Và cuối cùng…
Linh gần như chạy về phía Đan, cả hai ôm chầm lấy nhau… Linh bật khóc nức nở…
_ Cuối cùng mày cũng đợi được đến ngày này. – Linh gạt nước mắt, mỉm cười, lúm đồng tiền ẩn hiện duyên dáng.
_ Ừ. – Đan cũng chỉ nói bấy nhiêu, một giọt nước mắt không kìm được khẽ tuôn rơi.
Huy thấy thế thì muốn bước về phía cô nhưng Thiên ngăn lại…
_ Nếu không muốn làm bia đỡ đạn của hai tiểu thư ấy thì đứng yên ở đây một lát đi. – Thiên chạm cốc rượu của mình vào cốc Huy. Vừa nãy khi Linh chạy, Thiên muốn thót hết cả tim, nhưng dằn lòng không bước lại, để hai cô gái mặc sức tâm tình…
_ Chàng họa sĩ, những năm qua tiếng tăm của mày cũng không tệ nhỉ? – Huy đá đểu
_ Tất nhiên, mày có bao giờ thấy Dương Minh Thiên này làm chuyện gì mà không gây tiếng tăm không?
_ Quả thật, không nói những câu buồn nôn này, không phải là mày. – Huy bật cười
Dứt lời, cả hai quay sang nhìn hai cô gái đứng gần đấy, ánh mắt đầy yêu thương. Không biết họ đang nói gì, chỉ biết Linh đang hươ chân múa tay loạn xạ, chẳng cần chú ý gì tới hình tượng, trong khi Đan thì bật cười ngặt nghẽo. Đến lúc này, thì Thiên chẳng thể đứng yên nổi nữa…
_ Em có thể đứng yên giùm anh một chút được không? – Thiên cau mày nhìn Linh
_ Em… - Bất chợt Linh đỏ mặt
Đan nghi hoặc nhìn hai người. Tại sao Thiên lại mang vẻ mặt quan trọng hóa vấn đề như thế? Tại sao Linh chẳng phản bác gì hết? Lạ nha! Nhìn bàn tay Linh đang đặt ở bụng mình, Đan tròn mắt...
_ Baby? – Đan thì thầm – Đừng nói là mày có baby rồi nhé. – Đan sẽ hét lên nếu Linh không vội bịt miệng Đan lại.
Mặt Linh đỏ như tôm luộc, cắn cắn môi gật đầu…
_ Oh my god! – Đan ngớ người. Bên cạnh Đan, Huy cũng trong trạng thái thất thần nhìn vẻ mặt đắc ý của Thiên mà sôi máu.
_ Tháng sau về uống rượu mừng của tao chứ? – Thiên nhìn Huy…
_ Đừng nói hôm nay hai người đến đây là để gửi thiệp mời nha? – Huy hỏi ngược lại
_ Một công đôi việc.
Huy và Đan shock tập …
_ Mấy tháng rồi? – Đan vui vẻ nhìn Linh, sau khi đã lấy lại bình tĩnh.
Linh ngập ngừng đưa lên ngón tay. Hai tháng? Đan ngẫm nghĩ, trùng khớp với khoảng thời gian lần trước Thiên đi công tác trở về. A! đừng nói là vì câu nói của cô lần ấy đấy nhé!
“_ A, em nhớ rồi, Linh từng tuyên bố sẽ không kết hôn trước đâu anh!
_ …. – Thiên nhìn Đan với vẻ mặt rất chi là ba chấm…
_ Đừng sock vậy chứ!
_ Không, anh chỉ đang nghĩ cách để phá bỏ lời tuyên bố kiêu ngạo ấy thôi.”
Vâng! Cách này rất hoàn mỹ để phá vỡ lời tuyên bố kiêu ngạo ấy. Đan nén cười nhìn Thiên…
_ Linh có chuyện này tao muốn kể với mày!
_ Đừng! – Thiên vội can ngăn
Linh ngơ ngác nhìn vẻ mặt đắc ý của Đan cùng vẻ khổ sở của Thiên…
_ Không nói cắt đứt quan hệ bạn bè! – Linh uy hiếp Đan – Còn anh, không cho cô ấy nói, tối ngủ ở sofa đi.
_ Thực ra… - Đan định nói thì lại bị những tiếng xôn xao xung quanh ngắt quãng. Mọi người xoay lại…
Một vị khách đến muộn. Một thân vest trắng, một mái tóc cá tính, một khuôn mặt thanh tú, một nụ cười mê hồn. Một “chàng trai” hoàn hảo! “ Chàng trai” ấy tiến về phía Đan, nở nụ cười dịu dàng, vòng tay “anh” dang rộng chuẩn bị dành cho cô một cái ôm nồng thắm…