“ Dù trong bất cứ hoàn cảnh thì first kiss vẫn là điều đẹp nhất”
_ Khâu vết thương đi anh!- Đan nhìn Nguyên
_ Anh không thể!
_ Không được! Bạn điên à!- Huy phản đối
_ Em chịu được!- Đan cương quyết
_ Vậy thì, giữ cô ấy lại đi!- Nguyên nhìn Huy ánh mắt bất lực
Từng mũi khâu như làm Đan nghẹt thở, đau đến nhói tim. Dùng hết chút sức lực còn lại, cô bé siết chặt cánh tay Huy, úp mặt vào vồng ngực ấm áp của cậu nhóc…
Đan biết lúc này đây, chỉ một giọt nước mắt hay một tiếng rên đau đớn của cô bé cũng đủ làm hai người kia rối bời.
Chưa bao giờ Huy thấy mình bất lực như lúc này. Giờ thì cậu nhóc đã hiểu nỗi đau lớn nhất của con người không phải là nỗi đau của chính bản thân mình mà là nỗi đau khi phải chứng kiến người mình thương yêu chìm trong đau đớn mà chẳng thể làm gì. Có những nỗi đau vô hình nhưng đủ để xé nát tâm can…
Huy cúi xuống lau đi giọt mồ hôi chảy dài, vuốt ve gương mặt bạn gái
_ Tôi xin lỗi!
Nhưng Đan chẳng còn đủ sức để phản ứng gì, cánh tay dần buông lơi…
_ Đừng ngất! Tôi xin bạn đó!- Huy van nài, giọng nói nghẹn lại vì đau khổ
Bất ngờ, vào lúc cô bé chuẩn bị thả trôi mọi thứ, Huy cúi xuống đặt vào môi Đan nụ hôn cháy bỏng…
Đan mở bừng mắt, tim đập loạn nhịp…
Thời gian như ngừng lại…
Nụ hôn thật sâu.
…
_ Ổn rồi! Em giỏi lắm!- Giọng Nguyên thoáng buồn
_ Cảm ơn anh!
_ Đừng nói thế! Là do anh cả!
_ Không phải mà!
_ Mình về thành phố thôi! Mọi người đang rất lo lắng!- Nguyên đề nghị
_ Ừ! Khuya lắm rồi!- Huy lên tiếng
_ Mấy giờ rồi, Huy!- Đan chẳng có khái niệm gì về giờ giấc
_ h sáng rồi!
_ Không thể nào!
_ Tại sao không? Bạn nên biết nơi này cách thành phố gần km đấy!
Đan cúi đầu hối lỗi…
_ Không phải là do bạn mà!- Huy hôn nhẹ vào đỉnh đầu Đan, trả lời cô bé
_ Huy..tôi…
_ Ừ?
_ Bạn có thể… giúp tôi không?- Đan ngượng ngùng lên tiếng, sau mấy lần cố gắng mà chẳng thể đứng lên được.
_ Tất nhiên!- Huy cười buồn, khom người xuống bế hẳn Đan lên. Cô bé vòng tay qua cổ Huy, mệt mỏi khép mắt, tà váy dạ hội trắng bay bay giữa đêm tối tĩnh mịch…
…
_ Cô ấy ngủ rồi à?- Nguyên khẽ hỏi
_ Vâng! Ngày hôm nay dài quá! Đan kiệt sức rồi!- Huy siết chặt Đan hơn, mong có thể cho cô bé chút hơi ấm- Đóng mui xe lại đi anh!
_ Một cô gái ngoan cường!- Nguyên trầm ngâm
_ Có lẽ vậy!
Không gian chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy hơi thở mệt mỏi của Đan. Hai chàng trai ai cũng mải mê đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình. Nhưng chẳng một ai nghĩ tới việc ai phải ra đi trong cuộc đua này…
Bởi lẽ, câu trả lời hoàn toàn phụ thuộc vào cô gái bé nhỏ này
Và ngay chính bản thân Đan, đến tận sau này cũng không thể tưởng tượng được rằng định mệnh đã buộc cô bé phải rời xa Huy lâu như thế…
Hai bước ngoặt cuộc đời khác nhau…
Hai bàn tay bất chợt lạc mất nhau giữa biển người mênh mông…