Nửa Thời Gian Ấm Áp

chương 18-3: giấc mơ tan vỡ (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Không phải là anh muốn, mà là em có muốn không. Nếu đi Bắc Kinh, cũng không thể trốn tránh được Thẩm Hầu, cậu ấy cũng sẽ chạy tới Bác Kinh. Chẳng lẽ em muốn vĩnh viễn sẽ có một người cố gắng kiềm chế, một người luôn luôn tránh né mà sống cả đời hay sao? Anh biết em có phàn nàn khu an ninh vì đã để cho xe của người lạ ra vào, nhưng một khu an ninh nhỏ cũng không thể giúp em ngăn cản được Thẩm Hầu. Sau khi đứa con sinh ra, em sẽ định làm gì?”

Cửa thang máy mở, hai người đều không đi ra khỏi thang máy, mà vẫn tùy ý cho cửa thang máy đóng lại, rồi từ từ đi xuống.

Nhan Hiểu Thần cười khổ, “Vậy em phải làm sao? Công ty nhà của Thẩm Hầu trên khắp đất nước Trung Quốc đều có chi nhánh, cho là rời khỏi Thượng Hải đi, em có thể trốn được ở đâu bây giờ?”

“Chúng ta đi nước ngoài!”

Nhan Hiểu Thần kinh hãi nhìn Trình Trí Viễn, dường như muốn nhìn rõ có phải anh ta đang nghiêm túc hay không.

Thang máy dừng lại, một người đi vào thang máy, đứng gần cửa, đưa lưng về phía bọn họ, hai người không nói gì thêm. Thang máy đến lầu một, người kia đi ra. Lại chẳng có ai vào thang máy, cửa lại khép lại, bắt đầu từ từ đi lên, Trình Trí Viễn không nhìn Nhan Hiểu Thần, giọng nói vững vàng: “Công ty trong nước đã có Kiều Vũ quản lý, anh có ở lại công ty trong nước hay không cũng chẳng quan trọng. Ở Mỹ anh có một người bạn mở một công ty tài chính nhỏ, nếu em không thích nước Mỹ, chúng ta có thể đi Châu Âu. Thế giới rất rộng lớn, sẽ luôn có một chỗ không bị quá khứ quấy nhiễu, tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu.”

Anh ta nghiêm túc! Trong đầu của Nhan Hiểu Thần rất hỗn loạn, cho đến nay, cô đang nổ lực quên đi bóng ma quá khứ, luôn muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng bây giờ, cô không biết phải làm gì nữa, “Em, mẹ em thế nào?”

“Có thể đi cùng với chúng ta, cũng có thể ở lại trong nước, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc. Ba mẹ anh đều ở trong nước, mẹ em năm nay chỉ mới tuổi, vẫn còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, năm tới sẽ không có vấn đề gì lớn. Hoặc em có thể nghĩ theo góc độ khác, coi như em muốn ra nước ngoài học tập, bình thường học xong bằng tiến sĩ cần năm, rất nhiều người ở tuổi này đều sẽ rời khỏi cha mẹ.”

Nhan Hiểu Thần biết Trình Trí Viễn nói được là sẽ được, ba mẹ của anh ta, một người là thương nhân thành công, một người đã từng là phó viện trưởng của một bệnh viện lớn ở tỉnh thành nay đã về hưu, có bọn họ ở đây, cho dù phát sinh chuyện gì đều có thể giải quyết, hơn nữa mẹ còn có hai người chị em, vẫn luôn có người thân ở bên cạnh. Nhưng rốt cuộc cô đang do dự chuyện gì? Lúc còn trẻ ở trong căn phòng nhỏ, xem phim thần tượng trên TV, không phải đã từng mơ ước có một ngày, có thể đi ra thành phố, đi xem thế giới này rộng lớn cỡ nào hay sao?

Bọn họ quên mất ấn số tầng của mình, thang máy còn chưa đến tầng của bọn họ liền dừng lại, một người đi vào, thang máy lại từ từ đi xuống.

Hai người đều mím chặt môi, nhìn chằm chằm phía trước.

Thang máy lại đến lầu lần nữa, người nọ đi ra khỏi thang máy, Trình Trí Viễn ấn vào số tầng nhà của bọn họ trên thang máy, cửa thang máy lần nữa khép lại.

Anh ta thấp giọng hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”

“Giống như…Có thể, nhưng hiện tại đầu óc em hỗn loạn lắm… Trình Trí Viễn, em không hiểu lắm, anh tự mình nghĩ ra muốn rời khỏi đây, là vì em? Nếu như là vì em, em không dám nhận! Em chỉ có hai bàn tay trắng, phải lấy gì báo đáp cho anh đây?”

Trình Trí Viễn ngưng mắt nhìn Nhan Hiểu Thần, “Anh đã có được báo đáp tốt nhất rồi.”

“Em không hiểu…”

Thang máy đến nơi, cửa từ từ mở ra.

Trình Trí Viễn dùng tay ngăn cửa thang máy, ra ý bảo Nhan Hiểu Thần đi trước, “Anh rất rõ chính mình đang làm cái gì, từng chuyện anh quyết định đều suy nghĩ rất thấu đáo, là anh cam tâm tình nguyện quyết định, em không cần nghĩ cho anh, chỉ cần nghĩ cho em thôi. Em cứ suy nghĩ kỹ thêm một chút, nếu được, anh sẽ bắt đầu sắp xếp.”

Nhan Hiểu Thần im lặng một thoáng, gật đầu, “Được.”

Hai người sóng vai nhau đi về phía cửa, vừa đến nơi, thì cửa đã bị mở ra. Bà Nhan sắc mặt tái mét, hai mắt hơi đỏ hồng, trừng mắt nhìn Nhan Hiểu Thần như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn ngây người.

Không chờ bọn họ kịp phản ứng, bà Nhan đã “bốp” một cái, tát thật mạnh vào mặt của Nhan Hiểu Thần, Nhan Hiểu Thần bị đánh đến mê muội, ngây ngốc nhìn mẹ, “Mẹ, tại sao?”

“Mày còn hỏi tao là tại sao?” Bà Nhan tức giận đến toàn thân run rẩy, bà còn muốn đánh tiếp, Trình Trí Viễn một tay cầm tay của bà Nhan, một tay kéo Nhan Hiểu Thần hướng ra phía sau lưng của mình một chút.

Bà Nhan dùng dằng muốn đẩy Trình Trí Viễn ra, nhưng dù sao bà cũng là phụ nữ, căn bản không thể đẩy được Trình Trí Viễn, Trình Trí Viễn nói: “Mẹ, có chuyện gì từ từ nói!”

Bà Nhan chỉ vào Nhan Hiểu Thần, nước mắt lớn như hạt đậu, từng viên rơi xuống, “Nhan Hiểu Thần! Mày nói cho tao biết, ba của mày làm sao mà chết? Đứa bé trong bụng mày là con của ai?”

Trong đầu của Nhan Hiểu Thần “Ầm” một tiếng nổ tung, cô thất tha thất thiểu lùi về phía sau mấy bước, tuyệt vọng nghĩ: Mẹ biết rồi! Mẹ biết rồi!

Trình Trí Viễn choáng váng, một giờ trước, bọn họ xuống lầu, hết thảy đều bình thường, một giờ sau, trở lên lầu, tất cả liền biến thành long trời lở đất.

Bà Nhan liều mạng dùng sức muốn tránh thoát Trình Trí Viễn, nhưng Trình Trí Viễn sợ bà sẽ gây hại đến Nhan Hiểu Thần, mặc kệ bà đẩy hay đánh, anh ta cũng không buông tay. Bà Nhan vừa giận vừa hận, chửi ầm lên: “Trình Trí Viễn, mày thả mẹ ra! Đứa bé không phải của mày, mày che chở cho nó được gì chứ? Bị cắm sừng, còn thay người ta đi chăm sóc đứa nhỏ không thấy mất mặt sao? Coi như mình sinh không được, thì liền tìm bậy bạ một đứa về nuôi hay sao? Mày cẩn thận tổ tông Trình gia mấy đời đội mồ sống dậy tìm mày tính sổ bây giờ…”

Bà Nhan là người thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội, mắng chửi chợ búa lời càng nói càng khó nghe, tuy rằng Trình Trí Viễn có chau mày, nhưng vẫn nhỏ tiếng mềm giọng khuyên bà: “Mẹ, chỉ cần con còn ở đây, sẽ không để mẹ đụng đến Hiểu Thần! Mẹ bình tĩnh lại đi…”

Bà Nhan không lay chuyển được Trình Trí Viễn, quay sang chỉ vào Nhan Hiểu Thần, bắt đầu mắng: “Đồ con quỷ đòi nợ đi chết đi! Tao cho mày biết, nếu còn muốn nhận tao là mẹ…Hừ, tao cũng không muốn làm mẹ của mày đâu! Nếu còn có chút lương tâm, còn nghĩ đến ba mày, thì nhanh chóng đi đến bệnh viện bỏ đứa con đó đi! Mày bỏ nó rồi, sẽ chẳng còn liên quan đến Thẩm Hầu, tao sẽ tạm tha cho mày! Bằng không tao thà tự tay bóp cho mày chết, coi như chưa từng sinh cái con quỷ đòi nợ là mày ra, cũng không cho mày đi nối dõi tông đường cho đám độc ác đó! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần có thứ gì tốt, ba mày đều cho mày, thà rằng bản thân chịu tội, cũng không để mày chịu oan ức! Nhưng con người mày rốt cuộc có tim hay không? Ôm cái thứ ghê tởm ở trong bụng, lại còn có thể ngủ ngon được hay sao? Ba mày có tìm mày hay không? Ông ấy chết không nhắm mắt, nhất định sẽ đến tìm mày…”

Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm vào mẹ, sắc mặt trắng bệch, ba thật sự sẽ chết không nhắm mắt sao?

Trình Trí Viễn cảm thấy bà Nhan càng nói càng độc mồm độc miệng không thể chịu được, càng ngày càng điên cuồng, cũng không biết bà lấy đâu ra sức lực, anh ta sắp ngăn cản bà không được, quát lớn tiếng với Nhan Hiểu Thần: “Hiểu Thần, em không cần phải nghe! Đi bấm thang máy, rời khỏi đây đi! Nhanh lên, bấm thang máy đi!”

Cửa thang máy mở ra, trong tiếng quát thúc giục lo lắng của Trình Trí Viễn, Nhan Hiểu Thần lui từng bước vào thang máy.

Theo cửa thang máy khép lại, tiếng khóc tiếng mắng của bà Nhan rốt cuộc cũng bị ngăn lại ở bên ngoài, nhưng Nhan Hiểu Thần cảm thấy bên tai cô vẫn còn văng vẳng tiếng mắng chửi của mẹ: “Ba của mày chết không nhắm mắt, ông ấy sẽ đến tìm mày!” Nhan Hiểu Thần hồn bay phách lạc đi ra khỏi tòa cao ốc.

Đến chín giờ, sắc trời đã trở nên tối đen, không có tiền, không có điện thoại, thậm chí trên người không có một mảnh giấy lộn.

Nhan Hiểu Thần không biết nên đi đâu nữa, nhưng cũng không dám dừng lại, dường như ở phía sau vẫn văng vẳng giọng nói vừa mắng vừa khóc của mẹ “Bỏ đứa con đi, bỏ đứa con đi”, cô chỉ có thể cứ mải miết đi dọc theo con đường cái.

Nếu đang ở quê nhà thị trấn nhỏ, giờ này con đường hẳn là đã rất tĩnh lặng, nhưng ở chốn đô thị Thượng Hải, những con đường vẫn sẽ phồn hoa trụy lạc, dòng xe, dòng người vẫn sẽ tấp nập ồn ào.

Đột nhiên Nhan Hiểu Thần nghĩ đến hoàn cảnh khi vừa đặt chân đến Thượng Hải cách đây năm, một mình cô kéo hành lý, đi vào sân trường đại học. Tuy rằng xã hội hiện đại đã không còn coi trọng việc để tang chay, nhưng vùng nông thôn vẫn rất chú ý, cô mặc một chiếc áo thun màu trắng, quần soóc màu đen, dùng dây buộc tóc trái châu hình bông hoa trắng, túm gọn tóc thành đuôi ngựa. Thế giới của cô cũng giống như cách ăn mặc của cô vậy, chỉ còn lại hai màu đen trắng, lúc đó nguyện vọng của cô chỉ có hai điều: thứ nhất là lấy cho được học vị, thứ hai là thay ba chăm sóc mẹ thật tốt.

Mấy năm nay, cho dù cô đã rất cố gắng, nhưng cũng không làm được điều gì, học vị không thể lấy, mẹ cô cũng chẳng có được cuộc sống vui vẻ ấm no.

Chẳng lẽ tất cả đều đã sai lầm ngay từ đầu?

Lúc mờ mịt đứng tại con đường rộng lớn nghênh đón tân sinh viên của sân trường đại học, lúc vừa ganh tị vừa buồn thương nhìn thấy các bạn sinh viên khác có cha mẹ đi cùng ríu rít vui cười, cô đã nhìn thấy Thẩm Hầu. Ba mẹ hắn chăm lo cho hắn làm cho cô nhớ đến tất cả những việc ba cô đã làm cho cô, hắn lo nghĩ cho ba mẹ của hắn khiến cô hối tiếc những điều cô chưa làm được cho ba cô, đó là những điều mà đáng lý ra cô đã phải làm từ rất lâu rồi.

Có phải bởi vì cô đã nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy, thích người không nên thích, nên ba cô mới chết không nhắm mắt?

Nhan Hiểu Thần không biết mình đã đi bao lâu, chỉ cảm giác không gian xô bồ của nơi đô thị vốn không cần nghỉ ngơi này cũng đã đến lúc mệt mỏi, trên đường xe càng ít đi, người đi đường dường như cũng không còn một ai.

Đôi chân của cô mềm nhũn, bụng nặng nề, tựa hồ như có cái gì đó muốn rơi ra ngoài, cô không thể không dừng lại, ngồi bệt xuống một bậc thang ở ven đường. Nhìn đến đô thị xa hoa ở ngã tư phía đối diện, nhà cao tầng san sát, chen chúc trăm ngàn gian, lại không có ba thước đất cho cô dung thân, ngay cả quê nhà nơi cô sinh ra và lớn lên, từ ngày ba cô ra đi, cũng không còn là ngôi nhà mà cô có thể tá túc.

Từng cơn gió lạnh thổi tới, bây giờ đã là trung tuần tháng sáu, thời tiết không đến nỗi lạnh lắm, nhưng Nhan Hiểu Thần chỉ mặc một chiếc váy mỏng, lại ngồi trên bậc thềm xi măng lạnh như băng ở trên đất, cô không chịu được rùng mình từng cơn, vẫn sững sờ nhìn đèn đuốc sáng choang trong bóng đêm, cảm giác cơ thể càng co rút nhỏ dần, giống như đang bị bóng tối nuốt chửng mất dạng.

Thẩm Hầu nhận được điện thoại của Trình Trí Viễn thì lập tức vọt ra khỏi nhà.

Trong ấn tượng của Thẩm Hầu, bất kỳ lúc nào, Trình Trí Viễn vẫn luôn định liệu được trước mọi việc, tư thái thong dong bình tĩnh, nhưng lúc này, giọng nói của anh ta lại có chút bối rối. Lúc đầu, Thẩm Hầu còn cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng khi Trình Trí Viễn nói mẹ của Hiểu Thần đã biết hết tất cả, hắn cũng lập tức luống cuống theo.

Trình Trí Viễn nói Hiểu Thần mặc một chiếc váy màu lam dài tới đầu gối, không có túi tiền, nên cô không mang theo tiền hay di động, chắc chắn chỉ có thể đi trong phạm vi gần tòa chung cư thôi, nhưng Thẩm Hầu đã chạy đi tìm tất cả các chỗ gần khu chung cư cũng không tìm thấy. Không còn cách nào khác, hắn điện thoại gọi tài xế tới, nhờ tài xế lái xe tìm kiếm kỹ càng từng tấc một ở khu vực xung quanh.

Đã hơn giờ sáng, hắn vẫn chưa tìm thấy Hiểu Thần. Thẩm Hầu càng lúc càng sợ hãi, trước mắt luôn hiện ra hình ảnh bà Nhan cầm cây gậy trúc, điên cuồng quật túi bụi vào người của Hiểu Thần. Trên đời này, không chỉ gậy trúc mới có thể giết người, lời nói cũng có thể giết người.

Thẩm Hầu tự nói với chính mình, Hiểu Thần không phải là người yếu đuối như vậy, hắn buộc chính mình bình tĩnh lại. Thẩm Hầu căn cứ vào thói quen của Hiểu Thần mà phán đoán cô có thể sẽ đi đến đâu. Cô là người mù phương hướng, không thể phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, trước kia khi hai người đi trên đường, thường là nhìn những con đường xung quanh, sau đó theo bản năng cứ đi về bên phải.

Thẩm Hầu bảo tài xế chạy đến trước cửa ra vào của khu chung cư sau đó rẽ phải, rồi đi thẳng.

“Rẽ phải…Thẳng…Thẳng…Rẽ phải…Thẳng…Dừng!”

Rốt cuộc hắn đã tìm được cô!

Lặng lẽ trong bóng tối, cô ngồi trên bậc thang của một nhà hàng bán thức ăn theo kiểu băng truyền, lạnh đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, mặt ngây ngốc nhìn vào hư không. Tiểu Tiểu của hắn đã bị đau khổ bất lực dồn ép đến một góc hẻo lánh, không có sức phản kháng, trong một thoáng, nước mắt trong hốc mắt của Thẩm Hầu như muốn trào ra, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế không để nước mắt chảy xuống, xe còn chưa dừng hẳn, hắn đã đẩy cửa xe, lao ra ngoài.

Thẩm Hầu giống như cơn lốc xoáy bay đến bên cạnh Nhan Hiểu Thần, nhưng rồi lại nhút nhát, không dám chạm vào cô, hắn nửa quỳ nửa ngồi dưới bậc cầu thang, cẩn thận nói: “Tiểu…Hiểu Thần, là anh!”

Nhan Hiểu Thần nhìn hắn, ánh mắt dần có tiêu cự, “Em biết.”

Thẩm Hầu ôm lấy cô, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo, giống như đang ôm một khối băng. Nhan Hiểu Thần hơi vùng vẫy người một cái, dường như muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể cô không ngừng run rẩy, căn bản không thể làm được gì.

Thẩm Hầu bế thốc cô lên, đi từng bước nhỏ chạy đến xe hơi, để cô ngồi lên xe, Hắn nói với tài xế: “Mở hệ thống sưởi.” sau đó thì lên xe từ một bên khác.

Nhan Hiểu Thần vốn không cảm thấy lạnh, nhưng lúc này được vào một nơi ấm áp, hoàn toàn đối lập, đột nhiên cô bắt đầu cảm thấy rất lạnh, thân thể run lên lập cập, so với lúc nãy còn nhiều hơn, không thể nói được tiếng nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio