“ Một bước thôi ngỡ đã chạm tới
Chợt lặng người, sao quá xa xôi!...
”
Lời nói đi liền hành động…
Chiếc cốc chứa đầy rượu cùng thuốc lắc bay thẳng vào mặt một tên vô lại đứng gần đấy …
Không chút ngập ngừng, lần lượt từng chiếc giày với độ cao khoảng một tấc đáp vào mặt những tên còn lại…
Sững sờ…
Có cảm giác như không gian và cả thời gian nơi quán bar đều ngừng lại… Kẻ không tin vào mắt mình, người há hốc… Vô số những biểu cảm khác nhau đang hiện hữu nơi đây! Cô sợ hãi đến mức làm liều hay quá ngoan cường.
Bọn chúng nhào vào Đan sau khi lấy lại chút bình tĩnh. Dù người trước mặt có là ai chăng nữa, chúng vẫn phải bảo vệ chút “sĩ diện” rẻ tiền của mình.
Đan mỉm cười thách thức. Một cú xoay tròn hoàn hảo khi cô đã đá thẳng vào mặt tên vừa sấn tới.
Một khung cảnh đầy hỗn loạn….
Thật khó để tin vào hình ảnh ấy. Một cô gái đẹp đang đối đầu với một đám côn đồ… Tự ái của những người đàn ông trong bar bị xúc phạm đến đáng thương, nhưng chẳng ai dám ra mặt. Đâu ai muôn chuốc họa vào thân!
Đan xoay sở khéo léo để thoát khỏi những cú đánh không kĩ thuật của bọn chúng. Nhưng cô biết, mình đang thấm mệt. Một chọi năm, thật quá sức với một cô gái…
Một cơn buốt đến tận óc khi Đan vừa đáp chân xuống đất sau một cú xoay . Cơn đau ở chân lại kéo đến trong lúc nguy hiểm nhất.
Nhận ra vẻ mặt bất thường của đối thủ, bọn chúng mỉm cười giễu cợt. Chúng tiến lại gần nhưng chẳng may lại nhận nguyên một cú đấm như trời giáng..
Chẳng kịp nghĩ nhiều, tên vô lại ấy vơ đại chai rượu rỗng trên bàn định phan thẳng vào gáy Đan từ phía sau…
Cô sẽ chết, gần như là thế nếu mảnh vỡ găm vào tử huyệt. Đan vẫn chẳng hay biết gì cả.
_ Coi chừng! – Một người tốt bụng muộn màng nào đó lên tiếng
Đan quay ngoắt về phía sau nhưng cô hiểu giờ có làm gì cũng quá muộn. Theo bản năng tự nhiên nhất, Đan đưa tay lên che ngang mặt…
_ Xoảng… - Chai rượu vỡ tan bởi sức đập quá lớn. Đan nghiến răng, đợi chờ cơn đau sẽ kéo đến như một lẽ tự nhiên… Nhưng sao.. lại chẳng có gì cả…
Cô ngạc nhiên mở mắt, điếng người khi thấy khuôn mặt anh đang rất gần. Vì rất gần nên Đan có thể thấy trán anh hằn lên những vết nhăn vì đau đớn. Vậy thì, có lầm không khi cô vừ nghe thấy một tiếng thở phào nhẹ nhõm?
Không nhầm đâu, bởi thực sự Huy đã làm thế! Anh biết ơn Chúa vì người bị thương lúc này là anh chứ không phải cô ấy…
_ Huy! Anh … - Đan lắp bắp chẳng nói nên lời
_ Suỵt! Anh không sao! – Huy ghì chặt đôi vai run rẩy của Đan
_ Tình cảm gớm nhỉ?
Đôi mắt Huy phút chốc trở nên lạnh lùng và đầy chết chóc. Anh buông Đan ra, đứng dậy, một mình xử hết bọn chúng, không để Đan phải làm gì nữa cả! Chỉ một lát sau thì người của Huy đến!
Giao hết bọn chúng cho vệ sĩ của Huy, Đan vội dìu anh ra khỏi bar…
Vào đến xe, Đan giúp anh hạ thấp ghế ngồi, cơn đau khiến Huy mệt mỏi. Nhưng anh vẫn gắng gượng ngồi dậy..
_ Anh làm gì thế? – Đan quay sang anh, đôi mắt đầy vẻ phản đối
_ Em không bị thương ở đâu chứ? Hình như chân em lại đau phải không? Đưa anh xem nào? – Giọng Huy khàn khàn
_ Không, em không sao cả, thật đấy! Vì thế đừng lo cho em được không? – Giọng Đan ngẹn ngào như sắp khóc đến nơi.
Huy không nói gì, chỉ lẳng lặng mở đèn trong xe lên! Đôi mắt anh quan sát Đan, cho đến khi chắc chắn cô không bị thương ngoài những vết xây xát nhẹ anh mới thật sự an tâm ngả về phía sau.
_ Mình đến bệnh viện nhé! – Đan khởi động xe
_ Không! Anh ghét mùi bệnh viện! – Huy ngạc nhiên về câu trả lời của chính mình. Tại sao bên Đan, anh luôn muốn cởi bỏ cái vẻ lịch thiệp và bất cần vốn dĩ.
_ Vậy thì đến nhà anh đi! – Đan ngập ngừng
_ Em biết đường?
_ Không!
_ Cứ đi về phía trước rồi rẽ phải! – Huy khẽ cười, chỉ đường cho cô.
Một ngôi biệt thự lộng lẫy bên bờ sông, đó là nơi Huy đang ở. Cánh cửa lớn tự động mở để Đan lái xe vào tận gara.
Ông quản gia hoảng hốt khi thấy Huy bị thương
_ Cậu chủ …
_ Tôi không sao! – Huy uể oải trả lời, nắm tay Đan kéo thẳng lên lầu, đến phòng anh
Đan hơi ngượng, tần ngần đứng cạnh cửa. Huy chỉ mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt ấy, lâu lắm rồi thì phải …
Huy khó nhọc cởi chiếc vest khoác ngoài lúc này đã đẫm máu. Tiếng rên khẽ của anh khiến Đan giật mình, không ngần ngại gì nữa mà đến giúp anh…
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Đan ra mở … Ông quản gia đưa cho Đan hộp y tế cá nhân.
_ Nhờ cô băng bó giúp cậu chủ!
_ Cháu biết phải làm gì ạ! Bác đừng lo!
Cô nhẹ nhàng kéo chiếc sơmi ra khỏi vai anh, xót xa khi nhìn thấy vết thương vẫn đang rỉ máu.
_ Sẽ hơi rát đó! Anh ráng tí nhé! – Đan dịu dàng lên tiếng khi thấy vai Huy rung lên vì thuốc sát trùng.
Huy nhẹ nhàng khép mắt. Đã lâu lắm rồi anh mới lại được nghe lời nói dịu dàng, quan tâm Đan dành cho anh. Bàn tay cô nhẹ nhàng chăm sóc vết thương cho anh khiến Huy cẩm thấy nỗi ấm áp đang dâng trào mạnh mẽ trong con tim đã ngủ vùi bao năm. Anh đã nhớ Đan biết bao nhiêu!
Một vài tiếng nấc cố kìm nén vang lên sau lưng anh, Huy ngỡ ngàng quay lại. Đôi mắt ngập nước của Đan khiến tim anh nghẹn thắt.
_ Sao em lại khóc chứ? – Huy dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trong suốt
_ Sao anh lại đến đó chứ? Sao anh lại đỡ cho em chứ?
_ Đó là việc nên làm mà, cô bé! Mà anh vẫn ổn đấy thôi!
Đan cúi đầu không nói nhưng nước mắt vẫn lăn dài. Không hiểu sao, Đan cảm thấy lòng mình đang bị nỗi đau dằn xé dữ dội. Tim cô đang đau lắm!!!!
Huy thở dài…
_ Tại sao ban nãy em không khóc như thế này?
_???
_ Chỉ cần em nhỏ lệ là bọn chúng sẽ đầu hàng vô điều kiện thôi!
_ Tại sao em phải khóc chứ? – Đan gạt nước mắt trả lời – Em không yếu đuối như vậy đâu!
A ha! Có đúng không nhỉ?
_ Em học võ từ bao giờ thế?
_ Từ nhỏ kia!
_ Anh chưa bao giờ biết! – Huy tròn mắt, lẩm bẩm
_ Có gì cần dùng tới đâu!
_ Vậy sao ngày trước, khi Nhã Phương …
Huy chợt im bặt, anh hiểu mình đã chạm vào cái đề tài cấm kị mang tên “ Quá khứ”. Đan nhìn anh, đôi môi nhỏ mím chặt…
Huy nuốt khan, anh muốn chạm vào đôi môi ấy! Anh muốn được hôn Đan, muốn đặt môi mình lên đôi môi bướng bỉnh ấy để xóa tan bao nhớ thương dồn nén.
Anh nâng mặt Đan lên, khẽ rướn người tới…
Một nụ hôn??????