• Em trả mọi thứ về nơi đang bắt đầu
• Sẽ cố gắng tập quên những nỗi đau của ngày hôm qua
Quá khó để hiểu một người...
• Càng khó hơn...khi em tìm một người hiểu e
thật sự
• Suy nghĩ trong em bây giờ là...
'' Không hẳn là kết thúc ...
Chỉ là trở về lúc chưa từng tồn tại mà thôy ...
----------------------------------------------------------------------------------------------
Từ ngày gặp Tùng ở khu vui chơi giải trí, tâm trạng của chị buồn hẳn. tôi cũng cố gắng an ủi chị hơn. Ngày ngày, đi học về, tôi lại đến bệnh viện nói chuyện với chị, nhóm anh Phong, Mai và anh Nam cũng thay phiên nhau đến. Tối đến, tôi ở lại bệnh viện ngủ cùng chị, chị em vì thế cũng trở nên thân thiết với nhau hơn. Dù ngủ hai giường khác nhau và cách khá xa nhưng tôi vân có thể biết đêm nào chị cũng khóc. Sau lần chị bị ngất, bác sĩ yêu cầu làm phẫu thuật ngay cho chị và tất nhiên là chúng tôi đồng ý. Mấy ngày nữa thôi, chị sẽ làm phẫu thuật, người hiến tủy cho chị cũng đã tìm được. Hồ sơ học của Tử Tuyết cũng đã có, giờ chỉ cần chị làm phẫu thuật là mọi chuyện sẽ xong xuôi. Hôm nay chị làm phẫu thuật rồi, tôi sẽ xin mẹ nuôi nghỉ một bữa vậy, Mai Nam và anh Phong cũng đã đến đủ. Tôi cùng Mai khuyên chị đủ thứ, kể chuyện vui cho chị nghe nữa, nói chung tôi khuyên được mấy câu còn đâu nhỏ Mai nói hết, nói nhiều đến nỗi chị Tuyết phải van xin nó đừng nói nữa rồi nhờ Nam kéo Mai đi hộ. Không biết anh Phong đến xong lại chạy lung tung đi đâu rồi, dạo này lo chuyện của chị Tuyết quá tôi cũng ít nói chuyện với anh, thật là, còn phút nữa là chị Tuyết vào phòng mổ rồi mà vãn đi chơi được (Đi chơi =='???)
[Mọi người cứ ở phòng bệnh nói chuyện mà đâu biết được, ở trên sân thượng, một cuộc điện thoại đã diễn ra giữa người con trai.
+Alo.Mày gọi có việc gì vậy. Tùng
+Đến bệnh viện X đường Y nếu không mày sẽ hối hận. Phong
Tút...tút...tút
Cuộc điện thoại diễn ra chỉ với hai câu đối thoại. Tùng sau khi nghe xong thì như người mất hồn, quả thật, sau khi nói những lời đấy với Tử Tuyết anh đã rất hối hận nhưng sĩ diện của một người đàn ông không cho phép anh làm như vậy. Cũng vì anh quá yêu cô, cũng vì cô đã chia tay anh một cách quá tàn nhẫn, cũng vì cô đã lừa dối anh và cũng vì anh còn yêu cô quá nhiều. Anh chạy ra xe, phóng như bay tới bệnh viện X.
Trên đường, người ta thấy một chiếc xe BMW lao như tên lửa với tốc độ khiến người khác phải hoảng hồn đang lao nhanh về phía đường Y. Tùng không biết tại sao anh lại như vậy, tại sao anh lại hành động như vậy sau khi nghe người mình hận nhất sắp rời xa mình, có lẽ, đó là vì...TÌNH YÊU của anh còn quá lớn đối với cô. Đợi anh nhé, Tử Tuyết.]
Lúc Phong đi về phòng bệnh của Tuyết thì cũng là lúc chị Tuyết đã chuẩn bị xong tất cả để vào phòng mổ. Chị Tuyết có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi không biết nới gì hơn ngoài việc nới chị phải cố gắng vượt qua lần phẫu thuật này. Bác sĩ đến phòng của chị, chị phải ngồi trên xe lăn. Không hiểu sao lúc chị đi tôi lại có cảm giác sợ hãi tột cùng, tim tôi đập Thịch một cái....cái cảm giác này...AAA, đau đầu quá, tại sao trong tâm trí tôi lại hiện lên hình ảnh tôi...ba mẹ...khóc...di ảnh của anh trai. Tất cả chỉ là những mảnh ghép rời rạc của một cái gì đó đã vỡ mà tôi không biết được. Anh Phong và mọi người giường như cũng thấy biểu hiện đó của tôi, anh phong đến bên tôi nới nhỏ _Em bình tĩnh lại sẽ hết đau đầu. Tôi chỉ gật đầu nhưng bên trong thâm tâm tôi muôn vàn câu hỏi muốn hỏi anh, tại sao anh lại biết tôi đau đầu, rốt cuộc anh là ai??? (Anh ý là: Hoàng Minh Phong). Mai và anh Nam cứ liếc mắt gì đó với anh Phong trông họ có vẻ vui mừng, tôi không quan tâm, quan trọng là bây giờ chị Tuyết đang trên đường vô phòng mổ. Bỗng, Mai chạy nhanh lên phía bác sĩ và nói y tá dừng lại chút xíu rồi nói gì đó với chị Tuyết, chị nghe xong câu đó thì hình như tâm trạng có vẻ vui hơn. Trước khi vào phòng mổ, chị Tuyết đưa cho chúng tôi một quyển nhật kí rồi dặn chúng tôi nếu gặp anh Tùng thì hãy gửi lại cho anh, đây là tâm nguyện của chị nếu chị không qua được. Tôi trách chị tại sao lại nói gở như vậy. Và rồi, khi cánh cửa phòng mổ khép lại cũng là lúc Tùng chạy đến chỗ chúng tôi hỏi ráo riết:
_Tử Tuyết đâu, cô ấy làm sao rồi. Anh hỏi.
_Anh nghĩ anh đủ tư cách để hỏi câu đó sao. Mai lên tiếng.
_Tôi hỏi Tử Tuyết đâu, tại sao cô ấy lại ở trong này. Anh bắt đầu tức giận thì phải.
_Chị Tử Tuyết đang trong phòng mổ, chị ấy bị ung thư máu năm rồi chẳng lẽ anh không hề biết. Tôi lên tiếng, giờ tôi cũng không giấu làm gì, có thể mọi người sẽ nghĩ tôi đã tha thứ cho Tùng nhưng không đâu. Chị Tuyết có thể tha thứ cho anh ta nhưng tôi thì không, những lời anh ta nới với chị, những câu sỉ vả mà con nhỏ chảnh chọe đó nói với chị tôi đều không bỏ qua một chữ nào. Tôi ích kỉ? Đúng vậy, vì chị Tuyết, tôi sẽ ích kỉ để cho chị hạnh phúc. Mà cũng không chắc là tôi sẽ không cho hắn cơ hội, chỉ là chị Tuyết giờ này không biết đang đấu tranh với sự sống và cái chết như thế nào, nếu chị có mệnh hệ gì thì tôi sẽ hận anh ta suốt đời này.
[Tùng nghe xong câu nói của tôi thì như không tin vào tai mình, Tử Tuyết bị bệnh ung thư máu năm mà anh không hề biết. Anh tự trách bản thân mình không quan tâm cô, cô bị bệnh nặng như vậy mà trước giờ anh không bao giờ để ý, thậm chí cô có chảy máu cam anh cũng chỉ đơn giản là nghĩ chị bị nóng trong người. Lúc cô vào phòng mổ, anh đã chậm bước, chỉ bước nữa thôi là anh ít nhất cũng có thể gặp cô rồi nói với cô rằng:"Anh xin lỗi".]
Tùng nghe tôi nói xong thì đứng như trời trồng rồi ngã khuỵu xuống đất, ít nhất thì thấy phản ứng này của hắn ta thì tôi cũng biết được hắn ta còn yêu chị tôi rất nhiều. Bên ngoài phòng mổ, chúng tôi đang thấp thỏm lo cho chị, Tùng thì cứ đi đi lại lại mặc cho mọi người khuyên bảo, tôi và nhỏ Mai bắt đầu khóc nấc lên, đã tiếng rồi mà sao cánh cửa phòng vẫn không chịu mở ra, chị đang ra sao rồi?? Nam an ủi, dỗ dành Mai, còn anh Phong thì ôm tôi vào lòng, trong giây phút đó tôi cảm thấy an toàn biết mấy, cảm giác này quen quá, tạ sao lại vậy chứ, tại sao bữa nay tôi lại thường xuyên bị đau đầu chư vậy, tại sao mấy hình ảnh vụn vỡ ấy cứ xuất hiện trong đầu tôi. Tôi lại bị đau đầu, lần rồi, ngày hôm nay tôi đã bị như vậy lần, lần này, hình ảnh xuất hiện trong đầu tôi lại là anh...ôm tôi....ba mẹ khóc....tôi khóc...di ảnh của anh. Tôi cố bình tĩnh lại để cơn đau đầu giảm bớt và hiệu quả thật, tôi đã bớt đau đầu hơn. Chúng tôi cứ đợi như vậy cho đến khi...cánh cửa phòng mổ mở ra sau tiếng đóng lại, một bác sĩ già dặn bước ra, ông lấy tay lau mồ hôi còn lấm tấm trên trán, chúng tôi chạy đến chỗ ông bác sĩ ấy hỏi rối rít:
_Bác sĩ, chị ấy sao rồi ạ.
_Bác sĩ, cô ấy có làm sao không, có biến chứng gì không.
_Bác sĩ, Tử Tuyết giờ này ra sao rồi. Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn hết vào ông bác sĩ ấy.
Ông bác sĩ vẫn bình tĩnh rồi thở dài nói: Sau khi phẫu thuật, cô ấy bị mất máu quá nhiều kèm thao biến chứng do sử dụng thuốc quá nhiều nên có thể bệnh nhân sẽ hôn mê, tỉnh lại sớm, muộn, không tỉnh lại, tất cả đều tùy vào nghị lực sống của bệnh nhân. Bác sĩ nói xong thì đi thẳng, không hề nói thêm một câu gì nữa.
ĐOÀNG. Tin ấy như tiếng sét đánh ngang tai chúng tôi, chị sẽ có thể không tỉnh lại ư. Làm sao có thể như vậy chứ. Tùng nghe xong tin ấy thì khuỵu hẳn xuống nền nhà, anh Phong và Nam thì sốc đến nỗi đứng bất động, tôi nghe xong tin ấy giống như bị sét đanh vậy, tôi và nhỏ Mai ngất lịm đi rồi sau đó không còn biết gì nữa.