Ngày Một tháng Chín, mặt trời sáng rực đến mức mang theo hào quang, những phụ huynh tham dự lễ tuyên thệ đều cho rằng đây chắc chắn là điềm lành.
Toàn bộ sân trường được dọn dẹp sạch sẽ, trông rực rỡ hẳn lên, cờ đỏ và băng rôn khẩu hiệu được giăng dọc hai bên đường, trên khuôn mặt các học sinh cuối cấp đều tràn đầy lo lắng và phấn khích.
Bùi Chước để Lục Lẫm chỉnh lại cà vạt cho mình, híp mắt cười: "Trông em có đẹp không anh?"
"Đẹp lắm." Lục trưởng quan không biểu tình nói: "Em đừng làm nũng nữa, sắp phải xuống xe rồi."
Khi bước vào lớp, trạng thái của hai người hoàn toàn thay đổi, từ một người yêu dịu dàng biến thành một giáo viên nghiêm túc.
Bùi Chước đi phía sau Lục Lẫm, thầm nghĩ chuyện này cũng xem như phiên bản khác của Cinderella.
Trong lớp có một học sinh không đến nhưng những học sinh khác thì vẻ mặt đầy ý chí chiến đấu, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ xem ba mẹ đã đến chưa.
Lục Lẫm liếc nhìn chỗ trống trong góc, ra hiệu cho Bùi Chước thay mình ổn định lớp trước, sau đó lấy điện thoại di động đi ra hành lang gọi điện.
"Lễ tuyên thệ sẽ sớm được tổ chức thôi." Bùi Chước nhìn học sinh, mỉm cười ân cần: "Cuối cùng thì năm nay cũng đến rồi, các em có vui không?"
"Vui ạ! Thi đại học xong còn vui hơn nữa!"
"Bùi suất ca ơi, nghỉ hè thầy xin nghỉ phép cùng tụi em đi lướt sóng nhé~~"
Lục Lẫm cúp điện thoại, đi về lớp, ra hiệu cán bộ môn thể dục dẫn đầu lớp đi xuống lầu: "Không cần chờ nữa, chúng ta xuống sân trước đi."
Hai vị giáo viên người đứng đầu người đứng cuối lớp, còn phụ huynh đều đã ngồi ở hàng ghế khán giả, có người trông như đã đặt cược vào Đấu trường La Mã đến mức táng gia bại sản, háo hức, hồi hộp và tham lam.
Hơn một nghìn học sinh đứng cùng nhau, đầu tiên là ban giám hiệu phát biểu tổng kết kết quả xuất sắc của kỳ thi tuyển sinh đại học vừa qua, sau đó biểu đạt mong muốn năm nay sẽ đạt được thành công lớn hơn nữa.
Lục Lẫm đại diện cho giáo viên chủ nhiệm phát biểu một cách hùng hồn nhưng vẫn phong độ và nhẹ nhàng.
Sau đó là đại diện phụ huynh, học sinh xuất sắc đại diện cho toàn bộ bạn học. Trên sân trường gió lớn, băng rôn và cờ đỏ bay phần phật.
Học sinh bị gió và nắng gắt làm lóa mắt, phải dùng tay che trên đầu nhìn về phía trước nhưng trên mặt ai cũng nở nụ cười.
Lục Lẫm phát biểu xong cũng đi đến cuối hàng, đứng cùng với Bùi Chước.
Hai người mặc âu phục giống nhau, đứng dưới ánh mặt trời vô cùng đẹp. Hoắc Lộc đứng cuối lớp số hai, mỉm cười chụp ảnh cho hai người.
Bùi Chước hào phóng giơ hai ngón tay thành hình chữ V trước ống kính, Lục Lẫm nhất thời cười không nổi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Đến giờ tuyên thệ trước khi xuất quân, hơn một nghìn học sinh đã cùng nhau giơ tay hô to. "Làm hết sức, đời này không hối hận!"
Các thầy cô ngẩng đầu nhìn lá cờ đỏ tung bay, vừa giống như đang nhập diễn nhưng cũng giống như là người chứng kiến thanh xuân của bọn trẻ.
Sau khai giảng là kiểm tra chất lượng đầu năm, sau ba ngày thi liên tục, đáp án và bài giảng được đưa ra ngay tại chỗ, nhịp điệu nhàn rỗi của lớp 11 đã bị cuốn đi, bây giờ giáo viên và học sinh đều đua nhau giành giật từng giây để học tập.
Tuy nhiên, có chiếc ghế trong góc lớp vẫn luôn trống không, học sinh ngồi đó vẫn chưa xuất hiện. Bùi Chước có chút ấn tượng với học sinh này.
Học sinh này có thành tích không cao cũng không thấp, thỉnh thoảng sẽ ngủ gật trong giờ học, nhưng lớn lên rất đẹp nên được coi là giáo thảo của lớp.
"Hình như em này tên Trương Mạch đúng không?" Anh vừa sắp xếp phiếu trả lời vừa nhắc đến chuyện này: "Có phải đã chuyển trường rồi không anh?"
"Em ấy không chuyển trường." Ngữ khí của Lục Lẫm phức tạp nói: "Em ấy chán học nên không chịu đến."
"Chán học? Lớp 12 mới bắt đầu thôi mà?" Bùi Chước không nghĩ tới sẽ có tình huống như vậy, hỏi: "Bố mẹ em ấy có quan tâm đ ến không?"
"Trước đây anh có tiếp xúc với phụ huynh của em ấy, bọn họ đều rất quan tâm đ ến con mình, cũng là người có trình độ học vấn cao." Lục Lẫm nói: "Anh nghe nói trước khi khai giảng Trương Mạch tự nhốt mình trong phòng, tuyệt thực cũng không chịu đến trường."
Anh thở dài, không khỏi bất ngờ trước tình huống bất ngờ này: "Có lẽ là do áp lực quá lớn."
Hai bên nhà trường và gia đình liên tục làm công tác tư tưởng với Trương Mạch suốt bốn ngày, cuối cùng họ không còn cách nào khác ngoài nhờ Lục Lẫm giúp đỡ.
Học kỳ này Bùi Chước đúng lúc được chủ nhiệm Hồ phân công vào lớp số 1 làm phó chủ nhiệm nên đã theo hắn đến nhà học sinh.
Nhà của Trương Mạch gần trường học, ba mẹ cậu mua căn nhà này trước khi cậu chào đời.
Ba mẹ Trương Mạch đứng ở cổng tiểu khu đón hai người, lúc nói chuyện vẻ mặt bọn họ tràn ngập áy náy: "Chúng tôi không biết đứa nhỏ này bị làm sao nữa, trước khi nghỉ hè nó vẫn ổn, nhưng đột nhiên..."
Lục Lẫm hiểu rõ, nói: "Có phải vì áp lực quá lớn không?"
Năm cuối cấp không chỉ căng thẳng đối với học sinh mà các bậc phụ huynh xuất phát từ tâm lý phân bì và vị lợi có khi mới là đối tượng cần được tư vấn tâm lý nhiều hơn, nếu bọn họ không nhận thức đầy đủ thì sẽ trút hết những cảm xúc tiêu cực lên người học sinh.
"Chắc chắn là có." Mẹ Trương Mạch giận dữ liếc nhìn chồng mình, một giây sau liền thay ông biện giải: "Chúng tôi vì lo quá mà cuống lên, bận tâm từ lúc nó học lớp một đến tận bây giờ, mười hai năm chờ đợi cũng vì giây phút này nên khó tránh khỏi hối thúc nó."
Lục Lẫm vội vàng gật đầu, đi qua hành lang phòng khách sạch sẽ, sáng sủa, theo sự chỉ dẫn của phụ huynh mà gõ cửa phòng học sinh.
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi mì ăn liền.
"Ban ngày nó không chịu ra ngoài, chìa khóa dự phòng cũng lấy đi." Mẹ Trương Mạch nhỏ giọng nói: "Chúng tôi không dám cưỡng ép mở khóa, sợ nó quá cực đoan."
Lục Lẫm gõ cửa hai lần, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Hắn gõ thêm hai lần nữa.
Trương Mạch táo bạo nói: "Con đã bảo là không đi học mà, ba mẹ đừng ầm ĩ nữa!"
"Tôi là thầy Lục." Lục Lẫm bình tĩnh nói.
Bên trong truyền ra trận tiếng động kinh hoảng, có thứ gì đó bị tóm lấy và cất đi.
"Thầy Lục." Cậu học sinh khô khốc nói, "Em thấy không khỏe, thầy về đi thôi."
"Chúng ta nói chuyện chút đi."
"Em thực sự không muốn nói chuyện, cũng không muốn nghe thầy nói lý lẽ." Cuối cùng Trương Mạch cũng vỡ òa: "Em biết thầy vì muốn tốt cho em, ba mẹ em cũng vì muốn tốt cho em, em không muốn đi học, cũng không muốn thi đại học, em càng không quan tâm sau này có tìm được việc làm hay không, có được không?"
Trước khi Lục Lẫm kịp mở miệng Bùi Chước kéo kéo hắn, ánh mắt ra hiệu cho hắn khoan hãy nói.
Trương Mạch đang ở trong trạng thái cáu kỉnh và phản nghịch, hiển nhiên là đã bị gia đình giảng đạo lý đến mức tai đóng kén, bây giờ cậu nghe cái gì cũng sẽ phát phiền.
Cặp vợ chồng trung niên đứng bên cạnh hoảng sợ, chất phác mà muốn lên tiếng thuyết phục, nhưng khi nhìn thấy hành động của Bùi Chước, họ cũng im lặng.
Chàng trai trẻ trong phòng không ngờ bên ngoài đột nhiên im lặng, ngập ngừng quan sát tình hình.
Bùi Chước nhìn đồng hồ, đợi năm phút, sau đó dựa vào cửa bình tĩnh nói: "Thầy là thầy Bùi đây."
"...Thầy Bùi cũng tới sao?!"
"Thầy không phải loại người chỉ biết nói đạo lý." Anh chậm rãi nói: "Thầy có thể vào ngồi với em một lát không?"
Cậu rất do dự, không nói gì.
"Những người khác sẽ không vào, bọn họ cũng không ép em làm gì cả." Trong phòng lại vang lên mấy tiếng dọn dẹp vội vã, có vài chai lọ liên tiếp bị đổ xuống.
Trương Mạch cẩn thận mở hé cửa chỉ để đủ một người bước vào, trên người cậu có mùi khó chịu, rất chật vật.
"...Thầy Bùi." Cậu thì thầm, "Thông gió của phòng em không tốt lắm."
Mẹ Trương Mạch định mở miệng định mắng cậu, nhưng Lục Lẫm nhanh chóng giữ bà lại.
"Không sao đâu, vào ngồi một lát đi."
Khi bước vào, Bùi Chước thực sự đã choáng váng.
Trong phòng bật điều hòa bốn ngày liền, ly mì ăn liền mở hồi sáng sớm vẫn chưa vứt đi, trong phòng ẩm ướt khiến người ta khó chịu.
Tuy cậu đã dọn dẹp hai lần nhưng cũng chỉ giấu quần áo bẩn dưới chăn rồi nhét máy chơi game, tạp chí, truyện tranh vào kệ sách một cách bừa bãi.
Mọi thứ thật lộn xộn, như thể có nấm mốc mọc trong lòng cậu.
Trương Mạch ngồi bên giường, chiếc quần rộng và áo phông trắng dính đầy dầu mỡ.
"Thật xin lỗi." Cậu phiền muộn nói: "Em đã gây phiền toái cho thầy và thầy Lục."
Bùi Chước không ngồi xuống ngay lập tức, anh đi vòng quanh phòng, nhìn thấy bức ảnh trên giá sách.
Cậu bé ôm chú chó lớn cười rất vui vẻ.
"Hóa ra em cũng nuôi chó."
"Đúng vậy." Vẻ mặt cậu thoải mái hơn một chút: "Lúc nhỏ em có một con chó săn lông vàng, tên là Đa Đa."
"Nhưng khi em lên tiểu học, ba mẹ nói nuôi chó sẽ ảnh hưởng đến việc học, chưa từng hỏi ý kiến của em mà đã tặng nó cho ông ngoại."
Bùi Chước lặng lẽ lắng nghe những lời oán giận của cậu, đầu ngón tay cẩn thận chạm vào mặt con chó qua khung kính.
Những câu chuyện mà Trương Mạch kể, đối với cậu chính là lần đầu tiên, lần thứ hai, lần thứ mười trong đời cậu bị ba mẹ kiểm soát và đàn áp.
Đối với Bùi Chước, đó là lần thứ một trăm hoặc một nghìn.
Anh đi dạy được vài năm, mỗi lần gặp lại kiểu phụ huynh như vậy đều giống như bóng ma bị khuấy động trong nước.
Những rắc rối, ưu sầu của mỗi gia đình thực ra đều giống nhau, chỉ khác mỗi phương thức diễn đạt.
Trương Mạch vốn chỉ cảm thấy khó chịu vì phải xa con chó của mình, trong lúc vô tình đã tâm sự với anh một loạt sở thích đã bị ba mẹ cưỡng ép gạt bỏ trong suốt mười hai năm qua kể từ khi cậu đi học, càng nghĩ cậu càng cảm thấy khó thở.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, được giải bày sẽ khiến tâm tình người ta thấy thoải mái hơn, không còn cảm giác căng thẳng như trước nữa.
Bùi Chước đưa cốc nước cho cậu, cuối cùng cũng ngồi xuống.
"Thầy cũng có nuôi một con chó lông vàng."
Trương Mạch nghi ngờ: "Không phải con chó thầy đăng trên vòng bạn bè là chó đốm sao?"
"Không phải." Bùi Chước lắc đầu: "Lúc mới tốt nghiệp đại học, thầy có nuôi một con chó săn lông vàng."
"Nó rất tham ăn."
"Chó là loài háu ăn." Cậu lẩm bẩm, "Đến tất mà chúng cũng gặm nữa."
"Thực sự không có cách nào dạy dỗ." Bùi Chước cười nói: "Con chó thầy nuôi sẽ lén lút gặm sườn trên bàn, về sau còn học được cách mở túi đồ ăn vặt trên bàn cà phê nữa."
"Lúc đầu thầy không nỡ đánh nó, khuyên can đủ đường mà nó mãi không nghe lời." Anh cúi đầu, đan những ngón tay trắng nõn thon dài vào nhau.
"Nó đã nhõng nhẽo đòi nếm hết tất cả đồ ăn vặt trong nhà, chỉ là chưa bao giờ được nếm thử chocolate."
"Thầy từng ngăn nó hai lần, còn vì chuyện đó mà tát vào đầu nó, sau đó thầy còn giấu chocolate vào tủ nữa."
Trương Mạch ngơ ngác nói: "Chó cũng có thể đào tủ."
"Đúng thế." Bùi Chước nhìn cậu, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Một ngày tan làm về nhà, thầy phát hiện cửa phòng ngủ đã bị mở."
Chó con lục tung tủ đầy đất, hộp giấy gì cũng mở ra rồi cắn giấy gói và chocolate thành từng mảnh rải khắp sàn.
"Nó nằm trong đống mảnh vỡ, gần như không thở được."
Khi Bùi Chước nói tới chuyện này, anh không khơi dậy quá nhiều cảm xúc nhưng vẫn nghe ra anh đang khổ sở.
"Thầy...ngồi với nó cả đêm trong bệnh viện."
Trương Mạch nhìn lên bức ảnh bên cạnh giá sách, lẩm bẩm: "Không cứu được nó."
"Phải, chúng ta không cứu được nó." Bùi Chước nắm chặt lòng bàn tay, không nhìn cậu nói: "Số mệnh của mỗi người đều khác nhau."
"Không ai có thể thay ai gánh chịu hậu quả của những lựa chọn sai lầm."
Trương Mạch sửng sốt, muốn biện hộ vài câu cho chính mình.
Thế nhưng cậu chưa kịp nói gì, Bùi Chước đã đứng dậy đi về phía cửa, trước khi mở cửa thì dừng lại vài giây.
"Thầy cũng từng hoang mang, rất nhiều lần."
"Nhưng sau khi sự hoang mang và đấu tranh qua đi, em vẫn phải đi con đường đúng đắn."
Anh đóng cửa lại, ra hiệu cho hai vị phụ huynh đang đợi bên ngoài quay lại phòng khách.
Hai người an ủi bọn họ vài câu rồi quay về trường học, không ở lại lâu.
Sáng hôm sau, Trương Mạch quay về lớp.
Những học sinh khác không biết chuyện gì đã xảy ra: "Thầy Lục nói cậu bị ốm? Cậu bị sao vậy, có cần tớ giúp cậu xin nghỉ tiết thể dục không?"
"Không cần." Thiếu niên sờ sờ gáy, xấu hổ cười nhìn Bùi Chước: "Tớ khỏe rồi."