“ I will always stay here by your side
I promise you I’ll never hide”
- Cry on my shoulder -
_ Con đến rồi hả? Sao muộn thế?- Bà Lan Anh trách Huy
_ Con phải đến sân bay!
_ Sân bay? Chi thế?
_ Anh về nước!
_ Ơ! Sao lại đột xuất như thế?
_ Con cũng không biết!
_ Sao không báo trước chớ? Để mẹ còn chuẩn bị phòng rồi vật dụng nữa!
_ Không sao đâu! Anh ấy tự biết lo mà!
_ Hai mẹ con nói gì thế?- Ông Vương bước tới
_ Bin về nước!
_ Vậy à? Giờ nó đâu?
_ Anh ấy về nhà lấy xe rồi tới sau!
_ Ừ!
Bà Lan Anh quay sang chồng mình rồi kín đáo đá mắt về phía Đan ngồi…
Ba Huy lập tức hiểu ý, bật cười…
_ Huy!
_ Dạ!
_ Con thấy cô gái ngồi kia không?
Huy hướng mắt nhìn theo tay chỉ thì thấy một cô gái mặc váy trắng
đang ngồi giữa những chàng trai lịch thiệp.
_ Sao ạ?
_ Giúp ba tiếp cô gái ấy!
_ Con? Sao lại là con?- Huy cau mày
_ Chớ ai?
_ Ba chẳng thấy một mớ cây si đang ở đó sao?
_ Con phải biết lịch sự chứ?
_ Nhưng…
_ Còn nhưng gì nữa! Con không đi sẽ hối hận ấy!- Mẹ Huy xen vào
Huy bỏ đi…
_ Hối hận gì chứ!- Cậu nhóc lầm bầm
Huy đi về phía ấy, những người con trai xung quanh nhìn cậu chẳng
mấy thiện cảm. Cũng phải thôi, thêm một người là thêm một đối thủ mà…
_ Tôi có thể cùng quí cô khiêu vũ chứ?- Huy lên tiếng lịch thiệp
Những chàng trai còn lại nhìn Huy thương cảm như thể “ Chẳng có
cơ hội gì đâu!”
Ơ! Giọng nói này, sao quen quá! Đan giật mình quay lại
_ Sao lại là bạn?
_ Sao bạn lại ở đây!
Cả hai cùng lên tiếng…
_ Tôi đi cùng ba!
Huy nhìn Đan mỉm cười, chợt nhớ tới đám ngươi xung quanh, Huy
khom người, đưa tay ra đầy kiểu cách.
_ Mời quí cô!
Đan đặt tay mình vào tay cậu nhóc rồi đứng dậy
Tất cả đều ngơ ngác…
Nhưng kia là…
Hai bàn tay đan vào nhau, nụ cười trìu mến ấy….
Vậy họ là…
_ Sao bạn lại ngồi giữa những tên đó?- Huy kể tội Đan
_ Đâu có! Là do họ mà!
_ Thật khó chịu khi nhớ lại ánh mắt của những tên đó khi nhìn bạn
_ Sao?
_ Thôi! Không nhắc lại nữa! Mà sao bạn không bảo là mình đã có bạn trai rồi!
_ Tại sao? Họ đâu có hỏi! Với lại nói họ bỏ đi hết thì buồn lắm!- Đan thành thật
_ Cái gì?- Huy hậm hực kéo Đan về phía mình. Lúc này cô bé mới để ý mình
đang là trung tâm của mọi ánh nhìn. Bám chặt tay Huy, Đan thì thầm
_Sao họ lại nhìn chúng ta như vậy?
_ Chiêm ngưỡng cái đẹp!
_ Hơ!- Đan cười mũi- Tự tin quá đấy
Tiếng nhạc cất lên, Huy dìu Đan xoay vòng theo tiết tấu..
_ Cẩn thận!- Huy vội đỡ lấy khi Đan suýt ngã vì đuôi váy
_ Vâng!- Đan đỏ mặt vì khoảng cách giữa hai người đang rất gần
_ Sao lại mặc chiếc áo có đuôi “thướt tha” như thế! Lại còn đôi cao gót này
nữa! Lần sau đừng mang cao gót khi không ở bên cạnh tôi!
_ Vì sao?
_ Tôi không muốn tên khác đỡ lấy bạn như thế này khi ngã!
_ Đồ xấu xa! Mà nó không đẹp sao?- Cô bé mất hẳn tự tin
Huy làm bộ nghiêm trang rồi bật cười, ghé tai Đan thì thầm
_Nó không đẹp bởi mọi thứ đều tuyệt vời!
_ Bạn biết nịnh đầm thật đấy!
_ Tôi biết đánh giá mà! Vả lại bạn có biết hôm nay bạn giết chết bao nhiêu
thằng con trai không?
_ Thôi!
_ Thế bạn đã soi gương chưa?
_ Hồi chiều vội quá!
Huy nhăn mặt rồi nắm tay Đan kéo đi…
_ Đi đâu thê?
_ Rồi bạn sẽ biết!
Đan bước vội theo. Huy kéo cô bé lên lầu, vào căn phòng chờ rộng
lớn. Huy đóng cửa phòng rồi dẫn Đan lại trước tấm kính lớn
_ Bạn nhìn đi!
Đan nhìn nào bản sao của hai người trong gương. Huy trông thật
tuyệt mĩ với chiếc áo sơ mi đen, có gấp li và cách điệu đặc biệt, chiếc cà vạt
được may liền với cổ áo đầy nổi bật. Đôi chân dài khiến dáng quần trở nên
hoàn hảo hơn. Mái tóc ánh đỏ được đánh rối tự nhiên. Đôi hoa tai sáng lấp
lánh dưới ánh sáng đèn…
Nhưng cô gái đứng bên cạnh Huy khiến Đan ngạc nhiên hơn cả…
_ Là tôi sao?
_ Thế bạn nghĩ là ai?
_ Đúng là công nghệ make up ngày càng đỉnh
Huy quay sang ôm lấy Đan rồi nhìn thẳng vào mắt cô bé
_ Sao bạn lại không tin đó là vẻ đẹp của chính mình nhỉ?
Khi Đan còn chưa biết trả lời thế nào thì Huy đã bất ngờ cúi xuống,
đặt vào môi cô bé một nụ hôn nhẹ nhàng, ngắn ngủi nhưng thật ngọt ngào
Đan bối rối, cúi đầu ngượng ngùng…
_ Mình xuống thôi! Không ba lại báo cảng sát vì cho rằng con gái mình bị bắt
cóc đó!
_ Ừ!- Huy bật cười