Sau lễ đính hôn, Đan chuyển về sống cùng Huy. Chỉ sống cùng nhau, thế thôi.
_ Đan à? – Huy gõ cửa – Anh vào nhé?
_ Vâng, anh vào đi, cửa không khóa đâu.
_ Gì thế anh? – Đan tắt máy sấy, quay về phía Huy.
_ Của em. – Huy đưa cho Đan những tấm bưu thiếp mới được chuyển tới.
_ Uhm… - Đan chăm chú vào những bức thư ấy trong khi Huy giúp cô tiếp tục sấy tóc…
…
_ Haizz! – Đan thở dài
_ Sao thế em? – Huy dừng sấy, vòng tay ôm Đan từ phía sau, cằm tựa vào vai cô.
_ Có lẽ em phải về Việt Nam sớm hơn dự định rồi.
_ Tại sao?
_ Em phải về làm giám khảo cho cuộc thi Hoa hậu năm nay. Sau cuộc thi, là đám cưới của Thiên và Linh. Chuyến này phải đi một thời gian dài rồi. Giám đốc, anh phê duyệt cho đơn xin vắng mặt của em nhé!
_ Vậy à? Vất vả cho em rồi. Bao giờ thì em sẽ bay?
_Uhm… cuối tuần sau chắc là kịp để em sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở đây rồi trở về.
_ Chúng ta phải xa nhau bao nhiêu lâu nhỉ? – Giọng Huy thoáng vẻ ai oán
_ Một tháng hoặc hơn.
_ Một tháng? – Huy gằn giọng – Không cho em đi nữa. – Huy siết chặt vòng tay
_ Em vẫn phải đi thôi. Ôi! Một núi công việc đang chờ em ở phía trước.
_ Có cần anh giúp gì không? – Huy nhìn vẻ mệt mỏi của Đan mà đau lòng
_ Anh chẳng phải cũng rất bận sao? – Đan cảm thán
_ Nhưng vẫn đủ để giúp em, anh không muốn thấy em mệt mỏi. – Huy hôn nhẹ lên chiếc cổ thanh tú đang kề sát má mình.
_ Không sao đâu anh. Bắt đầu làm từ bây giờ thì mọi thứ sẽ ổn thôi. Em hứa sẽ giữ sức khỏe mà. – Đan quay sang nhẹ hôn lên má Huy để “đáp lễ”.
_ Vậy để anh cho người đặt vé cho em.
Đan nhìn tấm bưu thiếp cuối cùng mình chưa mở. Có vẻ như một tấm thiếp chúc mừng…
Một tấm poster hình Kim Tự Tháp ở Ai Cập, Đan lật ra mặt sau của tấm ảnh…
“ Chúc hai em hạnh phúc
Vương Khôi Nguyên”
Chỉ đơn giản bấy nhiêu… Huy nhìn những dòng chữ ấy với ánh mắt phức tạp, có những chuyện bây giờ vẫn còn nằm trong vòng bí mật, anh chưa thể khẳng định được gì… Anh thật sự không muốn lật lại những nghi vẫn cũ khi giờ anh đang hạnh phúc bên người con gái anh yêu, nhưng nếu những sự thật ấy tự phơi bày thì anh chẳng còn cách nào khác…
_ Anh sao thế? – Đan hỏi khi thấy Huy vẫn âm trầm
_ Không có gì. Em ngủ sớm đi. – Huy mỉm cười, hôn nhẹ vào trán Đan.
_ Anh chưa ngủ à?
_ Anh còn một ít công việc nữa. Anh ngủ sau.
….
Đặt một tách cacao nóng lên bàn làm việc của Huy, Đan xót xa nhìn anh… Hình như suốt một tuần qua, anh chưa đêm nào ngủ trước h sáng.
_ Công việc bận lắm sao anh?
_ Không hẳn đâu, cũng sắp xong rồi, em đến đây nào? – Huy vươn tay về phía Đan
Đan bước tới gần anh, Huy kéo cô vào lòng rồi đặt Đan ngồi lên đùi mình…
_ Mai em bay rồi. – Huy thốt lên một câu đầy tâm trạng.
_ Uhm, khi em đi rồi anh nhớ giữ sức khỏe đấy nhé!
_ Lo cho em đi kìa. Anh chẳng thể nào an tâm về em…
Đan chỉ cười mà chẳng nói gì, cô tựa đầu vào ngực Huy, nhịp đập trầm ổn của trái tim anh luôn mang cho cô cảm giác bình yên. Có những lúc, giữa họ tồn tại một thứ hạnh phúc bình dị như trẻ nhỏ.
_ Mai có lẽ anh không tiễn em được rồi.
_ Dạ?
_ Mai anh có chuyến công tác rồi, và phải bay trước em.
_ Vậy anh lo công việc của mình đi, em sẽ tự đến sân bay. – Đan ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn Huy.
_ Anh sẽ để Tony đưa em ra sân bay. Chân em giờ chưa khỏe hẳn đâu.
Đan nén cười. Việc chân chưa khỏe và việc tự đến sân bay có liên quan gì đến nhau cơ chứ? Nhưng tận sâu đáy lòng, một cảm giác ngọt ngào đang xâm chiếm…
Tại một nghĩa trang…
Cơn mưa lất phất kéo dài càng tăng thêm sự thê lương, vắng lặng đầy âm u của không gian nơi đây…
_ Rose à, mọi thứ sắp kết thúc rồi phải không? Đã gần đến cái đích cuối cùng rồi! Sẽ thắng thôi, chúng ta sẽ thắng. Những ai đã từng nợ Rose phải trả giá gấp bội…
_...
_ Hãy đợi Rose nhé! – Một giọt nước mắt rơi trên mặt đá hoa cương màu xám xịt, lạnh lẽo. Trên tấm bia, hình ảnh của một cô gái đang mỉm cười rạng rỡ, dường như những đau buồn của dương gian đã được bỏ lại từ khi cô buông xuôi mọi thứ…
Mưa hòa lẫn cả nước mắt…
(còn tiếp)