“ Nếu được lựa chọn, anh muốn trốn tránh cái gọi là sự thật. Có thể người ta nói anh hèn nhát nhưng anh vẫn sẽ làm thế nếu điều đó khiến em không bị tổn thương
…”
_ Con đi đây ạ!- Đan vẫy tay chào cả nhà rồi ra cổng
_ Có quên gì không đấy?- Vú Hà nhắc nhở
_ Không ạ!
Đan vừa bước ra khỏi cổng thì giật mình khi thấy Huy
_ Ơ! Sao bạn lại ở đây?
_ Lên xe đi!- Huy tháo kính mát, mỉm cười, giấu vẻ bối rối khi thấy Đan. Hôm nay cô bé rất xinh trong chiếc đầm trắng cùng mũ rộng vành…
_ Thật không?
Huy phì cười
_ Thôi ngớ ngẩn đi!
Đan bước lên xe, vẫn còn thắc mắc
_ Bạn sẽ tới cô nhi viện?
_ Thì còn cách nào khác đâu!
Đan gục gặt đầu
_ Thế à? Sao bạn có hứng thú với việc đó chứ?
_ Sao lại không?
_ À! Tôi hỏi bạn cái này nha!
_ Bạn lúc nào chả hỏi!
_ Sao bạn được lái xe ôtô thế? Có đủ tuổi đâu?
_ Thích!
_ Thế cũng nói! Rồi một ngày cũng sẽ lên cục cảnh sát uống nước trà thôi!
_ / !- Huy bật cười ha hả
_ Tự kỉ!
_ Để xe ở đâu thế?
_ Ở sau có gara ấy! Tôi đợi bạn ở đây!
Huy đi rồi…
“ Ting….. Ting….”
Đan giật mình quay lại, cửa xe chiếc ôtô đen dưới gốc cây bật mở, một cô gái bước ra tiến về phía Đan. Cô gái ấy trông rất xinh, vẻ ăn mặc sành điệu và hợp thời trang, nhưng Đan không biết cô ấy là ai cả.
Cô ta đứng trước Đan, vẻ mặt đầy kiêu hãnh. Nhưng khi nhìn vòng đeo cổ của cô ta Đan có thể mơ hồ nhận ra là ai. Mặt của chiếc dây chuyền ấy là hình chữ " Me "…
_ Cô là….
BỐP!!!!!!!
Đan chưa kịp dứt lời thì một cái tát như trời giáng đã in hằn trên mặt. Cô bé sững sờ. Từ bé đến lớn Đan luôn sống trong một môi trường đơn giản, luôn được vú Hà và ba bao bọc, chở che, đâu thể biết những thủ đoạn của cuộc sống… Vậy mà…
BỐP!!!!!!
Một cái tát thứ hai tiếp tục giáng xuống. Lần này thì cô bé choáng váng thực sự. Một bên má in rõ ngón tay. Nhưng như thế với cô ta vẫn chưa đủ, cánh tay giơ lên lần thứ ba….
Bất chợt, bàn tay cô ta dừng ngay trước khi điều tệ hơn xảy ra…
_ Cậu đang làm gì thế hả?
_ Câu này tôi phải hỏi cô chứ?- Huy gằn giọng
_ Tại sao cậu lại ngăn tôi?
_ Trịnh Nhã Phương!- Huy gọi đầy đủ tên cô ta rồi không nói thêm gì, cánh tay siết chặt cổ tay Nhã Phương, ánh mắt sắc lạnh khiến cô ta co rúm người lại, nhưng nét mặt tuyệt nhiên không thay đổi, vẫn ngạo mạn như thế- Đi đi! Trước khi điều tồi tệ nhất xảy ra
_ Anh sẽ làm gì tôi?
Huy kéo cô ta lại sát mình
_ Giết cô!- Câu nói thì thầm ấy như một nhát dao chém thẳng vào Nhã Phương khiến cô ta mất hết tự tin, loạng choạng ngã xuống.
Đến lúc này, Huy mới quay sang Đan, đau lòng nhìn khuôn mặt ửng đỏ cùng những giọt nước mắt đau đớn lăn dài
_ Tôi xin lỗi!- Biết bao điều muốn nói nhưng rốt cục chỉ thốt lên được bấy nhiêu
Đan vẫn không nói gì, cô bé chỉ lặng yên khóc và khóc. Một sự sỉ nhục quá lớn đối với lòng tự trọng của cô bé…
Huy ôm Đan vào lòng, siết chặt. Cô bé không phản ứng gì, chỉ lặng yên để dòng nước mặn mòi nhuộm ướt vai áo Huy
_ Tôi xin lỗi! Thực sự xin lỗi!
Phải mất một lúc lâu, cô bé mới lấy lại được bình tĩnh…
_ Để tôi đưa bạn đi đâu đó!
_ Không cần đâu! Các seur đang đợi trong đó! Với lại lũ trẻ cũng đang chờ!- Đan chùi dòng nước mắt cuối cùng rồi bước vào trong
Một bà seur già, phúc hậu ra đón cả hai. Bà chăm chú nhìn Đan
_ Con khóc đấy à?- Bà lo lắng
_ Không seur ạ! Có gì để con phải khóc chứ?- Đan gượng cười
_ Đây là…?- Bà ngạc nhiên nhìn Huy
_ Bạn con!
_ A! Chị Đan đến rồi!- Lũ trẻ con chạy ra vây lấy Đan rồi kéo cô bé vào trong, để lại Huy và bà seur già
_ Chuyện gì xảy ra với con bé thế?- Bà seur nhìn Huy
_ Một chuyện không tốt ạ! Nó khiến Đan bị tổn thương!- Huy thở dài
_ Rồi sẽ ổn cả thôi! Lũ trẻ sẽ làm con bé vui!
Quả thật thì Đan cũng cười được. Làm sao có thể không cười trước những cái ngộ nghĩnh, đáng yêu như thế! Huy cảm thấy yên lòng hơn một chút, nhưng chỉ một chút thôi, bởi đôi mắt trong veo ấy vẫn thi thoảng ngấn nước…
_ Bạn ổn chứ?-Huy lên tiếng khi chỉ có hai người
_ Không! Tôi không ổn!- Đan thừa nhận
_ Vậy chúng ta đi đâu đó đi!
_ Đừng đi đâu cả!
_ Đừng bướng nữa!- Huy nắm tay Đan kéo đi
_ Buông ra!- Đan bất chợt hét lên- Làm ơn đi mà, để tôi yên, một chút thôi! Tôi mà đi thì sẽ phát điên mất!- Đan ngồi sụp xuống, nước mắt lại lăn dài.
Huy lặng người, chưa có nỗi đau nào khiến cậu khó chịu như nỗi đau này. Một cô bé núp sau rặng cây giờ mới chạy ra
_ Chị Đan đừng khóc mà!- Cô bé ngọng nghịu
Đan giật mình ngẩng lên
_ Chị đâu khóc!
_ Chị nói dối!- Cô bé đưa bàn tay nhỏ của mình lau đi giọt nước mắt cho Đan
_ Ừ, chị nói dối! Chị hư lắm phải không!
_ Chị đừng khóc nữa!- Một giọt nước mắt trong veo lăn ra khỏi đôi mắt ngây thơ
Đan nín khóc ngay lập tức rồi ôm cô bé vào lòng
_ Chị xin lỗi! Chị làm em khóc rồi!- Đan hôn lên giọt nước mắt mặn chát ấy
Huy thoáng mỉm cười. Đôi khi có những cách dỗ dành lạ lẫm như thế….
Nhìn Đan cười, cậu nhóc thấy lòng mình ấm lại...
Hơn bao giờ hết, Huy muốn bảo vệ cô bạn bé nhỏ này, mãi mãi...
Một người yêu thương....
Một người bạn lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ...
Cậu nhóc phải làm sao để cả hai không phải tổn thương...