“Anh phải làm sao để dừng lại, khi con tim anh mãi thuộc về em, cô bé?”
Ông bác sĩ già nhìn chằm chằm vào tấm phim chụp của Đan, ánh mắt ngạc nhiên. Đan cảm thấy bất an, không thấy Trax đâu cả, lúc này chỉ có Huy bên cạnh cô thôi. Có những chuyện cô không muốn anh biết. Nhưng chẳng thể nào khác được….
_ Cô còn thấy đau không? – Ông điềm đạm lên tiếng
_ Không! Cháu ổn rồi!
_ Tại sao cô lại mạo hiểm như thế?
_ Không…. Với lại lâu rồi mới lại có hiện tượng đó. Lần trước bác sĩ nói cháu có thể hoạt động bình thường…
_ Đã có chuyện gì? – Huy thô bạo ngắt lời, ánh mắt xoáy thẳng vào vị bác sĩ kia. Hình như đang có điều gì đó anh không hề biết. Và điều đó làm anh đau…
_ Anh là gì của cô gái này?
_ Tôi là bạn trai của cô ấy!
Đan trợn tròn mắt! Sao anh có thể nói ra câu ấy dễ dàng như thế?
_ Vậy sao anh không biết chuyện gì đã xảy ra khiến xương chân cô ấy bị vỡ, đến giờ vẫn còn cần đinh cố định bên trong?
Không khí trong phòng bất ngờ trở nên lạnh buốt! Đan thở dài… Cuối cùng anh đã biết!
Sự ngạc nhiên hay trên hết là nỗi đau trỗi dậy nơi lồng ngực khiến Huy im bặt…
_ Chuyện gì đã xảy ra? – Huy lên tiếng khi cả hai đã ra ngoài
_ Anh không cần phải biết điều đó!
_ Em thôi đi! Nói đi!
_ Em bất cẩn. Chỉ thế thôi.
Huy đấm mạnh vào bức tường trước mặt. Anh nhìn Đan, ánh mắt đầy bất lực và đau đớn…
_ Chị! – Nhã Văn và Trax vừa đến
_ Em về trước đây! Nhã Văn, em giúp chị với!
Huy nhìn theo dáng đi khập khiễng của Đan, có cảm giác như ngạt thở…
Trax bước tới, rồi…
“ Bốp”…. Huy ngã vật xuống nền…
_ Tôi đã biết cậu là ai! Cậu quá hèn! Cậu biết không? Chúng ta đã làm bạn suốt năm qua vậy mà tôi không hề biết cậu là người con trai đáng chết ấy!
_ Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy! – Giọng Huy đanh lại
_ Một tai nạn đã xảy ra lúc Angel đột ngột lao sang đường khi đèn đỏ, hình như cô bé thoáng thấy bên đường hình ảnh của ai đó khiến cô bé mất đi lí trí. Chiếc xe buýt không thắng kịp… Giờ thì cậu biết rồi chứ?
Trax lạnh lùng quay đi
…
Người ta vẫn có câu: Học sinh có “dù” học mới là học sinh ngoan, nhân viên có “cúp” làm mới là nhân viên tốt. Và hệ quả của việc đó là một buổi trưa Đan trốn vào shop coffee nhỏ, yên tĩnh và có chỗ để khách có thể ngủ bất cứ lúc nào.
Nhấn nút send trong bức mail cuối cùng gửi cho cấp dưới về công việc, Đan mệt mỏi duỗi người. Tuy trốn việc nhưng vẫn phải phân job đều đặn cho từng người. Thoát khỏi email, Singout Yahoo, tắt nguồn điện thoại,đeo hearphone vào tai, Đan thả hồn theo những tình khúc nhạc Trịnh. Thế giới lúc này chỉ thuộc về mình Đan thôi.
Xung quanh, một vài người vùi đầu vào những quyển sách dày cộm, một số ít chăm chú vào laptop, còn phần lớn đều đã đánh một giấc say sưa. Cuộc sống ở nơi đây có gì đó chậm, buồn và lặng lẽ hơn thế giới nhộn nhịp và bận rộn ngoài kia. Chỉ một tấm kính đã chia thành hai thế giới.
Cuộc đời đã đẩy cô và Huy đi xa nhau để rồi giờ lại trùng phùng nơi đất khách như thế này. Dù có trốn tránh thì Đan vẫn không thể dối lòng rằng đã quên anh. Những kỉ niệm vẫn còn đó, những lời yêu thương vẫn vẹn nguyên như chưa hề mất đi! Gặp anh, Đan có cảm giác như được quay về, như một con người mất phương hướng, nay lại tìm được mục đích.
Đan cuộn tròn người trên chiếc ghế nệm, bình yên say ngủ.
….
Đọc xong bản hợp đồng dài loằng ngoằng, đặt bút kí, trả lời email cho thư kí xong, Huy gấp laptop và thu dọn mọi thứ. Anh là một trong những người hiếm hoi đến đây để giải quyết công việc chứ không phải nghỉ ngơi. Không gian trong lành, yên tĩnh khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.
Đứng dậy…
Bước đi…
Khựng lại… Một bóng dáng quen thuộc đang cuộn tròn trên chiếc ghế nệm... Khuôn mặt Đan dãn nhẹ trong giấc mơ nào đó. Như một kẻ vô thức, Huy bước về phía đối diện và chăm chú nhìn cô gái mình đã, đang và sẽ yêu thương thật nhiều….
Anh hiểu những nỗi đau mà cô đang chịu đựng, bởi đó cũng là nỗi đau của chính anh. Anh đã tin rằng Đan vẫn hạnh phúc bên Nguyên cho đến khi thấy dáng vẻ lẻ loi và bé nhỏ của cô trong lúc này. Tại sao lại như thế?
Ánh mắt Huy vô tình liếc xuống chân Đan. Sao em lại băng qua đường như thế? Chẳng lẽ hình bóng ấy là anh. Huy gần như phát điên khi nghĩ đến điều đó…
Nhưng ý nghĩ cô ấy đang trốn việc khiến Huy bật cười.
Một cơn gió lạnh ùa vào, Đan co mình lại như con mèo nhỏ…
Huy lắc đầu, khẽ thở dài. Trời thì lạnh như thế, mà còn để cửa số mở rồi ngủ, đã thế còn không đắp chăn! Cô ấy có đầu óc không chứ?
Bước tới đóng cửa, lấy chiếc chăn dày để sẵn, Huy nhẹ nhàng đắp lên người Đan. Bất chợt, cô trở mình. Như một phản xạ tự nhiên, Huy rụt tay lại. Em đã tỉnh?
Không, Đan chỉ trở mình thôi. Hàng mi dày phủ xuống, rúc trong chăn, Đan ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Không thể kìm lòng, Huy đưa tay vuốt những lọn tóc lòa xòa trên khuôn mặt hơi tái vì lạnh. Tay anh ươn ướt. Một giọt nước mắt thấm vào tay anh mặn chát…
_ Đừng đi... – Đan nói khẽ trong cơn mơ, cả người run nhẹ vì nức nở.
Trái tim Huy nhói đau…
_ Đừng như thế! Em sẽ khiến anh đau lòng đến chết mất! Anh xin em! Anh sắp gục ngã rồi! – Huy vỗ nhẹ lên lưng Đan cho đến khi cơ thể cô bớt run rẩy
Khẽ hôn nhẹ lên vầng trán thanh khiết, đôi mắt Huy đong đầy những cảm xúc hỗn loạn, có cả nỗi đau chẳng thể che dấu. Anh quay đi…