Rebecca đã hứa ngày hôm sau sẽ thúc đẩy hợp đồng, ở lại đây cũng vô nghĩa.
Chu Châu và Tân Thiên Ngọc cùng trở về khách sạn. Đương nhiên, Chu Châu là về nghỉ ngơi, còn Tân Thiên Ngọc thì lao đi hẹn hò với Túc Trung.
Cũng khá trùng hợp, tiệc rượu Túc Trung tham gia nằm trong khách sạn mà Tân Thiên Ngọc ở.
Cậu cũng không bạc đãi chính mình, đặt phòng ở khách sạn năm sao. Khách sạn này thường nhận thầu tổ chức các loại tiệc cấp cao, vì vậy, tiệc rượu này tổ chức ở đây cũng không kỳ lạ.
Để vẻ ngoài thêm lần sáng láng, Tân Thiên Ngọc còn ăn diện một phen.
Cậu mặc một bộ âu phục business casual, âu phục may đo màu ánh trăng xanh, cắt may vô cùng vừa người, ôm lấy vòng eo vô cùng GAY của cậu, ống tay áo thuê logo kín đáo, dưới chân là đôi giày Brock vô cùng cổ điển. Trang phục của cậu khá đúng mực, tương xứng với gương mặt giàu sức sống, đoan chính lại mang theo mấy phần phóng khoáng, khéo léo.
() Business casual: Là kiểu cách ăn mặc khác đi so với cách thức ăn mặc truyền thống trong công việc. Nó thường ít trang trọng, lịch sự hơn, mang tính hàng ngày và phần nào đó tiện lợi hơn.
Thấy Tân Thiên Ngọc lên sàn như thế, Lý Lỵ Tư trang điểm diêm dúa như thêm một lớp mặt nạ cũng như lâm đại địch.
() Đối mặt với kẻ địch cường đại, hình dung lúc đầu không thấy khẩn cấp nhưng sau đó tình thế vô cùng nghiêm trọng.
Vừa giải quyết xong phiền phức Rebecca, bây giờ là lúc Tân Thiên Ngọc hăng hái nhất, nhìn Lý Lỵ Tư cũng không thấy phiền muộn, còn rất kiên nhẫn dành cho cô ta một nụ cười không thất lễ.
Túc Trung mặc một bộ vest trắng, làn da cũng trắng như tuyết, đôi mắt đen như sơn mài. Anh bước tới, giống như một ngôi sao băng rơi vào trong nước, vô cùng thu hút ánh nhìn. Ánh mắt của mọi người đều rơi trên người anh, còn ánh mắt anh lại chỉ rơi trên người Tân Thiên Ngọc.
() Miêu tả đen sẫm nhưng sáng ngời.
Anh đi tới trước mặt cậu, nói: “Em tới à?”
Tân Thiên Ngọc mỉm cười gật đầu: “Anh nói không có bạn, em có thể không tới sao?”
Lý Lỵ Tư đứng ngay bên cạnh, ngón tay cầm ly sâm banh cứng đờ, trên mặt giữ nụ cười: “Vậy thì tốt quá. Bình thường lão Túc rất cô đơn trong bữa tiệc, lần nào tôi cũng nói chuyện với anh ấy, sợ anh ấy buồn bực.”
Tân Thiên Ngọc liếc xéo Lý Lỵ Tư, cười nói: “Huh? Cô luôn đi cùng anh ấy? Sao vậy? Không phải anh ấy có trợ lý sao? Cô làm HR cũng phải phụ trách nghiệp vụ xã giao?”
Nụ cười trên mặt Lý Lỵ Tư sượng trân.
Trợ lý Thomas của Túc Trung cũng đi tới, phía sau hắn là một người đàn ông trung niên tóc muối tiêu hơi mập mặc âu phục màu đen. Tân Thiên Ngọc híp mắt nhìn người trước mặt, thấy đối phương có chút quen mắt, nhưng trong chốc lát lại không nhớ ra ông ta là ai.
Lúc này trợ lý Thomas phát huy công dụng, mỉm cười giới thiệu với song phương: “Vị này chính là ngài Hoài Đức, chủ tịch Hiệp hội khảo thí AA.”
Tân Thiên Ngọc lấy làm kinh hãi: Chủ tịch Hiệp hội khảo thí AA?
Cậu hơi kinh ngạc nhìn Túc Trung: Sao lại trùng hợp như thế?
Lý Lỵ Tư ở bên cạnh nói: “Không phải Tiểu Ngọc đang có chuyện cần thương lượng với Hiệp hội khảo thí AA sao? Chúng ta cho họ chút không gian nhé.”
Nói xong, Lý Lỵ Tư bèn kéo Túc Trung và Thomas đi cùng.
Nghe thấy Lý Lỵ Tư nói vậy, Tân Thiên Ngọc lập tức phản ứng, cậu gặp được ngài Hoài Đức ở đây cũng không phải là trùng hợp.
Trong lòng ngập tràn nghi vấn, Tân Thiên Ngọc vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, thản nhiên trò chuyện với ngài Hoài Đức.
Ngài Hoài Đức thân thiết hàn huyên với Tân Thiên Ngọc một lúc, mới nói với cậu: “Tôi đã biết chuyện sách lậu chỉ là hiểu lầm. Nghe nói vì thế mà cậu không được đối đãi phải phép, thực sự ngại quá. Thỏa thuận trao quyền tổ chức địa điểm thi, cậu xem khi nào được… chúng ta có thể ký hợp đồng.”
“Vậy thì quá tốt.” Tân Thiên Ngọc cười rạng rỡ, nhưng trong lòng sóng to gió lớn.
Sau khi trò chuyện với ngài Hoài Đức, Tân Thiên Ngọc mang vẻ mặt hoảng hốt ngồi trong một góc bữa tiệc. Cậu nghĩ tới mấy ngày nay bôn ba khắp chốn, khó khăn lắm mới bắt được chút nhược điểm của Rebecca. Hiện tại thì sao? Chủ tịch Hiệp hội AA trực tiếp lên tiếng, chỉ là hiểu lầm, cứ theo lẽ thường mà ký hợp đồng. Hẳn là cậu nên cao hứng, cậu không cần lo lắng vấn đề của Rebecca nữa. Thế nhưng… cậu lại cảm thấy cực kỳ phiền muộn, cậu cũng không biết mình bị làm sao.
Chuyện sách lậu khiến Hiệp hội AA từ chối Tân Thiên Ngọc, cậu cũng không để vào mắt.
Bởi vì Tân Thiên Ngọc rõ ràng có thể tự mình giải quyết vấn đề khó khăn này – mặc dù có chút mất sức. Nhưng bây giờ lại bị Túc Trung nhẹ bẫng, không tốn chút sức nào giải quyết xong.
Giống như cậu đang gắng sức nhảy lên để chạm tới một vật, ngay lúc có thể chạm tới thứ đó, Túc Trung lại dễ dàng lấy thứ đó xuống, sau đó thờ ơ đưa tới tay Tân Thiên Ngọc.
Có lẽ, mắt trong mắt người khác chuyện này rất lãng mạn, rất giống phim thần tượng.
Nhưng Tân Thiên Ngọc như tan vỡ mà hét lên:
Rõ ràng em sắp làm được!!!
Tự em có thể lấy xuống!!!
Để đó em tới!!!
“Sao rồi? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Lý Lỵ Tư đi tới.
Tân Thiên Ngọc đứng dậy từ ghế sofa, cụng ly sâm banh với Lý Lỵ Tư, nói: “Sao trùng hợp như thế, ngài Hoài Đức sao lại tới đây?”
“Cũng không phải là trùng hợp.” Lý Lỵ Tư cười nói, “Lão Túc từ chỗ A Hiểu biết cậu đang gặp phải phiền phức, cố ý mời ngài Hoài Đức tới làm sáng tỏ hiểu lầm với cậu.”
Tân Thiên Ngọc ngẩn người: “Phải không? Vậy thì quá bất ngờ.”
Tân Thiên Ngọc không cảm thấy Túc Trung vốn quen biết ngài Hoài Đức. Nhưng giống như A Hiểu nói, lợi dụng mạng lưới quan hệ của m-global, để ngài Hoài Đức ra tay giúp đỡ cũng không phải việc khó.
Nghe thấy Lý Lỵ Tư nhắc tới A Hiểu, Tân Thiên Ngọc bèn suy đoán, A Hiểu và cậu gặp Túc Trung ở quán cà phê. A Hiểu nhìn trúng thân phận đối tác trẻ tuổi nhất của m-global của Túc Trung, hết sức niềm nở làm quen với anh, hiển nhiên nhắc tới Tân Thiên Ngọc, nói cả chuyện cậu gặp trắc trở cho Túc Trung, còn kiến nghị Túc Trung “anh hùng cứu mỹ nhân”.
Lý Lỵ Tư cười nói: “Cậu thực sự rất may mắn, có thể ở bên lão Túc. Nếu là tôi, có lẽ cũng sẽ sống chết không buông giống cậu.”
Bốn từ “sống chết không buông” thực sự có ý nghĩa sâu xa, nghe xong màng tai Tân Thiên Ngọc vẫn còn ầm ĩ.
Miệng cậu hơi hé, lại phát hiện mình không nhả được câu phản bác nào.
Chẳng lẽ không phải cậu sống chết không buông đối với Túc Trung sao?
Chẳng lẽ không phải là da mặt dày?
Chẳng lẽ không đúng?
Tân Thiên Ngọc khẽ thở ra một hơi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, Túc Trung và Thomas cũng đi tới trước mặt Tân Thiên Ngọc. Nhìn thấy Túc Trung đi tới, Lý Lỵ Tư tiến lên trước một bước, so với Tân Thiên Ngọc thì đứng ở nơi gần Túc Trung hơn. Cô ta cười nói: “Anh tới đúng lúc, em đang nói với Tiểu Ngọc về anh đó.”
“Nói cái gì?” Túc Trung hỏi.
Lý Lỵ Tư nói: “Nói hai người tình cảm tốt. Cậu ấy cách xa ngàn dặm cũng phải tới Mỹ tìm anh. Còn nữa, lão Túc cũng là đàn ông mười điểm, còn giúp bạn trai giải quyết vấn đề công việc. Em khuyên cậu ấy, nên quý trọng anh.”
() . Chân thành . Vươn lên . Tự tin . Quan tâm . Che chở . Bao dung . Văn minh . Thật lòng . Chăm chỉ . Dũng cảm
Lý Lỵ Tư nói nghe rất êm tai, nhưng khiến Túc Trung và Tân Thiên Ngọc không biết đáp thế nào.
Tân Thiên Ngọc chỉ nói: “Cảm ơn, tôi hơi mệt, xin phép về trước.”
Túc Trung nói: “Anh đưa em về.”
Lý Lỵ Tư ngáp một cái, nói: “Em cũng thấy nhàm chán, nếu không chúng ta cùng về.”
Tân Thiên Ngọc lấy thẻ phòng trong túi, nói: “Tôi và anh Trung đi thuê phòng, cô cũng đi cùng sao?”
Lý Lỵ Tư không ngờ cậu có thể không nể mặt như thế, giật mình trong giây lát, trên mặt cũng không gượng nổi.
Thomas đứng bên cạnh cũng ngẩn tò te, trong lòng lại âm thầm phê bình bạn trai của sếp chẳng những năng lực làm việc yếu, phải dựa vào sếp để giải quyết vấn đề, còn không có phong độ, khiếm nhã vô lễ với phụ nữ.
Tân Thiên Ngọc hơi hất cằm, nhếch miệng lên một độ cung ngạo mạn: “Đùa thôi, đừng có tức giận.”
Lý Lỵ Tư tức muốn chết, nhưng chỉ đành gượng cười hai tiếng: “Ha ha, sao lại tức giận?”
Tân Thiên Ngọc khoác tay Túc Trung, đi nhanh rời khỏi hội trường, một mạch đi tới trước cửa thang máy, sử dụng thẻ phòng quẹt tầng trệt.
Túc Trung nhìn đèn tầng trệt sáng lên, nhìn Tân Thiên Ngọc: “Em thực sự thuê phòng từ trước?”
Tân Thiên Ngọc cười nhạt: “Em ở khách sạn này.”
“À.” Túc Trung gật đầu.
Trong lòng Tân Thiên Ngọc lại lạnh lẽo: “Anh không biết em ở khách sạn nào?”
“Em chưa nói.” Túc Trung nói, “Cho nên anh không biết.”
Giọng Tân Thiên Ngọc càng lạnh hơn: “Em không nói, anh cũng không biết? Thế tại sao anh biết chuyện Hiệp hội AA?”
“Là bạn cùng lớp của em nói cho anh biết.” Dường như Túc Trung không nghe ra ý ngầm trong giọng của Tân Thiên Ngọc, chỉ thành thực trả lời vấn đề của cậu, “Cậu ta nhắc anh, hẳn là anh nên giúp em giải quyết vấn đề.”
“Tại sao?” Tân Thiên Ngọc nheo mắt, “Mấy người đều cảm thấy, nếu không dựa vào anh thì em sẽ không giải quyết được vấn đề này?”
Cho tới bây giờ, Túc Trung chưa từng thấy dáng vẻ gây sự này của Tân Thiên Ngọc, vô cùng bất ngờ, lại cảm thấy không chống đỡ được, cũng không biết nên nói gì, bèn lựa chọn giữ yên lặng.
Mà yên lặng, trong giây phút này, có lẽ là câu trả lời tồi tệ nhất.
_________