“Tình yêu cũng như một bản hòa tấu. Có những lúc vút cao, chứa chan, có những lúc êm đềm, ngọt ngào nhưng đôi khi vẫn tồn tại những nốt lặng để… ta hiểu nhau hơn…”
Ngày khai giảng
Đúng chất của ngày hội “ Toàn dân đưa trẻ đến trường”. Không khí khác hẳn. Cả sân trường được trang hoàng lộng lẫy. Những chùm bóng bay ẩn hiện dưới tán lá xanh. Hàng ghế đại biểu trải dài dưới ánh nắng sớm mai…
Dừng xe trước cổng trường, Huy bảo Đan
_ Xem tôi biểu diễn và cho ý kiến!
_ Khỏi cần xem cũng biết dở tệ!
Đau đớn thế đấy! Thần tượng của không biết bao người mà cô bé dám thẳng thừng chê như vậy! Cũng may là chẳng có fan cuồng nào nghe được câu đó!
Huy nhăn mặt…
Đan bật cười, xuống xe. Chợt nhớ ra điều gì, cô bé quay lại
_ Hey! Good luck to you!
Sau những nghi thức quen thuộc, người dẫn chương trình bước vào trong, nhường chỗ cho tiết mục văn nghệ…
Tiết mục đồng ca chẳng đủ nóng để khiến sân trường thêm sôi động. Vậy mà khi Gia Huy vừa bước ra thì bên dưới lại reo hò không ngớt. Huy diễn cúng với những người bạn trong ban nhạc. Cậu nhóc chơi ghita và là người hát chính.
Đây là lần đầu tiên Đan nghe Huy hát. Một giọng hát trầm, ấm, không quá phô trương nhưng chẳng hề mờ nhạt. Họ kết thúc tiết mục trong sự cổ vũ không ngớt.
Huy vẫn còn nán lại sân khấu…
_ Các bạn có muốn hạ nhiệt một chút không?- Huy hỏi, giọng nói quyến rũ chết người
“ Có!!!!!!”- Tiếng trả lời vang dội cả góc sân
_ Hãy cùng đến với “ My heart will go on” nhé! Và hãy cùng tôi tìm cô gái giúp tôi chơi cây dương cầm này!- Huy chỉ vào cây piano mới được mang ra
Ở phía dưới nhao nhao hẳn lên…
Đan cảm thấy buồn, một chút gì đó ghen tị với cô gái kia. Đan biết điều đó không thuộc về mình. Muốn ngước mặt lên để thấy người con gái đó nhưng lại không thể. Đan nhìn xuống đất, cố gắng để những giọt nước mắt vô duyên cớ kia không tuôn ra. Chợt…
_ Tôi tìm được cô ấy rồi!
Đan giật mình ngẩng lên…
_ Nào, mời bạn!
Huy đưa tay ra, chờ đợi….
Đan vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra… nhưng rồi cô bé tự trấn tĩnh mình rồi khẽ khàng đặt tay vào bàn tay Huy. Họ bước về phía lễ đài trong sự ngac nhiện có, ganh tị có, ngưỡng mộ có…
_ Cái gì đang diễn ra thế?- Một cậu bạn C hỏi Thiên
Cậu ta nhún vai hờ hững
_ Thằng quỷ đó có trời mới biết nó đang nghĩ gì!
Đan bước về chiếc dương cầm. Cô bé quay sang nhìn Huy, đôi mắt lộ ró vẻ bối rối, một chút gì đó giận dỗi. Nhưng nếu tinh ý một chút, Huy có thể thấy được sự hạnh phúc đong đầy trong đáy mắt cô bé
Huy khẽ ra hiệu…
Cô bé bắt đầu chơi những nốt nhạc đầu tiên. Mọi người lặng đi… Chưa có bản hòa âm nào tuyệt diệu như thế từng được chơi tại ngôi trường vương giả này. Nó hội đủ sự da diết, nhớ nhung qua tiếng piano, có cả sự mãnh liệt, chất chứa trong cái trầm của ghita…
Vào lúc không ai ngờ nhất, Đan cất tiếng hát. Một giọng nữ trong, thanh. Huy giật mình, nhưng chỉ mỉm cười, những ngón tay thon dài vẫn không lạc nhịp…
Có lẽ đây là ngày Đan cảm thấy hạnh phúc nhất trong những năm đau khổ đã qua. Cảm giác tìm được một người để hiểu mình, thông cảm, sẻ chia thật dễ chịu. Một sự tin cậy vững chắc được tạo dựng trong con người vốn sợ hãi sự lừa dối của Đan. Tất cả là nhờ sự xuất hiện của một người… một người mà ông trời đã ưu ái ban tặng cho cô bé trong cuộc đời này. Đan thầm cảm ơn mọi thứ.
Phải chăng sau cơn mưa dai dẳng, bầu trời lại một lần nữa hừng sáng! Đan ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Huy đầy biết ơn.
….
_ Đợi tí! Tôi đi lấy xe!
Mọi người bước qua cứ quay lại nhìn Đan khiến cô bé bối rối cúi gằm mặt xuống đất…
Bỗng có một bàn tay nhỏ nhắn khẽ giật tay Đan. Cô bé quay lại, ngạc nhiên khi thấy một chú nhóc khoảng tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh trắng ngần, đôi mắt tròn to đen lay láy, cặp môi nhỏ đỏ hồng, nhìn yêu không thể tả! Đan mỉm cười quì xuống cho ngang tầm với cậu bé…
_ Bé con! Em gọi chị à?
Cậu bé gật gật đầu, đôi mắt ngây thơ…
_ Có người kêu em đưa cái này cho chị!- Cậu bé chìa ra một tấm thiệp
Đan rùng mình, lại là màu xanh sẫm đặc trưng. Cố giấu nỗi hoang mang vào trong, cô bé gượng cười
_ Cảm ơn em, bé con! Nhưng em có biết là ai đưa không?
Cậu bé lắc đầu…
_ Người ấy nói với em rằng khi đưa cho chị thì phải hôn chị nữa!- Cậu bé nghiêm trang
Cái vẻ “ ông cụ non” ấy khiến Đan phì cười, quên mất nỗi lo.
_ Vậy em có định hôn chị không?
_ Tất nhiên rồi ạ!- Dứt lời cậu bé hôn một cái đánh chụt vào má Đan rồi vụt chạy đi.
Đan mỉm cười rồi nhớ tới tấm thiệp, cảm giác lo lắng ập đến…
_ Đưa tôi!- Huy lên tiếng, nãy giờ cậu nhóc đã chứng kiến tất cả. Cậu cũng lo lắng không kém gì Đan.
Đan ngoan ngoãn làm theo…
Huy lấy tấm thiệp rồi vội vàng mở ra. Cả hai như nín thở...