“ Cuộc sống này có quá nhiều điều bí ẩn! Anh không bận tâm về điều đó! Nhưng em thì khác! Em luôn khiến anh phải tìm ra đáp số, phải quẩn quanh trong những bài toán hóc búa của chính em….”
_ Ổn rồi! Giờ em nên về sẽ tốt hơn! Đừng đi lại nhiều khi không cần thiết! Chị sẽ xin giúp em được nghỉ ngay hôm nay!
_ Cảm ơn chị! Nhưng giờ em…
_ Tôi sẽ đưa bạn ấy về! Phiền chị xin phép giúp!- Huy ngắt lời Đan, giọng nói khiến cô y tá trẻ liêu xiêu không ít!!!!!! (Hix…)
_ Được thôi!- Giọng cô có vẻ không vui
_ Cảm ơn!- Nói rồi Huy quay sang bế Đan ( vẫn chưa hết ngơ ngác) đi thẳng
…..
_ Nhà bạn ở đâu?
_ Ngoại ô!
_ Ngoại ô? Cũng không xa lắm!- Huy nói rồi chăm chú lái xe, không nói gì thêm nữa.
Không khí ngột ngạt khiến Đan thấy không mấy thoải mái. Cô bé quay mặt ra cửa xe, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Trong lành và thơ mộng đến lí tưởng.
_ Dừng lại đi!
_ Hả?
_ Đến nhà tôi rồi!
_ Nhà bạn?
Huy ngạc nhiên ngước nhìn ngôi nhà trước mặt. Một ngôi biệt thự rộng lớn, sang trọng, hài hòa một cách đặc biệt giữa lối kiến trúc cổ điển phương Đông và hiện đại phương Tây. Cậu vội nhìn sang người con gái bên cạnh, ánh mắt thoáng vẻ khó hiểu. “ Trông cô ấy chẳng có vẻ gì là một tiểu thư, một công chúa đang sống trong ngôi biệt thự sang trọng này cả”
_ Đây là nhà bạn?- Huy nghi ngờ
_ Tất nhiên!- Đan nhìn Huy, đôi mắt như muốn nói “ Tôi biết bạn đang nghĩ gì”
Thực sự rất khó để tin điều này. Đan không có vẻ kiêu kì của một công chúa, không có sự chải chuốt của những kẻ lắm tiền, không phô trương như một tiểu thư đỏng đảnh. Cô bé hoàn toàn giản dị theo đúng nghĩa của nó. Cái duy nhất mà sự danh giá của gia đình mang lại cho Đan đó chính là vẻ lạnh lùng cố hữu. Không khó để tiếp xúc với cô bạn nhỏ này, nhưng để tới gần với cô ấy là một điều hết sức khó khăn. Không những thế ở Đan luôn toát ra một luồng hào quang khiến người khác dù không muốn cũng phải ngước mắt nhìn. Mà những điều như thế đâu dễ để nhận ra!!!!!!!
Khẽ cười nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ của Huy, Đan không nói thêm gì, chỉ bước ra khỏi xe, lò cò tới bấm cái chuông ở cổng. Có người ra mở cửa, chắc là người giúp việc
_ Sao con lại về giờ này!- Ánh mắt bà nhìn Đan thật hiền
_ Con gặp một chút tai nạn vú ạ!
_ Tai nạn hả? Sao lại thế? Con không sao chứ?- Bà vú hoảng hốt cả lên
_ Con không sao đâu mà. Vú đừng lo lắng quá thế!
_ Để ta dìu con vào nhà!
Tới lúc này Huy mới giật mình, bình tĩnh trở lại
_ Bà để con giúp cô ấy cho!- Huy lên tiếng đề nghị
Vú Hà nhìn cậu thanh niên trước mặt đầy ngạc nhiên rồi đưa ánh nhìn về phía cô chủ. Khi thấy Đan bối rối gật đầu thì bà mới lùi lại.
Tất nhiên những điều đó không thể thoát khỏi ánh mắt Huy. Càng lúc cô bạn bé nhỏ này càng khiến cậu thêm tò mò…
_________________