Ngày hôm sau đến trường, Bùi Chước cảm thấy có chút xấu hổ.
Nửa đêm hôm qua anh vì cuốn sách kia mà gọi cho Lục Lẫm, sau khi nghe hắn nói "Anh yêu em" thì anh còn không đành lòng cúp máy, hai người trò chuyện một lúc lâu, Lục Lẫm mới có thể dỗ anh đi ngủ.
Khi anh bước vào văn phòng, mọi người đang tán gẫu, cô Trương mang khô bò nướng làm tại nhà đến phân phát cho mọi người, không khí rất vui vẻ.
"Thầy Bùi đến rồi, nếm thử không?" Cô Trương đưa lọ thủy tinh cho anh: "Khô bò sốt XO, tôi học được từ chương trình trên kênh Đời Sống đó."
Bùi Chước nếm thử một miếng, gật đầu nói: "Cô Trương thật khéo, sau này tôi phải học theo cô mới được."
Nhà thầy Triệu mới có thêm một cô con gái, trong thời gian ngắn thầy không về văn phòng được.
Mọi người cầm điện thoại xem bức ảnh mà thầy Triệu vừa mới gửi tới, thỉnh thoảng cảm thán ghen tị với thầy vì có đứa con gái.
Bùi Chước đi vòng qua đám đông, đặt túi xuống ghế, đúng lúc chạm ngay tầm mắt của Lục Lẫm.
Bùi Chước dừng lại hai giây, vùi đầu dọn sạch chậu cây trên bàn, không nói lời nào.
Những chuyện mà người ta hay làm không suy nghĩ lúc nửa đêm, sáng hôm sau tỉnh táo lại nghĩ đến đều sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lúc Lục Lẫm nói chuyện còn mang theo ý cười: "Thầy Bùi."
Bùi Chước giả vờ như không nghe thấy.
Lục Lẫm lại chậm rãi gọi: "Thầy Bùi, chào buổi sáng."
Trong văn phòng đều có đồng nghiệp đang ở nên Bùi Chước đành phải đáp lại.
"...Chào buổi sáng."
"Sao trông thầy không có tinh thần vậy?" Thầy Lục rất chính trực mà quan tâm: "Hôm qua chấm bài tập muộn, ngủ không ngon sao?"
Bùi Chước liếc nhìn hắn rồi quay lại viết giáo án.
"Này, tổ tiếng Anh nặng gánh lắm." Cô Hàn ở bên cạnh cắn hạt dưa nói, "Lúc nộp đơn suýt nữa tôi đã đến tổ tiếng Anh nhưng đã bị chị họ của tôi ngăn cản."
"Cũng không thể nói như vậy, làm giáo viên tiếng Anh không chỉ giỏi tiếng Anh mà còn phải có thêm ngoại ngữ hai nữa, làm giáo viên kiêm nhà ngoại giao thì có gì không tốt?"
Mọi người đổi chủ đề, Lục Lẫm cũng tự nhiên tán gẫu vài câu.
Bùi Chước cảm thấy như mình vừa mới tỉnh rượu, thầm nghĩ chỉ đọc 'Khuynh thành chi luyến' mà có thể coi trọng để nó vào trong đầu, phỏng chừng anh cũng đã hết thuốc chữa rồi.
Kỳ thi giữa kỳ vừa kết thúc, bầu không khí căng thẳng trong lớp đã dịu đi rất nhiều, trong giờ học mọi người đều trở lại hình dáng ban đầu, trông không giống lớp học ưu tú chút nào.
Kỷ luật của Bùi Chước trong lớp không khoan dung hay nghiêm khắc, thỉnh thoảng học sinh khen anh vài câu anh cũng không sao.
Học sinh ở Bắc Kinh và Thiên Tân đều xem tấu nói mà lớn lên, ngay cả trong lớp học ngoại ngữ bọn họ vẫn có thể chơi từ đồng âm, khi họ vui lên, khán giả sẽ đáp lại một cách tử tế, như thể đang ở trong một quán trà nhỏ.
Lục trưởng quan đã nhiều lần nhắc nhở vấn đề này, sau này học sinh cũng thu liễm lại rất nhiều.
"Cho nên nói đến cách dùng tỉnh lược trong mệnh đề thuộc tính..." Bùi Chước viết lên bảng đen, vừa đánh dấu những điểm mấu chốt, vừa dành thời gian quay lại nhìn học sinh, ánh mắt dán chặt vào một nơi nào đó.
Anh thậm chí còn không nhìn rõ đó là học sinh nào nhưng trực giác đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Để diễn giải một câu nói nổi tiếng của Tolstoy, những học sinh ngoan ngoãn đều ngoan ngoãn như nhau, trong khi những học sinh phá phách lại có hàng trăm kiểu.
"Còn về mặt giả định, chú ý bỏ bớt IF." Bùi Chước viết xong một dòng nữa, lại quay người.
Có gì đó không ổn, biểu hiện của một số học sinh cũng không ổn.
Anh liếc nhìn vài lần, tiếp tục giảng bài.
"Trong câu điều kiện, mệnh đề trạng ngữ nếu có were, had, should, chúng ta cần phải tỉnh lược IF, đưa chúng về đầu câu để tạo thành một câu đảo ngữ." Bùi Chước đổi chủ đề: "Vương Tử Ngô, em đứng lên, để đồ vật trong tay xuống, không được cử động."
Cậu học sinh họ Vương không ngờ mình sẽ bị bắt quả tang nên vội vàng tìm cách giấu chứng cứ.
Bùi Chước thả phấn xuống, nhanh chóng bước đến, khi các bạn học bên cạnh cố gắng giúp chuyển đồ, anh nhìn chằm chằm vào bọn họ, lớp học đột nhiên rơi vào im lặng.
Bùi Chước đã xử lý tình huống thế này rất nhiều lần, nhưng lần này cảm giác khác hẳn mọi khi.
Nếu bọn họ đang chơi điện thoại di động, máy chơi game, nhiều nhất chỉ một hoặc hai học sinh đến xem mới mẻ, không đến nỗi một nhóm nhỏ học sinh đều làm theo thế này.
...Bọn họ lại chơi trò gì?
Anh dừng lại bên cạnh Vương Tử Ngô, cúi xuống liếc nhìn hộc bàn.
Không có điện thoại di động, không có gì cả.
Cậu học sinh cố gắng giả vờ vô tội: "Thầy ơi, thầy có nhìn nhầm không?"
Khi cậu ta nói, hai học sinh ở hàng sau phát ra tiếng xào xạc.
Bùi Chước giơ tay giữ hai học sinh phía sau lại, nghiêng người về phía trước, lấy cuốn sổ mà bọn chúng muốn giấu ra.
Bên cạnh có người bắt đầu cười vang.
Lớp học vẫn chưa kết thúc, anh không có thời gian để xem bên trong cuốn sổ này viết cái gì.
Bùi Chước mang thứ này trở lại bục giảng, trước khi rời đi, anh còn nghe thấy cậu học sinh lẩm bẩm: "Xong đời, xong đời rồi."
"Hết giờ học thì đến văn phòng gặp thầy."
Sau giờ học, anh giao bài tập về nhà như thường lệ, cầm quyển sổ lắc lắc ra hiệu cậu học sinh đi theo.
Khi hai người đến văn phòng, nam sinh bắt đầu cầu xin sự thương xót: "Thầy Bùi, thầy là người tốt nhất, thầy có thể đừng để Lục trưởng quan nhìn thấy có được hay không?"
Bùi Chước lật cuốn sổ không nói gì.
"Thầy Bùi, Bùi ca đẹp trai, em sẽ không bao giờ mất tập trung trong lớp nữa, em chép lại toàn bộ từ vựng một lần có được không?"
Bùi Chước dừng lại, cuối cùng lật qua các ghi chú bị che đậy, tìm thấy những trang giấy bị ẩn giấu sâu hơn.
"Các em đang viết tiểu thuyết trong giờ học à?" Anh đọc rất nhanh, lướt qua từng dòng, nhướng mày nói: "Hay là định viết tiểu thuyết võ hiệp bằng tên của các bạn cùng lớp?"
"Tu chân, tu chân." Thiếu niên dựa vào độ quen thuộc với anh, nhớ tới sửa lại chủ đề: "Thầy ơi, thầy phạt em thế nào cũng được, báo cáo chuyện này với Lục trưởng quan cũng được, nhưng đừng báo với phụ huynh có được không? Ba mẹ em mà biết thì em phải chống gậy đến trường mất."
"...Em về trước đi." Bùi Chước gấp cuốn sổ lại, cũng không tức giận với cậu ta: "Chuyện này thầy sẽ xử lý, em về suy nghĩ đi."
Cậu học trò vẫn nhớ mình phải bán manh với anh: "Bùi ca đẹp trai, thầy tuyệt đối đừng mời ba mẹ em nha! Nhaaaaa!"
Bùi Chước cầm cuốn sổ quay lại văn phòng, lật lại xem bọn trẻ đang chơi trò gì ở trong lớp.
Vài trang đầu tiên đều là ghi chú tiếng Anh rất nghiêm túc, thậm chí tất cả ngữ pháp mà anh dạy hôm nay cũng được ghi chép rất cẩn thận.
Vấn đề là lật thêm vài trang nữa, nó lại trở thành một cuốn tiểu thuyết dài kỳ với những nét chữ lẫn lộn.
Đúng vậy, cả một nhóm 'gây án'.
Bùi Chước xoa xoa lông mày, nhìn xuống từng dòng chữ.
Giáo viên các môn học trở thành chưởng môn của giáo phái khác nhau, đại biểu môn học thì đột nhiên trở thành đại đệ tử chân truyền.
Nếu chỉ viết tiên pháp ma tu gì đó thì cũng không nói, bọn họ còn viết những tiết mục đấu tranh chính trị.
Lục Lẫm vừa lúc đi tới: "Lớp trưởng nói với anh, hôm nay lớp tiếng Anh xảy ra chuyện à?"
Bùi Chước lật một trang, hắng giọng nói: "Hai má Tả Tiểu Diệp đỏ bừng, tức giận nói, tên ma đầu nhà ngươi, sao có thể tùy tiện khinh bạc người khác như vậy?"
Lục Lẫm sửng sốt, nghiêng người nhìn xem trong quyển sổ viết gì.
"Vương Ngạo Thế sờ mặt nàng, đùa giỡn nói, tiểu cô nương, bây giờ cho dù ngươi có mời Lục giáo chủ tới cứu ngươi cũng vô ích." Bùi Chước đọc vô cùng rõ ràng, đọc xong còn ngẩng đầu lên nhìn Lục Lẫm: "Bạn học Vương Ngạo Thế này rất thích văn học Hồng Kông nhỉ."
Lục Lẫm cầm lấy cuốn sổ, lật qua bốn năm trang, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
"Cái gì thế, tôi cũng muốn đọc." Tiểu Hoàng ngậm một cái bánh quy chocolate đi tới, wow một tiếng rồi nói: "Đây là tiểu thuyết võ hiệp sao? Bên cạnh còn có đánh dấu phe phái tu luyện sao?"
"Hình như tôi đã xem một cảnh hôn khá dài." Bùi Chước ôm cốc giữ nhiệt nói: "Chữ li3m m út này quá mức dầu mỡ."
Sắc mặt Lục trưởng quan lúc này tối sầm: "Đã cuối cấp cấp ba rồi còn bày đầu bạn học khác đến lớp làm chuyện như vậy."
Tiểu Hoàng xem trò vui không ngại chuyện lớn, liền cầm lấy cuốn sổ bìa mềm lật qua mấy trang, cười nói: "Thật sự viết cái này hả?"
Bùi Chước nhìn vẻ mặt của Lục Lẫm, chậm rãi nói: "Nghe đâu Lục giáo chủ đang câu kết với các thế lực trong cung, Hoàng lâu chủ là một người tiêu dao, cất giấu những phương thuốc bí mật, không tranh với đời."
Thầy Tiểu Hoàng vui vẻ nói: "Vậy thầy Bùi được thiết lập nhân vật thế nào?"
Bùi Chước vừa đọc đã nhận ra, phần viết về anh là chữ viết của cán bộ môn tiếng Anh, thở dài: "Người Tây Vực xinh đẹp tuyệt trần, có một trái tim trong sáng và lưỡng cực."
"Lộn xộn hết rồi." Tiểu Hoàng cười nói: "Anh bắt được trong giờ học tiếng Anh sao? Đồng phạm có nhiều không?"
"Không thể công khai dạy dỗ được." Bùi Chước xoa lưng Lục Lẫm, lúc này cũng muốn trêu chọc hắn: "Thầy Lục, anh phải kiên nhẫn nhé, nếu bây giờ anh dạy bảo bọn họ một bài học, sự đối kháng trong lớp học sẽ xuất hiện đấy."
Lục Lẫm cũng đã nhìn thấy một đoạn miêu tả khá gợi tình, sau khi gấp cuốn sổ lại, hắn lạnh lùng nói: "Anh đi đàm luận với bọn họ."
"Bình tĩnh, bình tĩnh." Tiểu Hoàng sợ hắn xé nát quyển sổ nên liền lấy đi, tiếp tục đọc truyện: "Lục ca, anh đừng tức giận quá, em nghĩ kỹ năng viết của những học sinh này khá tốt."
Chuyện này thật sự được mấy giáo viên cùng nhau trấn áp, không mời phụ huynh cũng không nhắc đến trước mặt cả lớp.
Mục đích của việc không khiển trách công khai là để ngăn cản người khác làm theo, chỉ cần vấn đề này không được xử lý đúng cách thì những vấn đề như vậy sẽ ngày càng nhiều.
Lục Lẫm giấu kín chuyện này ba bốn ngày, các học sinh đang viết tiểu thuyết cũng hoảng sợ, thành lập một nhóm tới xin lỗi bọn họ.
"Thầy ơi, em thực sự không dám, không dám nữa." Vương Tử Ngô dẫn đầu cũng không biết bọn họ đã đọc nội dung hay chưa, lúc này cậu cảm thấy mình đang bị xử tử công khai: "Từ giờ trở đi.. từ giờ trở đi chúng em sẽ viết văn nghiêm túc, không viết những thứ lung tung này nữa."
Lục Lẫm liếc nhìn Bùi Chước đang nhịn cười, cứng nhắc nói: "Bất cứ ai phá vỡ kỷ luật trong lớp sẽ bị phạt dọn dẹp và lau bảng bảng đen theo quy định."
"Viết tiểu thuyết trong lớp là vi phạm kỷ luật, các em tự kiểm điểm lại bản thân và trao đổi với thầy Bùi đi."
"Dạ dạ dạ, chúng em sẽ nghiêm túc kiểm điểm và suy nghĩ lại!"
Hắn lấy cuốn sổ trong tủ ra, theo dấu trang lật đến chỗ có cảnh hôn và cảnh ân ái.
"Ai là người viết chỗ này?"
Nụ cười của những học sinh sống sót sau cơn tuyệt vọng đồng thời lập tức cứng lại.
"Viết rồi cũng không biết?"
"Không phải, Lục trưởng quan." Vương Tử Ngô lẩm bẩm, "Thầy thật sự đọc từng trang một kìa."
Lục Lẫm vô cảm: "Tôi nhận ra được từng nét chữ của mỗi người các em."
Cô gái bên cạnh đột nhiên cúi người: "Trưởng quan, em sai rồi! Thầy phạt em đi dọn dẹp sân thể dục cũng được! Em chỉ viết chơi mà thôi..."
"Cảnh hôn là do em viết." Lục Lẫm nhẹ nhàng nói: "Còn cảnh kia thì sao?"
Nam sinh đứng bên cạnh bước ra, khuôn mặt đỏ bừng thú nhận.
"Tuần này lớp sẽ có tiết phổ cập vấn đề mang thai sớm, hai em phụ trách." Lục Lẫm nhìn chằm chằm hai người, giọng điệu bình tĩnh: "Phải có hình ảnh và văn bản minh họa, mọi biện pháp tránh thai đều phải giải thích rõ ràng."
Cô gái nhất thời không biết nên khóc hay cười, vội vàng cúi đầu.
Các học sinh vừa xấu hổ vừa buồn cười, thừa nhận lỗi lầm của mình một lúc lâu, thậm chí trước khi rời đi còn cố gắng lấy lại cuốn sổ.
Lục Lẫm mặt không biểu tình nhìn bọn họ, đám trẻ ranh liền co chân lên cổ mà bỏ chạy.
Bùi Chước nhịn cười hồi lâu, lúc này đang dựa vào tường cười đến bả vai run run.
Lục Lẫm đuổi những tiểu ôn thần đi, bất đắc dĩ nói: "Là anh quản giáo bọn họ không tốt."
Bùi Chước một tay che nụ cười, trêu chọc hắn: "Li3m m út, mài sâu dễ ra. Thầy Lục dạy cũng khá hay đó chứ?"
Lục Lẫm xoay người đi ra ngoài: "Anh đi giao thêm bài tập về nhà cho bọn họ."