Edit : Tuyết Liên
Nguồn : Tuyết Liên gia trang
Tối hôm qua sau nửa đêm xuống một trận mưa, giọt mưa như quét đi cái nóng gắt liên tục mấy ngày, ngay cả không khí đều có vẻ tươi mát hơn rất nhiều. Tạ Thanh Kiều không đếm xỉa tới tu bổ bồn hoa trên bàn, con mắt thỉnh thoảng hướng cửa nhìn lại. Một thân ảnh xanh biếc từ ngoài cửa vội vã chạy tới, mang theo chút ít thở gấp:
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, em..em nghe được.”
“Đừng nóng vội, trước uống nước đi.” Tạ Thanh Kiều giúp hoa hồng lấy chén trà lạnh, hoa hồng uống một hơi cạn sạch hiển nhiên là rất khát. Lau miệng lại thuận một lát khí, nói:
“Em từ chỗ đại thiếu gia biết được, đại thiếu gia sẽ ở qua tết Trung Nguyên mới đi. Chuyện như vậy chỉ có Đại thiếu phu nhân cùng chi thứ hai biết.”
“Gì?” Tạ Thanh Kiều để xuống cây kéo, rất là hiếu kỳ:
“ vị đại tẩu có gì phản ứng?”
Hoa hồng mở ra tay: “Đại thiếu phu nhân vẫn là như cũ, đại thiếu gia phải đi ngài ấy cũng không có biện pháp, chỉ có chờ.”
Tạ Thanh Kiều gật gật đầu, Liễu Mạc Như đích xác là tính tình như vậy, tiểu thư khuê các tự tôn cùng kiêu ngạo muốn lưu lại lòng tướng công khiến cho chị ấy luôn thập phần mâu thuẫn.
“Bất quá…” Hoa hồng có chút buồn bực:
“Chi thứ hai ngược lại là có chút kỳ quái, nha hoàn mới vừa mới tiến phủ liền tra xét sổ sách nhiều lần, lúc này mới vài ngày lại đi mấy lần phòng thu chi.”, bám vào bên tai Tạ Thanh Kiều nói nhỏ:
“Trong phủ nha hoàn cùng gia đinh như vậy, ngài ấy lần này vì tại trước mặt đại phu nhân tranh công thật sự là làm quá năng suất.”
Tạ Thanh Kiều không cho là đúng: ” Vị này là một người rất thông minh, chớ đem tẩu ấy nghĩ đơn giản như vậy.”
Hoa hồng đem cây kéo đưa cho Tạ Thanh Kiều, lại thay đổi một chậu hoa sơn trà nói:
“Thiếu phu nhân có gì giải thích?”
” Hoa muốn hấp dẫn người khác thì nhất định phải khoe ra bộ phận đẹp nhất.” Tạ Thanh Kiều tiếp nhận cây kéo, thuần thục đem cành khô héo, ốm yếu của hoa sơn trà cắt đi:
“Nhìn một chút xem như vậy hoa liền mọc đi ra.”
Hoa hồng cau mày, suy nghĩ hồi lâu lại lắc lắc đầu:
“Thiếu phu nhân, ngài cứ liền thẳng.”
Tạ Thanh Kiều mỉm cười: “Cả trong phủ ai cũng biết đại gia trong phủ ở không dài, nhất định là muốn tại thời gian ngắn nhất làm cho đại thiếu gia lưu lại ấn tượng sâu nhất, em thấy sao?”
Hoa hồng gật gật đầu. Tạ Thanh Kiều tiếp tục nói:
“Đại thiếu gia xuất phủ, vô luận là đi làm cái gì một chữ tiền không thể thiếu!”
Hoa hồng bừng tỉnh đại ngộ:
“A, em hiểu được. Hiện tại đại phu nhân cho chi thứ hai giúp đỡ quản lý phòng thu chi, chi thứ hai lợi dụng cơ hội này để khiến cho cho đại gia lấy thêm được bạc nhiều hơn trước khi, như vậy thiếu gia liền có thể nhớ kỹ ngài ấy. Chi thứ hai muốn phô ra sức mạnh…đó chính là bạc!”
Tạ Thanh Kiều hài lòng cười một tiếng,bồn hoa cắt xong. Kêu bọn nha hoàn đem bồn mang đi, sửa sang y phục hướng hoa hồng:
“Đại thiếu gia hiện tại ở nơi nào?”
“Nghe phòng lớn bên kia nói là xuất phủ xem kịch hát thì phải.”
“Cái sân khấu nào đây?”
Hoa hồng lắc lắc đầu:
“Em cũng không rõ. Đại thiếu gia không thích người khác theo chân thiếu gia, mỗi lần ra cửa cũng sẽ không dặn dò rõ ràng.”
Tạ Thanh Kiều suy nghĩ một chút, vỗ vai hoa hồng:
“Thay quần áo xuất phủ một chuyến. Lần trước lão phu nhân muốn ta mang bánh từ Vương chưởng quỹ lần này chúng ta hãy mang về cho lão nhân gia.”
Hoa hồng ngầm hiểu, vội vàng nói:
“Vâng.” Suy nghĩ một chút lại hỏi:
“Kia thiếu gia thì sao?”
Tạ Thanh Kiều nháy mắt mấy cái: “Chàng đương nhiên cũng cùng nhau đến.”
“A, nương tử nàng thật tốt.” Đường Hạo Dương vừa lòng thỏa mãn kéo tay Tạ Thanh Kiều. Một canh giờ trước nương tử tìm đến hắn, vốn là cho rằng lại là tới kiểm tra công khóa của hắn, không nghĩ tới lại là đến dắt hắn tới chỗ đại phu nhân thỉnh cầu ra cửa. Cũng may mấy ngày nay, bởi vì con lớn trở về nhà, tẩu tẩu lại đem phòng thu chi quản lý ngay ngắn rõ ràng, nên đại phu nhân tâm trạng quả thực không sai, cũng liền đáp ứng.
“Nương tử, chúng ta đi nơi nào chơi?” Ừ, tây phố có một phố đồ cổ, xem thật tốt, túy tiên giống như lại ra món ăn mới muốn đi nếm thử, nhà Hoa đại nương rượu mùi vị không tệ. Ai nha nha, rất nhiều nơi muốn đi, Đường Hạo Dương vẻ mặt chờ đợi nhìn nương tử bên cạnh, chỉ nghe nàng điềm nhiên hỏi:
“Chúng ta đi trước nghe kịch được hay không?” Đường Hạo Dương lập tức suy sụp hạ mặt? Nghe kịch? Hoạt động đó không hề thú vị a!
Tạ Thanh Kiều vẻ mặt ủy khuất: “Nương tử tháng này lương tháng đều dùng hết rồi, Hạo Dương muốn ăn chơi sợ là không có cách nào mua.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Nương tử thật đáng thương, khó trách gần đây tính tình không tốt, thì ra là không có tiền. (L: ha ha)
“Hạo Dương thì ra là muốn đến những chỗ kia, vậy mọi khi đều là ai mua đưa cho chàng nào?”
Đường Hạo Dương lệch nghiêng cái đầu, trước mắt đột nhiên sáng lên :
“Đại ca!”
Tạ Thanh Kiều mỉm cười gật đầu, xem, Đại ca, đây cũng không phải là một mình em dâu nghĩ muốn tìm anh chồng, cả em trai ruột thịt cùng một mẹ sinh ra cũng muốn tới tìm anh a.
“Trước kia Đại ca hay đi nghe kịch ở đâu?”
“Này… để ta suy nghĩ đã.” Đường Hạo Dương cau lại lông mày:
“A, là gánh hát ở Ung Hòa đường. Ta nhớ được Đại ca nói chỗ đó rất thanh tĩnh, mặc dù là gánh hát rong nhưng giọng lại rất hay.”
Tạ Thanh Kiều rất là đồng ý, dựa theo Đại ca cá tính yêu văn nghệ đó đúng là sẽ thích khúc mục, lôi kéo Đường Hạo Dương hướng đường Ung Hòa đi đến. Ngõ quanh co khúc thật đúng là khó tìm, liên tiếp tìm mấy người hỏi, cuối cùng là mò tới cửa gánh hát rong.
Cửa chính mở ra bên trong đã truyền đến thanh âm hát khúc, Tạ Thanh Kiều lặng lẽ đi vào. Bên trong là khu vườn rộng, cách đó không xa bày biện cái đài, dưới bàn vài bàn ghế dựa người nghe khúc không ít. Cho nước trà tiền liền tìm chỗ ngồi xuống, từ từ tìm kiếm thân ảnh Đại ca.
“Kỳ quái, Đại ca không ở chỗ này.” Tạ Thanh Kiều có chút nhụt chí, Đường Hạo Dương đã sớm không muốn nghe ca kịch, vội vàng nói:
“Không chừng Đại ca đi địa phương khác, ừ, Đại ca nhất định là đi túy tiên ăn cơm, chúng ta cũng đi.”
Thở dài, bất đắc dĩ gật đầu. Hai người mới vừa muốn đứng lên, một người lên đài, thân ảnh, ánh mắt kia…
Tạ Thanh Kiều khó khăn nuốt nuốt nước miếng, bất động thanh sắc thanh nói:
“Hạo Dương, kia không phải đại ca đúng không.”
Đường Hạo Dương nháy mắt mấy cái: “Nương tử, phía trên kia đúng là Đại ca, nương tử nàng hoa mắt sao? Ta đi gọi một tiếng…”
“Đừng!” Tạ Thanh Kiều vội vàng kéo hắn lại, nếu để cho người ta biết rõ đường đường là Đường gia Đại thiếu gia ở trên đài làm con hát diễn hí khúc trực tiếp sẽ làm cho người trong Đường phủ gào thét quá.
Một khúc hát mà thôi, hai người lén lén lút lút chạy tới hậu trường, đúng lúc gặp được Đường Hạo Nhiên cùng người khác nói chuyện phiếm, thần thấy kia là mọi người nhìn ra được bên trong rất mờ ám.
Một tiếng ho khan mất tự nhiên chọc cho hai người rối rít ghé mắt.
Đường đại gia cả kinh: “Này… em?” Tạ Thanh Kiều cười khan. Người kia thấy trong lòng có chút nghi hoặc:
“Mọi người quen biết?”
“Không, không biết.” Tạ Thanh Kiều vội vàng xua tay:
“Vừa rồi vị tiên sinh này hát rất tốt, tướng công của ta liền muốn tới khen thưởng ít ngân lượng thôi.”
Người kia gật gật đầu, cũng không nói nhiều, ngay sau đó lên đài. Gặp bốn phía không người nào, Tạ Thanh Kiều vội vàng tiến đến bên cạnh Đường Hạo Nhiên, Đường Hạo Nhiên đột nhiên hướng lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt nghiêm túc:
“Ta biết rõ đứa muốn tới làm cái gì, ta sẽ không từ bỏ.”
Tạ Thanh Kiều chỉ cảm thấy vẻ mặt khác hẳn:
“Đại ca, ngài hiểu lầm. Này… con người ai không có điểm tốt, diễn hí khúc ích thân và tâm khỏe mạnh, Hạo Dương cùng em dâu đây tuyệt đối ủng hộ đại ca!”
Đường Hạo Nhiên có chút buồn bực:
“ đứa là làm sao tìm được tới?”
Tạ Thanh Kiều nhìn chung quanh, thấp giọng nói:
“Nói ra rất dài…. chúng ta trước tìm một chỗ an tĩnh sau đó nói chuyện.”
“Đường … hạo… dương…”
Một âm thanh âm trầm vang lên, hù dọa Đường Hạo Dương vội vàng hướng bên cạnh Tạ Thanh Kiều dựa. Đường Hạo Nhiên mặt không đổi nhìn người đệ đệ này của mình thế nhưng bán đứng mình. Quả nhiên, con người lấy vợ cũng sẽ có khuynh hướng sợ vợ.
Tạ Thanh Kiều gắp cho tướng công mình thức ăn, an ủi. Bởi vì nhanh đến giờ cơm trưa ba người liền tới túy tiên gọi một cái gian, coi như là tránh được mấy người râu ria.
“Hai đứa bọn em tìm ta có chuyện gì?” Mặt quay về phía em trai cùng em dâu Đường Hạo Nhiên cũng không vòng quanh, đi thẳng vào vấn đề.
Tạ Thanh Kiều cười hắc hắc:
“Này là…” Liền tiến đến bên cạnh Đường Hạo Nhiên thấp giọng nói.
“Mượn bạc?!”
Đường Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn Tạ Thanh Kiều, nàng vẻ mặt trịnh trọng. Cũng đúng, chuyện như vậy đúng là không thể cùng nói với đại phu nhân, dù sao cũng là việc riêng của nhà Tạ Thanh Kiều.
“Được, ngày mai ta đi phòng thu chi dùng danh nghĩa của ta lấy hai trăm lượng, bất quá đệ muội cũng phải cùng cha nói rõ ràng, ngàn vạn lần đừng chơi nữa.”
Tạ Thanh Kiều gật đầu liên tục, trong lòng lặng lẽ nói:
“Cha, xin lỗi mượn tên của ngài a.”
“Kia… chuyện ngày hôm nay…”
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?” Tạ Thanh Kiều vẻ mặt mờ mịt.
Đường Hạo Nhiên gật gật đầu, cái cô em dâu này rất biết cư xử. Lúc này Tạ Thanh Kiều lại nói:
“Đại ca, ngày mai đại ca đi nói bạc em có thể đi cùng hay không?”
Đường Hạo Nhiên suy nghĩ một chút cảm thấy không có gì, cũng liền gật đầu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Đường Hạo Nhiên liền tìm cái đồ chơi cho cho Đường Hạo Dương rồi dẫn theo người em này, rồi, hai người lại thuận đường cùng đi phòng thu chi.
Mới vừa vào cửa phòng thu chi hông chỉ thấy Vệ Tư Đình ngồi ở chỗ bàn đá thêu hoa cách không xa ngẩng đầu thấy Đường Hạo Nhiên lập tức yêu kiều đứng dậy. Tạ Thanh Kiều thầm nghĩ Vệ Tư Đình tin tức thật đúng là linh thông.
Linh thông lát Tạ Thanh Kiều nói:
“Chắc hẳn Đại ca cùng chị dâu có nhiều chuyện cần nói, đệ muội sẽ không quấy rầy, để bọn nha hoàn dẫn đường là được rồi.”
Vệ Tư Đình cảm kích gật đầu, lập tức gọi nha hoàn mang Tạ Thanh Kiều đến khố phòng. Đến khố phòng, chỉ thấy Lý bá phòng thu chi ngồi ở chỗ kia không ngừng viết viết tính tính.
Tạ Thanh Kiều cầm lấy chứng từ của Đường Hạo Nhiên viết đưa cho hắn, Lý bá ở trên sổ sách ghi chép một khoản:
“Tam thiếu phu nhân, ngài trước ngồi, bạc đợi lát nữa liền đưa tới cho ngài.”
“Lý bá không cần khách khí, ta là còn là lần đầu tiên đến khố phòng đây.” Tạ Thanh Kiều uống trà:
“Nghe nói trong phủ mọi thứ chi vào ra đều là ngài quản?”
“Cười cười, lão nhân bất quá là người chấp bút, đều là công lao của đại phu nhân.”
“Nha.” Tạ Thanh Kiều gật đầu. Đứng người lên tại phòng thu chi trong từ từ đi dạo:
“Kia lương tháng các phòng phát ra, đều có ghi lại?”
Lý bá thật thà phúc hậu cười nói:
“Đó là đương nhiền từ cả việc trong phủ bày yến tiệc, đến lương tháng nha hoàn, người hầu một cái đều ghi chép rõ ràng. Đường gia có đại nghiệp lớn, nên há có thể là sổ sách lung tung.”
“Lương của nha hoàn ghi chép đều ở nơi nào?”
Lý bá đi đến một hàng, chỉ vào tầng thứ ba: “Đều ở trong. Tam thiếu phu nhân là muốn nhìn thu chi trong viện của mình ?”
Tạ Thanh Kiều gật gật đầu: “Trước đó vài ngày viện ta có nha hoàn mới tới.” Nhìn xem Lý bá chậm chạp rút ra sổ sách, Tạ Thanh Kiều thừa cơ hỏi: “Những sổ sách này chẳng lẽ cũng có chú ý ghi?”
“Đương nhiên, những cái này đều là dựa theo năm xếp hàng, cũng không thể làm rối loạn trình tự.”
“Nha…” Tạ Thanh Kiều không yên lòng gật đầu, ánh mắt đã bay tới lối vào.
“Ừ, tam thiếu phu nhân, đây là nha hoàn vào phủ năm nay chính là viết ở đây.” Lý bá chỉ, Tạ Thanh Kiều nói:
“Để ta tự mình xem, vừa rồi thấy Lý bá còn có chút sổ sách không có tính xong, cũng không nhọc đến phiền Lí bá.” Lại ngay sau đó nói:
“Ta liền ở nơi này xem, sẽ không đi loạn.”
Lý bá gật gật đầu, đem sổ sách đưa cho nàng, thấy Tạ Thanh Kiều đúng là liền đứng ở bên cạnh, an tâm trở lại cái bàn của mình tiếp tục tính sổ.
Tạ Thanh Kiều trộm nhìn hắn một cái, không tiếng động di chuyển, trong lòng lặng lẽ đếm lấy năm rốt cục tay mắt lanh lẹ đem sách bảy năm rút ra, nhanh chóng liếc nhìn.
Cũng may mấy ngày nay tên hai mươi người kia Tạ Thanh Kiều đã nhớ rõ thuộc làu, giờ phút này lại càng đọc nhanh như gió, còn phải cố chú ý động tĩnh chung quanh.
“Đệ muội, bạc lấy ra chưa?”
Một thanh âm bực mình truyền đến, Tạ Thanh Kiều liền tranh thủ đem sổ sách nhét trở về, liên tục đáp:
“Lập tức là có rồi.”
Tư bưng hộp gỗ ngân lượng đưa cho nàng, Tạ Thanh Kiều cầm trong tay sổ sách năm nay trả lại cho Lý bá, nói cảm ơn liền đi ra ngoài. Đến ngoài cửa, chỉ thấy Đại ca vẻ mặt không kiên nhẫn, Tạ Thanh Kiều đáy lòng buồn bực. Đường Hạo Nhiên rốt cuộc là làm sao lại không thích nương tử trong nhà chứ? Theo lý hai vị đại tẩu này dung mạo tài năng đều là nhất, tính tình cũng tốt thật chẳng lẽ như hoa dại kia mê sảng rồi? Tạ Thanh Kiều trong lòng thầm nghĩ thanh quan cũng khó khăn trong việc nhà, nàng cũng chỉ biết không nên hỏi nhiều là tốt hơn.
Cầm bạc trở lại viện của mình, Tạ Thanh Kiều lập tức đem tờ giấy trước mình ghi dnah sách lấy ra. Tại Tây Uyển viện tổng cộng có một nhất đẳng nha hoàn, hai nhị đẳng nha hoàn đều là thuộc sở hữu trong phòng đại phu nhân.
Móng tay không ngừng gõ tờ giấy tên nhất đẳng nha hoàn
“Hạnh mai…” Tạ Thanh Kiều thanh lẩm bẩm, chỉ nghe ngoài cửa bịch một tiếng, một tiếng chậu đồng từ trong tay một nha hoàn rơi xuống.