Diêu Hoa ghét mối quan hệ như vậy.
Diêu Thanh cằn nhằn anh không ngừng, đơn giản chỉ là muốn anh sống tốt hơn một chút. Phạm Tử Cơ làm loạn bên ngoài không phải ngày một ngày hai, Diêu Thanh là chị anh, tất nhiên việc này không qua được mắt chị, mỗi khi nói tới chị lại khóc, chị chỉ có một thằng em, là gay không nói, ngay cả tìm người yêu cũng gặp phải kẻ không đáng tin như vậy.
Diêu Hoa há miệng thở dài, ôm lấy Diêu Thanh nói: “Được, em sẽ chia tay anh ta.”
Diêu Thanh thôi khóc, Diêu Hoa tỉ mỉ lau sạch nước mắt trên mặt chị, nghiêm túc nói: “Em cũng ghét mà.”
Tối qua Phạm Tử Cơ về nhà, mùi của người khác vẫn còn vương trên người nhưng lười tắm rửa, thái độ qua loa khiến anh cảm thấy nếu đã như vậy thì chia tay có lẽ tốt hơn.
Đã từng rất yêu thương nhưng đó là chuyện trước kia, tình yêu không thắng nổi thời gian; hơn nữa ở trước mặt kẻ giàu tình yêu như Phạm Tử Cơ thì thời gian cũng chỉ kéo dài thêm quá trình hắn vứt bỏ chiến lợi phẩm của mình mà thôi. Lần này, hắn vứt bỏ mình.
Diêu Hoa thu dọn đồ đạc của mình, Phạm Tử Cơ đi làm tới khuya mới về. Anh gọi dịch vụ chuyển nhà tới, chưa đến một ngày đã dọn sạch đồ đạc, trong phòng thiếu đồ dùng của anh thoạt nhìn cũng không thấy trống vắng bao nhiêu.
Diêu Hoa âm thầm thở dài, nghĩ rằng nếu không có anh thì Phạm Tử Cơ cũng không sao đâu, không ai chờ hắn ở nhà thì hắn có thể không cần kiêng dè gì nữa rồi.
Giày vò rồi lại giày vò, tình yêu bao năm cứ thế từ từ tan chảy hết. Diêu Hoa không khỏi thở dài, nhưng chỉ thở dài mà thôi; năm trước khóc không ít, khóc tới mức ngay cả máu cũng trào ra nhưng không chia tay hắn, giờ đây thật sự chia tay lại chỉ có thể thở dài một tiếng. Quả nhiên mấy năm nay ồn ào quá rồi, dường như đã phát tiết hết đau khổ trong lòng, hiện tại muốn đau khổ một chút cũng khó, không tìm nổi mà đau.
Dịch vụ chuyển nhà lái xe đi, Diêu Hoa lái xe của mình chạy theo sau. Lúc đợi đèn đỏ, anh gọi điện thoại cho Phạm Tử Cơ, chuông bên kia vang lên mấy tiếng hắn mới bắt máy. Diêu Hoa nói: “Hôm nay tôi dọn hết đồ đạc rồi, chúng ta chia tay đi.”
Phạm Tử Cơ yên lặng vài giây mới nói: “Được.” rồi cúp máy.
Hắn không quan tâm lời Diêu Hoa nói. Trước kia khi Diêu Hoa nhìn thấy hắn và thanh niên kia trên giường cũng nói chia tay, nhưng không được vài ngày đã quay trở về.
Bao chuyện xảy ra, không phải anh vẫn ở bên hắn sao? Từ lúc nào anh lấy chồng rồi sống chung kiểu đó? Bao nhiêu năm rồi, còn bày trò này để thu hút sự chú ý, có phiền không?
Phạm Tử Cơ lạnh lùng liếc di động một cái, xoay chiếc bút, cười khinh một tiếng, ký tên lên tài liệu, không hề lo lắng gì về chuyện vừa nghe.
Diêu Hoa để đồ đạc của mình ở nhà Diêu Thanh, nói với chị, em muốn đi đây đó.
Diêu Thanh hỏi: “Bao lâu?”
Diêu Hoa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chị, cười ôm chị nói: “Chị à, đừng lo. Em chỉ đi đây đó thôi, em nghỉ việc rồi, lâu lắm mới có dịp nên em muốn thư giãn một chút, mấy năm nay đều lo chuyện công việc mà suýt quên mất thế giới bên ngoài…”
Mũi Diêu Thanh đỏ lên, hít hít vài cái rồi nói: “Đi đi, sau này chị em mình sống với nhau.” Tất nhiên chị rất căm hận Phạm Tử Cơ, lúc Diêu Hoa ói ra máu phải nhập viện, không biết Phạm Tử Cơ đang ở chỗ nào cưng chiều người tình mới. Khi Diêu Hoa được xuất viện, mấy ngày liền Phạm Tử Cơ cũng không thèm hỏi một câu. Nếu là người khác, Diêu Thanh nhất định mắng té tát, nhưng đây lại là em trai Diêu Hoa của chị, yêu đương gặp bao khó khăn, đau đớn tới mức chị cũng đau theo, muốn trách mắng nhưng không thể nói lên lời.
Phạm Tử Cơ vẫn ăn chơi hàng đêm, tạo thành thói quen đêm khuya mới về nhà, về tới nhà rồi lại phát hiện chẳng có ai chờ mình, thế là tối cũng không muốn về nữa, bạ đâu ngủ đó.
Đám bạn bè của Phạm Tử Cơ thấy hàng đêm hắn không về nhà liền chọc ghẹo: “Không sợ tình yêu ấy của cậu chờ tới tảng sáng hả?”
Phạm Tử Cơ không chớp mắt, môi mỏng khẽ nhếch. “Cứ để cậu ta chờ.” Câu chữ lạnh lùng vô tình, sự lạnh lẽo trong ánh mắt khiến cho những người khác phải thở dài.
Phạm Tử Cơ rất xứng với cụm từ ‘đa tình là bạc tình’, bề ngoài và xuất thân nổi trội khiến nhiều người tìm đến hắn, mà hắn thường không từ chối những người mình để ý, mặc kệ trong nhà còn một người sống chung từ thời đại học.
Bàn bên cạnh có một thanh niên đẹp trai ngồi nói chuyện với bạn bè ngượng ngùng nhìn Phạm Tử Cơ, Triệu Khánh huýt sáo nói: “Anh bạn, lại là cậu…”
Phạm Tử Cơ uống cạn ly rượu rồi đứng lên, vô cùng nhàn nhã đi qua đó, cậu thanh niên càng xấu hổ hơn, ngay cả cổ cũng đỏ lên, thật sự là báu vật hiếm gặp.
Phạm Tử Cơ lên giường với báu vật, làm biết bao nhiêu lần tới lúc mệt mỏi, nửa đêm không ngủ, nhìn đồng hồ thì mới ba giờ sáng.
Châm một điếu thuốc, lấy điện thoại di động của mình ra xem, đã hơn nửa tháng, Diêu Hoa không nhắn tin cũng chẳng gọi điện, lặn mất tăm, cảm giác vô cùng rõ ràng.
Hút thuốc xong, trong hộp không còn điếu nào, cuối cùng Phạm Tử Cơ lái xe về nhà. Tới cửa nhà, nhìn bóng đen bao phủ, cảm thấy bây giờ và trước kia khác nhau quá, không có ai chờ hắn về. Hắn bĩu môi khinh bỉ, vào nhà mở đèn, không ai quét dọn, mấy cành trúc trong bình cũng khô, úa vàng rệu rã.
Hắn ngã xuống giường, che mắt kêu một tiếng: “Diêu Hoa.”