Khi họ vội vã quay lại khu nhà của Lục Lẫm, ngay cả phòng khách cũng bị ngập trong nước.
Dì quản lý tài sản và chủ nhà chặn đường ống gần đó, đội sửa chữa mang dụng cụ đi tới đi lui, khắp nơi đều trở nên bừa bộn.
Lục Lẫm vội vàng đi đến thư phòng, lúc này hắn cũng không quan tâm mấy chiếc áo khoác bị ngâm nước hỏng mà cầm vali đi cứu sách trước.
"Thầy Lục, thật ngại quá, nghe nói do có người ở tầng trên trang trí bừa bãi nên làm hỏng đường ống nước." Mấy người quản lý tài sản lúc này cũng rất lo lắng: "May mà không phải mùa đông, nhỡ đâu ống sưởi xảy ra chuyện thì sao, lúc đó mười mạng cũng không đủ bù đắp."
Bùi Chước đi mua mấy hộp giấy và bìa đựng tài liệu, khi quay lại còn nhớ đưa nước khoáng cho chủ nhà và những người khác: "Các vị cũng đã vất vả rồi."
"Không vất vả, không vất vả...ngài là?"
"Bạn của anh ấy, tới giúp chuyển đồ."
Lục Lẫm thu dọn được một nửa đồ đạc, tìm được hợp đồng thuê nhà, tiền thuê nhà lẽ ra còn hai tháng nữa nhưng lúc này hắn cũng không quan tâm lắm.
Một số đường ống cấp nước xảy ra vấn đề, nghe nói đội bảo trì cũng sẽ kiểm tra khả năng chống thấm của các cột chịu lực, có khả năng sẽ không thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Hắn giải thích vấn đề trả phòng với chủ nhà, cô cũng rất thông cảm: "Sắp bước vào lớp 12 rồi, tiểu khu bên này quả thực cực kỳ ồn ào, rất bất tiện".
"Tôi sẽ hoàn lại cho thầy tiền đặt cọc và tiền thuê nhà hai tháng cuối, việc nhỏ thôi..." Chủ nhà ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi: "Cháu tôi vẫn còn đang học với thầy, xin nhờ thầy..."
"Đương nhiên sẽ để ý nhiều hơn, tôi sẽ nhớ kỹ." Lục Lẫm hiểu ý nói: "Cậu ấy vẫn đang học lớp 11, sang năm cố gắng vào lớp số một."
Phòng tắm và nhà bếp chật kín công nhân, Bùi Chước kéo Lục Lẫm sang một bên, cho hắn xem hộp các tông mà anh mua: "Hôm nay...anh chuyển đến chỗ em luôn nhé?"
Nghĩ đến chuyện này, tim Lục Lẫm đập nhanh hơn, đây quả thực là lần đầu tiên hắn yêu đương, cho nên hắn gặp phải điều gì mới mẻ liền bất an.
"Anh kéo thêm phiền phức cho em rồi."
Bùi Chước gõ gõ đầu hắn: "Anh đang nói bậy gì đó."
Nhưng mà kiểm kê đồ đạc này nọ quả thực không dễ.
Ngôi nhà mà Lục Lẫm ở tuy nhỏ nhưng hắn đã mua rất nhiều thứ, chẳng hạn như dàn âm thanh và giá sách trên bàn, những thứ này hắn đều phải mang đi.
Bùi Chước tập hợp mọi thứ lại, về đường Cẩm Duyên lái xe của mình tới, giúp di chuyển đồ đạc.
Hai xe cùng nhau chở, phải đi mất hai chuyến.
Lục Lẫm sợ anh mệt nên đã sớm dọn mấy thùng sách xuống lầu, không để anh xách đồ nặng.
Bùi Chước thực sự không nghĩ chuyện này xảy ra nhanh như vậy, khi anh chạy lên chạy xuống khu dân cư cũ, anh vô thức nghĩ về cuộc sống tương lai của hai người.
Rất xa lạ, nhưng sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Bùi Chước đã độc thân hơn 20 năm, thậm chí còn chưa sống trong ký túc xá đại học bao giờ, quả thực anh đã được gia đình chiều chuộng mà lớn lên.
Anh cũng biết hai người có thói quen sinh hoạt khác nhau, phải chăm sóc lẫn nhau, thích ứng với nhau, lúc đi xuống lầu, anh nghĩ đến chuyện đó, lại cảm thấy vui vẻ.
Từ giờ trở đi dù có tăng ca thì cũng có người ngồi bên cạnh cùng nhau thức khuya, thực tốt.
Lục Lẫm đóng gói hai chiếc vali vào xe, xa xa lên tiếng chào hỏi những người thợ bảo trì.
Khi rời đi, hắn cũng nghĩ về những thứ khác.
"Thầy Bùi." Hắn gọi một tiếng rồi dừng lại vài giây, nắm lấy cổ tay Bùi Chước và nói: "Thật ra chuyện này nói thế nào cũng là sống chung, có chút đột ngột."
Bùi Chước nhìn vẻ mặt của hắn: "Anh cảm thấy khó chịu sao?"
Lục Lẫm hít thở một lát, cuối cùng mới mở miệng: "Em có muốn giải thích với gia đình một tiếng không?"
Bùi Chước không nghĩ đến việc này, bây giờ anh mới tỉnh táo lại.
Bình thường anh sống một mình, cha ruột thường xuyên lo lắng cho anh, thỉnh thoảng ông sẽ ghé qua để đưa đồ ăn cũng là chuyện thường, ông còn có chìa khóa nhà ở trong tay.
Nếu như bây giờ không nói rõ ràng sự tình mà đã không thẹn không xấu hổ lôi kéo Lục Lẫm vào ở, đến khi cha ruột của mình bước vào, phỏng chừng mọi người đều sẽ lúng túng, thật sự cần phải nói trước một tiếng.
Bùi Chước lấy lại tinh thần, nhướng mày nói: "Vậy nếu muốn người nhà của em đồng ý, chắc tối nay hoặc tối mai chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối."
"Thầy Lục sẽ chính thức gặp ba mẹ em, thầy có lo lắng không?"
"Có chứ." Lục Lẫm cười nói: "Nhưng vẫn phải đi."
Lục Lẫm xoay người tiếp tục dọn đồ, Bùi Chước đi vòng quanh luống hoa dưới lầu hai lần, gọi điện cho ba mình.
Bùi Hoành Xuyên lúc này đang đi spa với những người bạn của mình, ông thoải mái hừ hừ: "Có chuyện gì vậy? Cuối tuần con có ra ngoài chơi không?"
Bùi Chước hắng giọng: "Ba, ba còn nhớ cây hoa đào của con không?"
"Người ta là lan trúc tùng bách, con nói loạn cái gì?" Bùi Hoành Xuyên xoay người, trở nên hứng thú: "Lần trước nói chưa được hai câu con đã thúc giục đuổi ba đi, lúc này đã cam lòng nhắc đến người ta?"
"Nhà anh ấy bị ngập nước, con phải nhân cơ hội mang người về nhà để được anh ấy nấu canh uống mỗi ngày." Quả thực Bùi Chước đã biết đáp án nhưng vẫn phải cung kính làm thủ tục: "Nhưng dù sao cũng là chuyện ở chung với bạn trai, con phải hỏi ý của ba đã, đúng không?"
Bùi Hoành Xuyên nghi hoặc nói: "Thầy Lục cho con uống bùa mê thuốc lú gì mà hôm nay lại ngoan đến kỳ cục như vậy?"
"Vậy thì cả nhà chúng ta cùng nhau dùng bữa, vừa lúc để dì Hoắc của con nhìn qua." Ông xoa xoa bụng nói: "Tìm nhà hàng món Bắc Kinh nhé?"
"Dạ, ba quyết định đi, con và anh ấy thu dọn xong khoảng tám giờ sẽ đến."
"Hôm nay chuyển luôn rồi sao?" Ba Bùi thâm ý nói: "Con cũng vội thật đấy."
Bùi Chước không thèm giải thích: "Mùa hè nóng nực, ăn muộn một chút vẫn tốt hơn."
Sau khi cúp điện thoại, bọn họ một trước một sau lái xe dời đồ hai chuyến.
Nhà của Lục Lẫm trở nên hoàn toàn trống rỗng, trước khi rời đi, một tay giao chìa khóa, một tay giao tiền đặt cọc, hai bên đều rất vui vẻ.
May mắn là chỗ đậu xe bên Bùi Chước nằm cạnh thang máy nên việc di chuyển đồ đạc rất nhanh chóng và thuận tiện.
Bọn họ mở cửa ra ra vào vào, A Mao cũng nhảy lên nhảy xuống, đuôi vẫy liên tục.
Bùi Chước dắt con chó vào rào chắn đóng cửa lại, dùng khăn giấy lau mồ hôi cho Lục Lẫm.
"Hạ nhiệt độ máy điều hòa xuống thấp một chút." Anh nhìn đồng hồ: "Vẫn còn sớm, chúng ta có thể nghỉ ngơi một lát rồi mới đi ăn vẫn kịp."
"Được, em đi tắm trước đi."
Lục Lẫm quay đầu lại trêu chọc A Mao đang vươn mình qua hàng rào thì một chiếc chìa khóa bất ngờ được nhét vào lòng bàn tay hắn.
Bùi Chước cười ranh mãnh: "Thầy Lục, từ nay về sau em sẽ trói anh ở đây."
Nói xong, anh lại cảm thấy xấu hổ nên dẫn Lục Lẫm đi xem mấy căn phòng khác, cưỡng ép đổi chủ đề.
"Phòng làm việc khá lớn, nửa bức tường này có thể vừa với giá sách của anh, dàn âm thanh có thể dùng của em."
"Nhà kho ở bên này, còn đây là phòng tập thể hình..."
Lục Lẫm đi từ phòng này đến phòng khác yên lặng nghe anh nói, ánh mắt rất ôn nhu.
Họ đang cùng nhau âm thầm suy nghĩ về từng khung cảnh của tương lai, mong chờ mọi thứ trong sự ăn ý.
Những chiếc vali được tháo rời, dán băng dính và phân loại lại, những thứ dùng được thì đóng gói đưa đến nhà kho, những thứ còn lại thì sắp xếp vào mọi ngóc ngách trong căn nhà.
Sách được sắp xếp chung với nhau, máy tính bàn phím dựa vào một chỗ, thậm chí bàn chải đánh răng và khăn mặt cũng ở gần nhau.
Hôm qua, ở đây chỉ có dấu vết sinh hoạt của một mình Bùi Chước, bây giờ mọi thứ liên quan đến Lục Lẫm dường như đã được dung hòa, chia sẻ cùng một hơi thở.
Lục Lẫm cầm chìa khóa bận rộn hồi lâu, vẫn không đành lòng gắn vào móc khóa.
Hắn chợt cảm thấy nơi mình ở trước đây chỉ có thể gọi là phòng trọ chứ không phải là nhà.
Đây mới là nhà, có sách của hắn, có nơi để hắn ngủ, có người mà hắn yêu thương sâu sắc.
"Sau này anh để quần áo ở đây, em sẽ giúp anh hút bụi, đóng gói áo khoác và những thứ khác. Nếu anh cần giặt khô thì lát nữa bỏ vào giỏ, sẽ có người đến lấy."
Bùi Chước dẫn hắn trở lại phòng ngủ, mở tủ nhìn nhìn không gian bên trong, nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt có chút hoài niệm.
"Khi mới chuyển đến, em nghĩ tủ quần áo này quá lớn, dùng mãi cũng không hết."
"Nhưng mà bây giờ anh chuyển tới đây, liền vừa vặn." Anh nói được nửa chừng cũng che mặt cười: "Anh cảm thấy chúng ta giống một đôi vợ chồng son không?"
Lục Lẫm cúi đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Không đủ giống, anh còn chưa cầu hôn em mà."
Bùi Chước cười nhìn hắn: "Không được, em vừa mới bắt đầu hưởng thụ yêu đương, lúc này cầu hôn còn quá sớm."
Lục Lẫm đến gần anh, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn đến mức có thể hôn vào một bên mặt của đối phương.
Giọng người đàn ông khàn khàn, đôi mắt nóng rực.
"Vậy thầy Bùi...em có muốn ở bên anh cả đời không?"
Bùi Chước hiếm khi nhìn hắn gần như vậy, anh đặt tay lên ngực người đàn ông, hơi thở đã rối loạn.
Lục Lẫm ở trường lúc nào cũng rất xuất chúng, ngũ quan tuấn lãng, dáng người cao ráo. Nhưng mỗi lần Bùi Chước nhìn hắn, tâm trí anh đều sẽ bị đôi mắt của hắn cuốn hút, không để ý đến những chỗ khác.
Như mực dày, như ngọc lạnh, như sao mai.
Anh ấn vào ngực Lục Lẫm, lại cảm thấy trong lòng như lửa đốt, nhất thời không nói nên lời.
Lục Lẫm nghiêng người đè anh vào chiếc tủ gỗ đàn hương màu trắng, chạm nhẹ vào chóp mũi của anh giống như đang dụ dỗ.
"Em có muốn không?"
"...Muốn."
Không đợi âm cuối cùng rơi xuống, hắn đã tiến quân thần tốc mà hôn lên môi anh thật sâu, thậm chí còn có chút dã man không thể che giấu.
Hai người rất ít khi hôn nhau say đắm đến vậy, đến nỗi gần như trong suốt thời gian đó, Lục Lẫm đều truyền khí cho anh, nửa ép buộc nửa dung túng để kéo anh cùng nhau luân hãm càng sâu hơn.
Li3m, cắn, dây dưa không còn trật tự, mọi sự nghiêm túc đều bị lãng quên và vứt bỏ, chỉ còn lại tình yêu mãnh liệt và h@m muốn vô tận.
Bùi Chước bị ép vào tủ gỗ đàn hương trắng hôn đến mức theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng bàn tay và cổ tay của anh lại bị tóm lấy ghim lên trên đỉnh đầu, giống như con mồi hoàn toàn bị bắt.
Anh nức nở hừ nhẹ nũng nịu, lúc này ngay cả anh cũng không biết là mình đang tỏ ra yếu đuối hay đang dụ dỗ đối phương cướp đoạt nhiều thêm.
Nụ hôn của hai người lại sâu hơn và tăng tốc, lúc này họ thậm chí có thể quên đi thời gian, thân phận và mọi thứ trên đời.
Lục Lẫm chưa bao giờ làm càn đến trình độ này, hắn hít một hơi thật sâu, lùi lại nửa tấc để nhìn vào mắt anh.
"Em không thích sao?"
Bùi Chước gần như bị nụ hôn của hắn làm cho ngạt thở, lúc này, ánh mắt của anh đã không còn tiêu cự, chưa kịp thở một hơi đã lẩm bẩm: "Em thích mà."
Lục Lẫm nghe được mấy chữ này, chút lý trí cuối cùng còn sót lại đều tan vỡ, hắn trực tiếp bế anh lên, hai tay ôm lấy chân anh, nghiêng đầu cắn lên hầu kết của anh.
Cơ thể của Bùi Chước đột nhiên mất đi trọng tâm, hai tay theo bản năng siết chặt cổ hắn, cúi đầu hôn hắn thật sâu, vừa thở hổn hển vừa đòi hỏi nhiều hơn.
"Chúng ta..." Lục Lẫm ngửi thấy mùi thơm bên tóc của anh, liên tục hôn lên mặt, cổ và vành tai của anh: "...quá mất kiểm soát rồi."
"Mất khống chế thêm một chút cũng không sao." Bùi Chước ôm hắn, trầm giọng nói, âm thanh ướt át.
"...Em là của anh, mọi thứ đều là của anh."
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối tuần mình sẽ cập nhật thêm, buổi tối chắc sẽ có thêm chương mới nhưng chưa xác định được thời gian.