Đương nhiên Diêu Thanh không chịu, chị còn muốn tận mắt thấy Phạm Tử Cơ cầm dao đâm mình, chị cười lạnh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phạm Tử Cơ. “Mày không chết thì nó sẽ chết.” Diêu Thanh tàn nhẫn nói.
“Chị!” Diêu Hoa ngây dại nhìn Diêu Thanh.
“Nó phải chết.” Diêu Thanh lạnh lùng nói: “Giờ nó không chết thì hai ngày nữa cũng phải chết, nếu bây giờ nó muốn chết thì sao không giúp nó toại nguyện chứ.” Chị nhìn chằm chằm Phạm Tử Cơ như nhìn một kẻ ti tiện, thù hận phủ kín ánh mắt.
“Chị.” Diêu Hoa trầm giọng kêu.
“Đừng đụng vào chị.” Diêu Thanh căm hận kêu lên, nhìn thẳng Phạm Tử Cơ dù người đầy máu vẫn nhất quyết không nản lòng. “Chị thật sự muốn nhìn xem nó có thể làm được gì, em trả giá vì nó nhiều như vậy, nó còn không biết xấu hổ mà đòi giữ em lại.”
“Tôi sẽ không chết.” Phạm Tử Cơ nhìn Diêu Thanh, vẻ mặt bình tĩnh. “Diêu Hoa không chết, tôi sẽ không chết.”
“Há há.” Diêu Hoa cười quái dị nhìn Phạm Tử Cơ giống như vừa nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, một tay bụm miệng, một tay ôm bụng, cười đến nỗi phải ngồi xuống đất.
Diêu Hoa nhìn Diêu Thanh, nhìn hành động như trúng tà của chị, không khỏi nhíu mày. Rốt cuộc chị anh đang nghĩ gì? Nếu Phạm Tử Cơ chết thì họ đừng hòng ra khỏi phòng này một bước.
“Diêu Thanh!” Diêu Hoa gọi cả tên họ của chị.
“Đừng đụng vào chị.” Diêu Thanh không quay đầu lại, nhưng chị đứng thẳng lại, ngưng cười, lạnh lùng nhìn Phạm Tử Cơ. “Muốn giữ nó lại? Mày không đủ tư cách.”
Nói xong chị tới cạnh Diêu Hoa dắt tay anh. “Chị em mình về thôi.”
Diêu Hoa lắc đầu, đứng im.
Diêu Thanh trừng mắt. “Em không buông được?”
“Không phải.” Diêu Hoa lắc đầu.
“Vậy tại sao?”
“Em không bỏ chị được.” Diêu Hoa nói, “Anh ta sống chết không liên quan tới em, nhưng chị mà có bề gì…” Anh sờ mặt Diêu Thanh, dịu dàng yêu thương. “Cho dù đang ở đâu em cũng không yên tâm được.”
Nước mắt Diêu Thanh rơi lã chã. Trong đôi mắt to dường như chứa một lượng nước vô hạn đang không ngừng tràn ra ngoài.
Phạm Tử Cơ vẫn đang quỳ thẳng lưng, môi mím lại.
Diêu Hoa nói: “Chị, đừng khiến em lo nữa.” Anh ôm Diêu Thanh. “Chỉ chị mới có thể khiến em bận tâm thôi, cho nên đừng làm em tổn thương.”
Diêu Thanh nghe xong liền gào khóc. Diêu Hoa ôm chị. “Chị, chị đi đi được không?” Anh dịu dàng khuyên nhủ.
Diêu Thanh khóc, đang khóc thì nghẹn ngào ghé vào tai Diêu Hoa nói: “Chị… Chị đổi bảy năm tuổi thọ.”
Diêu Hoa nghe xong, phút chốc hiểu được đây là điều kiện trao đổi của Diêu Thanh. Bảy năm tuổi thọ? Phép chuyển đổi thành công, bây giờ anh chỉ còn sống được chưa đầy ba năm sao?
Anh cười vỗ lưng Diêu Thanh. “Không sao chị à, không sao hết, em muốn thấy chị được an toàn, chỉ cần vậy thôi, em sẽ không tiếc nuối gì hết.”
Phạm Tử Cơ quỳ sau lưng Diêu Thanh nhìn Diêu Hoa, mắt Diêu Hoa rũ xuống, nhẹ nhàng dỗ dành Diêu Thanh. Lúc lâu sau Diêu Thanh mới ổn định cảm xúc, Diêu Hoa lại thì thầm nói bên tai chị, sau đó buông Diêu Thanh ra, ngồi xổm trước mặt Phạm Tử Cơ.
Mắt anh rũ xuống, lát sau mới ngẩng lên nhìn thẳng Phạm Tử Cơ, đây là lần đầu tiên anh chính thức nhìn thẳng vào mắt hắn trong suốt thời gian vừa rồi, anh nói: “Tôi không đi, anh có thể đảm bảo cho sự an toàn của Diêu Thanh không?”
Phạm Tử Cơ ngẩng đầu, hắn muốn hỏi vừa rồi anh nói gì với Diêu Thanh nhưng lại thôi, đành phải gật đầu.
“Không cần biết anh đang nghĩ gì, anh đã nói nếu tôi ở lại thì anh sẽ để Diêu Thanh được an toàn, tôi tin anh.” Diêu Hoa nói xong, quay lại cười với Diêu Thanh. “Chị, chị đi đi.”
Diêu Thanh nhìn anh, nghẹn ngào lắc đầu.
“Chị.” Diêu Hoa lẳng lặng nhìn chị, ánh mắt tràn ngập sự ấm áp.
Diêu Thanh lắc đầu che miệng khóc, đi lùi về phía cửa, giống như không thể chấp nhận nổi điều gì đó, chạy một mạch ra bên ngoài, dọc đường vừa đi vừa khóc.