10.
"Công chúa...." Bồ Đào khóc lóc quỳ rạp xuống trước mặt ta.
Nha đầu này thật sự không học được chút quy củ nào!
Dám cả gan gục vào chân ta!
"Vì sao công chúa lại cứu ta? Tuy rằng ta không hay xem phim, nhưng ta biết mình đã gây chuyện lớn cho công chúa rồi..."
Ta bất đắc dĩ khẽ xoa đầu Bồ Đào.
"Ta cứu ngươi đương nhiên là vì ngươi không làm gì sai cả."
"Thật sự xin lỗi, công chúa, thật sự xin lỗi, là ta đã hại người..." Bồ Đào nói năng lộn xộn.
Chút kiên nhẫn của ta cũng bay sạch, vỗ vỗ lên đầu nàng ta.
"Câm mồm! Bản công chúa không có yếu đuối như vậy!"
Đột nhiên Bồ Đào ngẩng đầu, nhìn ta: "Công chúa, để ta chữa chân cho người nhé! Ta thật sự có thể làm được!"
Sao mà ta có thể tin?
Đa số người mắc bệnh lâu đều rèn luyện ra một năng lực, đó là ngăn cản mình khỏi những ảo tưởng không thể nào thành sự thật."
Ôm hy vọng rồi tới khi lại vì ảo tưởng ngu ngốc của mình mà buồn bã. Không hy vọng thì sẽ không có thất vọng.
11.
Bồ Đào vẫn chưa từ bỏ ý định, nửa đêm vẫn chạy tới nhéo chân ta.
Nàng cho rằng ta đã ngủ rồi nên bạo dạn mang theo một chiếc đèn dầu nhỏ.
Thật ra từ khi nha đầu này bước vào ta đã biết.
Ta xem nha đầu này nhéo tới nhéo lui nửa ngày, chân ta vẫn không có cảm giác gì.... Trong lòng cũng hơi thất vọng.
Nhưng đột nhiên, không biết nha đầu này nhéo vào chỗ nào mà trên đùi vừa tê vừa đau.
Cảm giác rất rõ ràng!
Ta sốc...
Nha đầu này vì động tác co chân của ta dọa sợ, vội vàng tới ngó mặt ta.
Ta nhanh chóng nhắm mắt giả vờ ngủ, nàng ta mới vuốt vuốt ngực.
Sau đó, nha đầu làm liều, kéo ống quần của ta lên, rồi châm cứu cho ta.
Có lẽ là do kim đâ.m vào huyệt đạo nào đó, chân ta truyền tới cảm giác đau nhức, khiến ta có chút ảo tưởng....
Nha đầu này đúng là tay chân vụng về, trong lúc châm kim còn suýt làm đổ ngọn đèn dầu.
Đến khi nàng ta rút kim ra, lại đi qua xác nhận là ta vẫn đang ngủ.
Còn lầm bầm mấy câu: "Công chúa ngủ ngon ghê, công chúa cũng thật là xinh đẹp..... Hê hê."
Sau đó liền cầm đèn lén lút rời đi.
12.
Ta giữ im lặng.
Bởi vì ta biết, một khi chuyện này lộ ra thì nàng ta sẽ phải chớ.t.
Một cung nữ mười lăm mười sáu như nàng đúng là ăn gan hùm mật gấu.
Bởi vậy ngày hôm sau ta gọi nha đầu này tới, mờ mịt nói: "Thái y trong cung làm gì cũng khó."
Vẻ mặt ngây thơ nhìn ta: "Vì sao vậy?"
Ta nói, thái y trong cung không dám mạo hiểm, chỉ sợ sơ sẩy một chút thôi, cũng khiến cả nhà ch.ôn theo.
Ta còn nói với nàng, thái y trong cung cũng không dám nói thật, có điều trị nổi hay không, đều phải cân nhắc rất kỹ lưỡng.
Hơn nữa ta còn lấy ví dụ minh họa cho nàng về các kiểu chớ.t khác nhau của thái y....
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến trắng bệch.
Mặt ngoài thì ta nghiêm khắc, nhưng trong lòng lại cười thầm.
Nha đầu này biết sợ là được rồi.
13.
Ai ngờ nửa đêm nha đầu này lại tới nữa.
Chân ta bị đâm đ ến mức sưng tấy, còn có cảm giác hơn đêm qua!
Hơn nữa, ta còn bị đánh thức bởi tiếng lẩm bẩm của nàng ta.
Nửa đêm nửa hôm có người than ngắn thở dài ở ngay giường....
Ta cố gắng dỏng tai nghe.
Lời than thở này chính là: "Bồ Đào dũng cảm, không ngại khó khăn...."
Ta liền: "......"
Nói thật, nếu nha đầu này không ở trong cung ta thì sống không quá ba ngày.
14.
Ngày tiếp theo, Bồ Đào vẫn cứ tới thư phòng hầu hạ theo lẽ thường.
Nàng ta nhìn giá sách, thỉnh thoảng lại lén lút liếc mắt nhìn ta một cái.
Ta bình tĩnh nhìn lại.
Thật ra từ lúc nha đầu này rời đi, ta không ngủ được, chân có cảm giác sau một thời gian khiến ta có hơi kích động.
Thậm chí còn nghĩ tới việc đưa nha đầu này tới thái y viện để học hỏi thêm, nghiên cứu về mạch tượng của ta kỹ hơn, nói không chừng sẽ có hy vọng.
Nhưng ta cũng lo lắng với cái tính cách này tới thái ý viện cũng sẽ gây rắc rối, đến lúc đó không giữ nổi cái mạng nhỏ.
Bồ Đào run run nhìn ta nói: "Công chúa, ngài, vì sao ngài cứ nhìn nô tỳ như vậy?"
Ta nói mà không cần nghĩ: "Ngươi không nhìn ta thì sao biết ta đang nhìn ngươi?"
Nha đầu Bồ Đào này không biết nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên chạy tới bên cạnh ta với đôi mắt sáng ngời.
"Không lẽ có tiến triển gì sao?"
Ta nhìn Bồ Đào không nói lời nào.
Bồ Đào: "......"
Nàng ta cười ngượng: "Không có gì... Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, haha."
Ta kiên nhẫn nhìn nha đầu này: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Bồ Đào đành phải nhắm mắt bịa chuyện: "Nô tỳ đang định nói.... Công chúa thật thông minh! Người đã đọc rất nhiều sách, nào là "Quỷ Cốc Tử", "Thủy Kinh Chú", "Mặc tử",.... thật sự về rất nhiều lĩnh vực, hơn nữa ta cũng xem chữ viết tay của công chúa, thấy người là một người có học thức sâu rộng...."
Thật sự là, nha đầu này không biết rằng nói những lời này đều sẽ chớ.t à?
Một cung nữ cỏn con sao có thể biết nhiều như vậy, làm vậy không phải sẽ làm bại lộ thân phận đáng ngờ của nha đầu này sao?
Ta cố ý trêu chọc: "Sao nào, chẳng những ngươi biết chữ mà còn hiểu những kiến thức sâu rộng này sao?"
Quả nhiên khuôn mặt nhỏ của nàng ta sợ tới mức trắng bệch, bắt đầu kiếm cớ.
"Ờm... là ta thấy chữ của công chúa đẹp. Mà chữ đẹp như vậy thì đươnng nhiên có học thức tốt rồi."
Nói xong liền khẩn trương nhìn qua ta, lo lắng không biết bản thân có nói ra lời nào không nên nữa không.
Ta vờ như chợt nhận ra: "Thì ra là vậy, nha đầu nhà ngươi cũng khá tinh ý đấy."
Nàng ta thở phào một hơi.
Bất ngờ nói: "Công chúa thật sự không nên bị buộc lại trên chiếc xe lăn này. Người tài giỏi và xinh đẹp như vậy, xứng đáng trở thành nữ tử xuất sắc nhất."
Ta cúi đầu nhìn chân mình, ánh mắt dần chìm xuống.
15.
Giỏi giang xinh đẹp.
Là lời nói mà Giang thái phó dùng để hình dung ta của trước đây.
Ông ấy nói: "Nhị công chúa vô cùng có tài, tương lai nhất định sẽ giỏi giang xinh đẹp tới mức người khác phải kinh ngạc.
Nhưng vào thời điểm đó, trong lục nghệ, thứ ta học tốt nhất là cưỡi ngựa bắn cung.
Năm ấy, khi ta sáu tuổi đã có thể tự mình cưỡi ngựa đuổi theo phụ hoàng tung hoành nơi săn bắn.
Phụ hoàng rất thích ta, thường xuyên khen ngợi: "Nữ nhi của ta giỏi hơn nam nhi, đây là báu vật mà ông trời ban tặng cho Lý gia ta."
Vì ta yêu cảm giác ngồi trên lưng ngựa rong rẩy khắp nơi, mà ta cũng thích ngựa, thường xuyên tắm cho chúng, phụ huynh còn hay trêu chọc ta là "Tiểu tướng quân tắm ngựa".
Chỉ tiếc là từ sau khi chân ta tàn, tất cả đều tan thành mây khói.
Ai cũng nói ta đừng để chiếc xe lăn này vây hãm suốt đời.
Nhưng sự thật là vậy, chiếc xe lăn này đã giữ ta năm năm rồi, có lẽ sẽ tiếp tục trong suốt quãng đời còn lại.
16.
Nửa đêm, ta lại bị đánh thức bởi cơn đau dữ dội.
Không kìm nổi mà hét to một tiếng.
Anh Đào đang trực đêm cũng bị hù gần chớt: "Người đâu! Có thích khách!"
Ta vừa mới tỉnh dậy, thấy có bóng người lướt qua trước mặt rồi lấp phía sau màn.
Nghe có vẻ hắn còn vừa làm đổ thứ gì đó.
Chưa kịp nói gì, Anh Đào đã dẫn cung nữ cầm đèn chạy vào.
Ta vội nói: "Tránh xa ta một chút, đèn chiếu làm mắt ta khó chịu."
Anh Đào đành phải đứng cách ta một khoảng.
Trên đùi ta đau nhức, nội tâm như cuộn sóng dữ dội, cố gắng giữ bình tĩnh: "Có chuyện gì thế?"
Anh Đào nơm nớp lo sợ: "Công chúa, hình như có thích khách đột nhập, người không sao chứ?"
Ta mờ mịt nói: "Sao lại có thích khách?"
Anh Đào cảnh giác nhìn về phía cửa sổ đang mở toang ra.
........... Cái đồ chớt tiệt kia chắc chắn nhảy vào từ cửa sổ!
Ta nói: "Vừa nãy có một cơn gió lớn mà thôi. Không cần chuyện bé xé ra to đâu, mau đóng cửa sổ lại đi, đừng quấy nhiễu giấc ngủ của ta nữa."
Anh Đào vội vàng đóng cửa sổ lại, sau đó đi ra ngoài.