“ Đơn phương là điều đớn đau nhất trong tình yêu. Nhưng thật
đáng sợ nếu đó là nguyên nhân khiến ta phạm phải những sai lầm không thể
tha thứ…”
Đan vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, đến cái bồn rửa mặt thì nhận thấy một đôi
mắt đang nhìn mình…
_ Lại là chị à?- Đan lên tiếng khi nhận ra đó là Nhã Phương
_ Là tôi!
_ Có chuyện gì không?
_ Tại sao cô không nghe tôi?
_ Nghe gì?
_ Chẳng phải tôi bảo cô tránh xa Huy hay sao? Tại sao cô lại cướp đi cậu ấy!
_ Tôi không cướp của ai cả! Tại sao chị cứ nghĩ như thế?
_ Giờ tôi chỉ muốn biết cô có rời xa cậu ấy không?
_ Chẳng có lí do gì để tôi phải làm thế!
_ Vậy thì đành thất lễ với cô!- Phương đưa con dao bóng loáng vào cổ Đan
_ Chị làm gì thế?- Đan hét lên
_ Tại sao phải ngạc nhiên?- Nhã Phương mỉm cười độc ác, ấn mạnh con dao
vào cổ Đan, một dòng máu ứa ra
_ Chị điên rồi!
_ Phải! Tôi điên! Tôi điên từ khi cô cướp cậu ấy đi! Đừng trách tôi!
Nước mắt Đan lăn dài, cô bé không thể lên tiếng khi đang bị nỗi sợ
hãi cùng cơn đau nhói nơi cổ bủa vây.
Cạch… Cánh cửa bật mở…
Linh ào chạy vào, cô bé đẩy mạnh Phương khiến chị ta mất thăng
bằng ngã nhào xuống…
_ Chị thật quá đáng!
_ Không liên quan tới cô!
_ Tại sao chị có thể dã thú như thế chứ!- Linh tiện tay ném thẳng con rắn giả
mới mua lúc nãy vào mặt Nhã Phương. Không ngờ cô ta lại hoảng sợ thét lên
thất thanh rồi bỏ chạy ra ngoài
_ Trời!- Linh quay sang Đan, vội lấy giấy thấm chặn vào chỗ máu đang chả
_Ổn chứ?
_ Ừ!
Linh rút điện thoại, bấm số…
_ Hai người tới đây nhanh đi! Có chuyện không hay rồi!
Khoảng mấy phút sau, Huy và Thiên có mặt. Linh giao Đan cho hai
người rồi chạy đi…
_ Mày đi đâu thế?- Đan gọi với theo
_ Lo cho mày đi đã!- Linh chỉ nói bấy nhiêu
….
Linh đuổi kịp Nhã Phương tại quảng trường /
_ Đứng lại!
_ Gì nữa đây?
_ Cô không cảm thấy xấu hổ vì những việc mình đã làm sao?
_ Không!
_ Cô thật trơ trẽn! Cô đã phạm một sai lầm lớn!- Linh hạ giọng
_ Gì?
_ Cô biết NW chứ?
Nhã Phương nhíu mày khó hỉu nhưng vẫn trả lời
_ Công ti bất động sản hàng đầu Việt Nam!
_ Hình như công ti nhà cô chỉ là một trong những cánh tay của guồng máy
khổng lồ đó phải không?
_....
_ Cô biết người cô vừa giở trò đê tiện là ai không?
_ Ai?- Giọng Nhã Phương run run
_ Con gái độc nhất của ông chủ NW đấy!
Chiếc mặt nạ điềm tĩnh trên khuôn mặt Nhã Phương rơi xuống, để
lộ vẻ hốt hoảng không hề che dấu
_ Không thể nào!
_ Nhưng sự thật là như vậy! Mà chắc chưa để NW ra tay thì Gia Huy cũng
không để cô yên rồi!
Linh quay đi, để mặc con người nhẫn tâm kia với cơn cuồng phong
trong chính suy nghĩ của cô ta…
Và tất nhiên điều gì đến sẽ phải đến, tuần sau trường Nam Phương
chính thức gạch đi cái tên Trịnh Nhã Phương. Không phải do ông Hà mà chính
Huy đã làm điều đó…
Tất nhiên Đan không hề biết.
….
Mới đó mà một năm đã trôi qua. Giờ thì Đan đã là cô nữ sinh cuối
cấp chững chạc và duyên dáng, còn Huy đã là chàng sinh viên khoa kiến trúc
đầy tài năng. Một năm- khoảng thời gian không dài nhưng cũng đủ để mọi
người không còn ngạc nhiên khi ngày ngày vẫn trông thấy một chàng trai từng
là cựu học sinh của trường đứng đợi trước cổng để chờ một cô gái hết giờ
học; để bọn bạn thân không còn la hét khi cả hai sánh bước bên nhau; đủ để
những “cây si” của cả hai không còn nhìn họ bằng ánh mắt ghen tị. Biết bao
điều đã thay đổi, thời gian càng làm cho ánh mắt bà Lan Anh- mẹ Huy nhìn
Đan thêm dịu dàng, trìu mến, thời gian khiến cho ba Đan và vú Hà cứ một Gia
Huy, hai Gia Huy…
_ Thời gian trôi qua nhanh thật nhỉ!- Huy lên tiếng khi cả hai đang cùng thả bộ
về nhà
_ Ừ! Nhanh thật!- Đan mơ màng
_ Bạn sẽ thi trường nào? Gần tốt nghiệp rồi!
_ Không biết nữa!- Đan nói câu cửa miệng gần đây- Chắc sẽ thi về hội họa.
Rồi sau đó sẽ cố gắng học cao hơn
_ Học cao hơn?
_ Tôi muốn đi du học!
_ Du học? Một ý kiến không tệ! Nhưng lúc ấy bạn sẽ bỏ rơi tôi à?- Huy thoáng
buồn
_ Ừ! Thì tôi không đi nữa!- Đan tinh nghịch
_ Ngốc! Ai lại làm thế!
_ Thế phải làm sao?
_ Cùng đi du học!- Huy nói như một sự thật hiển nhiên
_ Được không đó!- Đan ngờ vực
_ Sao lại không?- Huy nheo nheo mắt- Thụy Sĩ. Được không?
Đan khựng lại một nhịp rồi quay sang Huy
_ Sao bạn biết đó là ước mơ của tôi?
_ Bởi vì bạn là người tôi yêu thương!
Đan mỉm cười rạng rỡ, nhón chân lên ôm lấy cổ Huy thì thầm…
_ Một món quà rất bất ngờ!
Huy bật cười siết Đan vào lòng, nhẹ vuốt tóc cô bé
_ Người ta nhìn kìa!
_ Họ có mắt thì phải nhìn thôi!
Huy phá ra cười khanh khách…
_ Khi bạn học xong thì chúng ta cùng đi!
_ Bạn làm gì trong một năm ấy?
_ Tôi không thất nghiệp đâu, cô ngốc!
_ Cái gì? Cô ngốc?- Đan quắc mắt
Huy gật đầu, rồi.. bỏ chạy
_ Cậu có chạy đằng trời!
Biết chẳng thể nào chạy nổi đôi chân cao lênh khênh kia, Đan chỉ
chạy vài bước lấy lệ rồi…
_ Aíiii!- Cô bé cúi xuống ôm chân
Quả nhiên đúng như dự đoán, Huy lại bên cô bé ngay tức khắc
_ Không sao chớ?
Đan đánh vào vai Huy rồi thì thầm vào tai cậu nhóc
_ Trình độ diễn xuất của tôi không tệ nhỉ?
Cô bé đứng dậy phủi phủi tay
_ Có nên đổi qua học ngành diễn xuất không ta?
_ Bạn???
_ Tất nhiên! Sao có thể chạy nổi bạn! “ Khổ nhục kế” cũng nằm trong kế mà!
Huy im lặng..
_ Bạn giận à?- Đan nghiêng đầu hỏi
Huy vẫn không nói… Khẽ khoác tay Huy, cô bé nũng nịu…
_ Huy cũng biết giận nữa à? Huy là tốt nhất mà
Huy lườm Đan khiến cô bé im bặt…
_ Huy này! Trời hôm nay có vẻ lạnh nhỉ?
_ Lại muốn ăn kem chớ gì?
_ Tôi biết Huy tốt nhất mà!- Đan reo lên, vô tư như một đứa trẻ
Huy chẳng nhịn được cười
_ Đi thôi!