Như, tên là…” Lời đã muốn nói ra, Nhan Hiểu Thần lại im bặt, đỏ mặt lắc đầu, vẫn không chịu nói. Cô phát hiện ra tên bài hát chính xác đến đáng sợ, “Khi yêu thật hạnh phúc” (), quả thật hoàn toàn nói ra suy nghĩ của cô, làm sao cô nói cho được.
() tên tiếng Hoa:《恋着多喜欢》, do Lương Tịnh Như thể hiện, đại ý nói về niềm hạnh phúc khi được yêu, giống như tên bài hát.
Thẩm Hầu vốn chỉ là thuận miệng hỏi cho biết, nhưng lại thấy phản ứng của Nhan Hiểu Thần như vậy, hắn bắt đầu tò mò, nhưng mặc kệ hắn tra hỏi thế nào, Nhan Hiểu Thần cũng chỉ là mím môi cười, vẫn không chịu nói cho hắn biết tên bài hát, càng không chịu nói lời bài hát. Hỏi càng nhiều, thì cô càng bực bội ngắt lời, “Ây da, luận văn tốt nghiệp anh viết thế nào rồi?” Mãi cho đến lúc đưa cô đến tận ký túc xá, hắn vẫn chẳng hỏi ra được bài hát tên gì.
Đêm khuya, Nhan Hiểu Thần đã ngủ khá sâu, đột nhiên nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, may mắn hôm nay là cuối tuần, Ngụy Đồng và Ngô Thiến đều có tiết mục nên đã đi, trong phòng chỉ có một mình cô.
Nhan Hiểu Thần lấy di động ra, mắt lập tức sáng lên như có điện, là Thẩm Hầu gọi. Cô nhận điện thoại, nói tiếng hơi khàn giọng mũi: “A Lô? Anh còn chưa ngủ à, lại chơi máy tính đến khuya?”
“Đúng là đang dùng máy tính, nhưng không phải chơi game, anh tìm ra được bài hát em hát lúc nãy rồi.” Giọng của Thẩm Hầu dường như còn ẩn chứa sự cảm động và vui sướng khi một khắc trước đã được nghe lời của bài hát, hắn lắng nghe một cách dịu dàng đến thật cẩn thận, chỉ e sợ rằng nếu không cẩn thận sẽ không thể hiểu hết ý nghĩa của từng ca từ mà cô gái của hắn đã rất thích.
“Anh nói gì vậy?” đầu óc của Nhan Hiểu Thần vẫn còn mơ hồ, chưa kịp phản ứng Thẩm Hầu vừa nói cái gì, lòng cũng đã cảm nhận được giọng nói ngọt ngào âu yếm của hắn, khóe miệng cứ bất giác mỉm cười.
Trong di động im lặng một lát, sau đó truyền đến giọng hát của Thẩm Hầu: “Tâm trạng trở nên rối bời, ánh trăng mỉm cười cong vút, nhìn em ngây ngẩn suốt đêm, như vậy có phải là rất phiền. Anh yêu bản thân không đến một phần, vậy mà yêu em không cần đong đếm, chỉ cần khiến cho em hạnh phúc, anh sẽ đánh đổi mọi điều…”
Nhan Hiểu Thần im lặng hoàn toàn, cô nhắm mắt nằm trên giường, gắt gao cầm lấy điện thoại, gắt gao để nó bên tai mình, toàn bộ thể xác và tinh thần đều tập trung vào tiếng hát: “…Trên đời này em là người tốt nhất, ánh mắt ấy khiến anh an tĩnh nhất, chỉ có em là người anh nhớ nhung, mặc kệ có là ai đi nữa. Thế giới của em là nơi ấm áp nhất, bờ vai em là chốn yên bình nhất, không có em anh sẽ ra sao? Hãy ở lại bên anh đừng rời xa, yêu em thật hạnh phúc, không có em anh sẽ cô đơn đến thế nào! Không có em anh sẽ ra sao? Hãy ở lại bên anh đừng rời xa, hãy ở lại bên anh đừng rời xa…”
Bởi vì trong ký túc xá có người nên Thẩm Hầu phải trốn ra ban công gọi điện thoại, giọng hát của hắn đã hạ rất thấp, lại là vừa mới tập hát xong, có hơi nhỏ và khó nghe, nhưng trong đêm khuya xung quanh một màu tối đen, lại càng cảm thấy nó thật sự rất âm vang, khiến cho Nhan Hiểu Thần cảm giác từng câu từng chữ như có sức nóng, giống như cái bàn ủi vậy, trực tiếp ấn dấu xuống trái tim của mình. Cuộc đời này sẽ có vô số đêm tối, nhưng cô biết, đêm nay trong vô số những đêm khác sẽ trở thành duy nhất, cô mãi mãi sẽ không bao giờ quên được đêm nay. Bởi vì có một người con trai yêu cô mà thức đêm không ngủ, kiên nhẫn ngồi trước máy tính để nghe Lương Tịnh Như hát, chỉ vì muốn tìm ra bài hát mà cô đã từng hát, đã vì cô mà trốn ra ban công tối đen lạnh lẽo, dùng tiếng hát khó nghe nhất trên đời để hát cho một mình cô nghe.
Rõ ràng trong phòng không có ai, nhưng Nhan Hiểu Thần thật giống như đang sợ có người sẽ lấy đi bí mật hạnh phúc của mình, cô thì thầm thật nhỏ giọng khẩn cầu: “Thẩm Hầu, chúng ta mãi mãi ở bên nhau, vĩnh viễn không rời xa nhau, có được không?”
“Được! Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, vĩnh viễn không rời xa nhau!” Thẩm Hầu không chỉ nói ra một câu hứa hẹn, mà còn là thể hiện tấm lòng chân thật của một thiếu niên.
Tuổi trẻ bọn họ không phải không biết cuộc đời này có bao nhiêu khó khăn trở ngại, thế gian này có bao nhiêu nan giải vô thường, nhưng tâm hồn trẻ sẽ mãi tin tưởng vào dũng khí và sức mạnh bản thân, sẽ có gan hy vọng vào những điều tồn tại vĩnh viễn, cũng như sẽ dám hứa một lời hứa phải đánh đổi bằng cả cuộc đời mình.