Trong bệnh viện.
“Uống sữa xong rồi à?" Tống Tầm nhìn cái ly trống không trên bàn, hỏi.
Tôi gật gật đầu, giây tiếp theo đã thấy Tống Tầm lôi một ly sữa đầy đã nguội ngắt ra từ trong ngăn tủ dưới gầm bàn.
Tôi xấu hổ cắn môi, dâng bó hoa cát cánh tôi đã nhờ y tá mua lên như báu vật, đánh trống lảng: “Anh thích cái này nhất, tặng anh đấy.”
Tống Tầm bị tôi chọc tức đến mức bật cười: "Ai nói với em tôi thích nó nhất?”
Tôi bĩu môi: "Lúc trước anh đi công tác về luôn tặng cho em, em tưởng anh thích.”
“Trước kia từng thích, bây giờ thì không. Ngoan, đừng chạy lung tung, tôi đi hâm sữa.”
Sau khi Tống Tầm rời đi, tôi lập tức lên mạng tra cứu hoa cát cánh.
Ý nghĩa của nó là vĩnh viễn yêu trong vô vọng.
Cô bé y tá lặng lẽ đi đến: "Chị Diểu, lại lén xem điện thoại à? Coi chừng em mách tổng giám đốc Tống.”
Tôi vùi mặt vào gối: "Mách đi, mách đi. Dù sao anh ấy sẽ không làm gì chị.”
Cô bé y tá thở dài: "Tổng giám đốc Tống quả là chiều chị vô giới hạn. Mà này, chị Diểu, bên ngoài có người đến thăm chị đấy.”
“Ai vậy?" Hai mắt tôi vui vẻ sáng lên.
Tuy Tống Tầm dặn tôi nghe lời, không được chạy lung tung, nhưng nếu như có người đến thăm thì tôi ra ngoài là để gặp bạn bè, không tính là đi lung tung, cũng không tính là làm trái lời anh.
Cô bé y tá mỉm cười: "Là một người thanh niên, thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, đẹp trai cực kỳ, nhưng hình như đang bị bệnh, trông không có sức sống gì cả.”
“Mau dẫn chị ra ngoài xem, Tống Tầm trở lại bây giờ.”
Tôi và cô bé y tá vừa ra khỏi cửa, thanh niên kia lập tức tươi cười chào hỏi: "Chị!”
Không biết vì sao tuy cậu ta rất đẹp trai, cũng rất quen thuộc, nhưng vừa tới gần đã làm tôi cảm thấy không thoải mái một cách khó hiểu.
Chẳng lẽ đây là từ trường xung khắc trong truyền thuyết?
Tôi lui về sau vài bước theo bản năng: "Cậu đẹp trai, tôi thấy cậu hơi quen. Chúng ta biết nhau à?"
Nụ cười trên môi cậu ta dần đông cứng: "Chị, chị nói gì vậy?”
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, bừng tỉnh nhận ra: "Cậu là cháu của Tống Tầm – Tống Hồi, đúng không?”
“Chị, em…”
“Mày phải gọi em ấy là thím.”
Tống Tầm bước đến đứng cạnh tôi, tay phải vỗ về thắt lưng tôi, sắc mặt khó đăm đăm nhìn Tống Hồi: "Đến làm gì?”
Ánh mắt Tống Hồi dừng lại bên hông tôi, không hiểu sao giọng nói nghe hơi chua xót: "Chị, em chỉ muốn thành thật xin lỗi chị. Chị đánh hay mắng em cũng được.”
“Nói rồi đó, mày phải gọi em ấy là thím.”
Giọng Tống Tầm hoàn toàn lạnh xuống.
Tôi hơi nghi hoặc nhìn Tống Hồi: "Chúng ta từng gặp nhau rồi sao? Chưa từng gặp mặt, sao lại xin lỗi tôi?"
Gió lạnh thổi đến, tôi tựa vào lòng Tống Tầm làm nũng: "Chúng ta về thôi, nếu không sữa sẽ nguội mất.”
“Ừ. Em uống xong thì mình làm thủ tục xuất viện.”
Tôi vui đến mức suýt nhảy cẫng lên: "Thật sao? Cuối cùng em cũng được tự do rồi!”
“Vượng Tài, có nhớ mẹ không?”
Tôi vừa mở cửa biệt thự, một cục tuyết trắng đã chạy vọt ra, đi tới đi lui bên chân tôi.
Chơi chưa đầy nửa tiếng, Tống Tầm đã gọi tên tôi những ba lần.
“Diểu Diểu.”
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Tôi đến phòng tắm, thấy Tống Tầm ướt sũng toàn thân.
Áo lót mỏng dán lên người, đuôi tóc nhỏ giọt.
Ngay lập tức gợi lên ký ức trước đây khi tôi ở tạm nhà anh, bất cẩn làm đổ cà phê lên người anh.
"Diểu Diểu, vòi hoa sen hỏng rồi, tôi đã pha nước ấm trong bồn. Em có thể tắm luôn bây giờ..."
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đến gần Tống Tầm, ngón tay cách lớp quần áo cọ qua cọ lại cơ bụng như ẩn như hiện của anh.
Tống Tầm rên một tiếng, giọt nước trên lông mi rơi vào mắt, quyến rũ động lòng người.
“Tống Tầm, hôm nay anh ghen à? Ghen với cả cháu mình, tổng tài bá đạo mà sao lòng dạ hẹp hòi thế?”
Tôi ngẩng đầu lên, đầu ngón tay từ bụng dưới vuốt một đường lên trên, chạm vào đôi môi đỏ của anh.
Một giây sau, vị trí bị hoán đổi, Tống Tầm ôm tôi ngồi trên bồn rửa tay, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Dc vọng hiện lên trên đôi mắt luôn ôn hòa, lạnh nhạt của anh: "Diểu Diểu, nói em yêu tôi đi.”
Hơi nóng bốc lên càng làm nổi bật bờ môi đỏ và hàm răng trắng của Tống Tầm. Anh như yêu tinh bước ra từ trong tranh.
Ánh mắt vô cùng chân thành, nóng bỏng.
Rõ ràng là tôi khiêu khích trước, cuối cùng tôi lại chịu không nổi trước, gương mặt đỏ lên, nóng bừng.
“Tống Tầm, trước kia em đã để anh chịu tủi thân, phải không?”
Hoa cát cánh – vĩnh viễn yêu trong vô vọng.
Rõ ràng tôi là người công lược nhưng Tống Tầm lại tỏ tình với tôi trước.
Lúc ấy, anh cẩn thận từng li từng tí, sau khi yêu nhau vẫn vừa mừng vừa lo, lúc nào cũng hèn mọn đến mức khiến người ta đau lòng.
Liên tục mấy ngày sau, mỗi khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên anh làm chính là xác nhận mối quan hệ yêu đương của chúng tôi.
Anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Tống thị cao cao tại thượng cơ mà.
“Diểu Diểu, chuyện này không quan trọng, tôi muốn nghe em nói yêu tôi.”
“Tống Tầm, em yêu anh… Ưm…”
Từng nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống, từ xương quai xanh lướt đến cằm, dừng trên khóe môi.
Chiến trường cũng chuyển từ phòng tắm sang cửa sổ sát đất, lên sô pha, đến thảm lông, cuối cùng kết thúc trên giường.
Ngày hôm sau, tôi ngủ một mạch đến khi mặt trời lên tới đỉnh.
Lúc tỉnh lại, tôi kiềm không được phải cảm thán một câu: Người đàn ông này quả là khó dỗ!
Nếu ngày nào anh cũng ghen tuông, ngày nào tôi cũng phải dỗ thế này thì sớm muộn gì thắt lưng của tôi cũng gãy mất.
Vội vàng ăn vài miếng cơm xong, Tống Tầm đi rửa chén.
Tôi và Vượng Tài mặc đồ gia đình xuống lầu.
Vừa mở cửa ra đã thấy Tống Hồi đứng bên ngoài.
Vượng Tài vừa rồi còn tung tăng nhảy nhót bỗng trở nên hung dữ, điên cuồng sủa Tống Hồi, không sao kéo lại được.
Đồng tử Tống Hồi dường như giãn ra. Hắn thốt lên: "Vượng Tài?”
“Ơ? sao cậu biết tên nó? Vượng Tài, đây là cháu của ba, con lễ phép chút đi.”
Tống Hồi tiến lên một bước, dường như muốn xoa nó, nửa chừng lại rút tay về: "Giống quá.”
“Giống gì?”
Tống Hồi lắc đầu: "Không có gì.”
Hắn nhìn biệt thự phía sau rồi nhìn tôi, sắc mặt trắng bệch: "Chị và chú..."
“Sắp kết hôn rồi." Tôi đưa cho Tống Hồi một tấm thiệp mời: "Đây là kiểu thiệp mời mà tôi và chú cậu đã chọn sơ qua, chưa kịp gửi đi nữa. Cậu là người đầu tiên được nhìn thấy đấy. Mặc dù tôi đúng là vừa trẻ vừa đẹp nhưng sau này cậu vẫn nên gọi tôi là thím. Nếu không, anh tổng giám đốc nhà này lại ghen cho xem.”
Tống Hồi lẳng lặng nhìn chằm chằm vào tên tôi và Tống Tầm trên thiệp mời, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Chị, những thứ này vốn đều thuộc về em.”
“Cậu nói gì cơ?”
“Không có gì.” Tống Hồi ngẩng đầu, mỉm cười với tôi: "Chị, chúc chị hạnh phúc.”
Hắn đứng tại chỗ thật lâu, nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt như thể muốn khắc sâu hình ảnh của tôi vào đầu.
Sau đó nhẹ giọng nói một câu: "Tạm biệt.”
Từ đó về sau, tôi không bao giờ gặp lại người cháu trai kỳ lạ này của Tống Tầm nữa.
Sau này vô tình hỏi mới biết, hắn đi dạy ở một vùng núi.
Ngày hắn nói tạm biệt với tôi chính là ngày sinh nhật lần thứ hai mươi ba của hắn.
Hắn không đến dự lễ cưới của chúng tôi.
Thời gian trôi qua, tôi đã hoàn toàn quên mất người này.
Bỗng một hôm nghe tin tức nói hắn chết trận sạt lở đất trên núi vì cứu một con chó hoang.
Tôi theo Tống Tầm đi viếng hắn.
Ngày đó vừa đúng vào kỳ nguyệt của tôi. Tống Tầm canh tôi chằm chằm, sợ lơ là một chút thì tôi sẽ lén chạy đi ăn kem.
Cuối cùng, trước khi tan cuộc, có vị trưởng bối nói rằng Tống Hồi là thằng công tử bất cần đời chỉ biết ăn chơi phá của, cũng chưa hết tội.
Nhưng tôi lại nghĩ: Người thích chó thì có thể tệ đến mức nào chứ.
(Hết)