Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dáng người Nhan Ngàn Lan gầy nhỏ, đá một cước cũng bị quán tính kéo theo, mất thăng bằng lao về phía trước giống Trương Cùng.
Cũng may, hắn đứng ở chỗ cao, khi rơi vừa vặn rơi vào gò đất nhô lên bên cạnh hồ, không rơi vào nước.
Hồ này rất nông, mực nước chỉ ngang đến bụng Trương Cùng. Hắn lại bơi giỏi lội, lúc đầu bị bất ngờ nên mới uống vài ngụm nước, nhưng rất mau sau đó đã lấy lại thăng bằng, đứng thẳng người dậy.
Mang theo quả đầu ướt dầm dề, Trương Cùng khó tin há hốc miệng — — hắn không thể tin được, tên nhóc bình thường chỉ biết lầm lì như Nhan Ngàn Lan lại lúc gan to đến mức đá hắn xuống nước. Sau khi định thần xong, Trương Cùng từ ngạc nhiên chuyển qua tức giận hét to:" Ngươi đá ta xuống nước?"
Nhan Ngàn Lan vỗ vỗ đầu gối, ngồi xổm xuống bên cạnh Trương Cùng, hất cằm, bĩu môi trả lời:" Ai bảo ngươi ồn ào như vậy."
Trương Cùng sững sờ trân trối:" Ngươi....."
Động tĩnh bên này quá lớn nên thu hút không ít sự chú ý, không biết ai nói với Trương Chính cùng Ninh Tịnh, hai ngươi nhanh chóng buông công việc dở tay vội vã chạy về phía bờ sông.
" Trương Cùng!" Từ xa, thanh âm tức giận của Trương Chính đã truyền đến bên tai Trương Cùng, Trương Cùng theo bản năng run lên, khuôn mặt bắt đầu tím mét.
Theo sau Trương Chính còn có Ninh Tịnh với khuôn mặt nôn nóng.
Nhìn từ đằng xa, hai tiểu hài tử Trương Cùng cùng Nhan Ngàn Lan đang đứng ở trong nước, cả người đều ước đẫm, như gà con bị rớt vào nồi canh.
Ninh Tịnh cùng Trương Chính đều sửng sốt — — vừa rồi bác hàng xóm chỉ nói Trương Cùng bị rớt xuống nước, không nói Nhan Ngàn Lan cũng rớt xuống nước nha.
Cùng rơi xuống hồ, vậy mà biểu tình khuôn mặt hai đứa nhỏ lại khác biệt vô cùng, Nhan Nhàn Lan vô tội dựa vào gần bờ, khuôn mặt nhỏ hoàn toàn mờ mịt tội nghiệp. Trương Cùng ở phía sau, khuôn mặt nhăn nhó như muốn phun lửa, quơ chân múa tay định nói gì đó.
Ninh Tịnh thấy một màn như vậy, trái tim bất giác run lên, chạy nhanh tới kéo Nhan Ngàn Lan ra khỏi mặt nước, nôn nóng hỏi:" Cầu Cầu, không sao chứ?"
Nhan Ngàn Lan ngoan ngoãn lắc đầu, nhưng lại không nói lời nào.
Trương Chính một tay xách con gà rớt vào nồi canh là Trương Cùng lên bờ, tức giận quát:" Trương Cùng, ta nói rồi, không được bắt nạt tiểu hài tử nhà khác, đệ lại ngứa đòn đúng không?"
Trương Cùng sắc mặt khẽ biến, Trương Chính mà đánh chỉ sợ mông hắn sẽ nở hoa. Trương Cùng sợ đau, vội vàng đem hành vi phạm tội của Nhan Ngàn Lan kể ra: " Đệ chỉ muốn tìm hắn chơi, đệ không có đẩy hắn xuống nước! Là tiểu tử này ở đằng sau đẩy đệ xuống trước."
Lời nói phát ra, Ninh Tịnh cùng Trương Chính, Trương Cùng đều nhìn về phía Nhan Ngàn Lan.
Đặc biệt là Trương Cùng. Hắn trợn tròn hai mắt, không dám tin há hốc mồm — — tên nhóc Nhan Ngàn Lan này vừa rồi còn chưng ra bộ mặt thiếu đánh đối với hắn, vậy mà không biết từ khi nào đã thay bằng biểu cảm mờ mịt vô tội, giống như đoá tiểu bạch hoa run rẩy vì bị hãm hại.
Đứng giữa một bên là đệ đệ nhà mình với tiếng xấu loang lổ gần xa, một bên là đệ đệ có tiếng ngoãn ngoãn của người trong lòng, Trương Chính không cần hỏi cũng biết rõ đáp án. Hắn dùng sức đập một cái vào gáy Trương Cùng, tức giận nói: " Ta dạy đệ nói hươu nói vượn từ khi nào hả?"
Trương Cùng ôm gáy, oai oái kêu to, uỷ khuất cãi:" Thật mà! Hắn đẩy đệ xuống trước, sau đó cũng nhảy theo."
Trương Chính càng thêm tức: " Đệ còn dám cãi, đệ to như vậy, đệ ấy làm sao đẩy đệ xuống nước?! Còn nữa, nếu đệ ấy thực sự đẩy đệ xuống nước, tại sao còn phải nhảy theo?"
" Đệ làm sao biết được, là hắn đẩy đệ mà." Trương Cùng mếu máo.
Ninh Tịnh không định tiếp tục nghe hai anh em Trương Chính cãi nhau, nếu Nhan Ngàn Lan đã không có việc gì, việc này cũng chỉ là một trò đùa giữa hai đứa nhỏ, nàng khuyên bảo hai ba câu rồi liền cáo biệt bế Nhan Ngàn Lan về nhà thay quần áo.
Tuy nhiên, nàng cũng không thể không nâng cao cảnh giác — — về sau không thể để Cầu Cầu chơi một mình lâu như vậy, trẻ con chơi với nhau không biết nặng nhẹ, chẳng may đây là bãi sông có mạch nước ngầm, lốc xoáy, thì Nhan Ngàn Lan nhà nàng biết làm sao.
Tuy rằng Trương Cùng được Ninh Tịnh cầu tình, nhưng Trương Chính vừa thấy bản mặt thề chết cũng không chịu hối cải của Trương Cùng, miệng còn luôn cãi bản thân không làm gì sai, máu điên lại bắt đầu sôi lên. Chúng ta đại khái có thể mường tượng được, mông Trương Cùng tối nay sẽ thảm hại đến mức nào. [ Ngọn nến ]
Đằng xa, Nhan Ngàn Lan gục mặt vào vai Ninh Tịnh, được nàng bế đi càng ngày càng xa, đột nhiên, hắn mở to hai mắt, cùng Trương Cùng mắt to trừng mắt nhỏ.
Trương Cùng ngẩn ra. Nhan Ngàn Lan lấy tốc độ "sét đánh không kịp bưng tai" ngẩng đầu làm mặt quỷ với Trương Cùng. Vẻ mặt tinh quái thoả mãn khi thấy người khác gặp nạn, nơi nào còn bộ dáng tiểu bạch hoa yếu ớt chọc người ta thương cảm, rõ ràng là tiểu hồ ly quỷ kế đa đoan!!
Trương Cùng bừng tỉnh, phát hiện bản thân bị chơi xỏ, run rẩy ngón tay chỉ:" Ngươi, ngươi........"
Ngay lập tức, Ngan Ngàn Lan nhanh chóng thu lại biểu cảm, cả khuôn mặt nhỏ trắng nõn lại vô tội như chưa có chuyện gì xảy ra, đem cằm gác lên vai Ninh Tịnh, yếu đuối mỏng manh.
Trương Chính thấy Trương Cùng còn dám chỉ Nhan Ngan Lan, máu điên lại bốc lên, xách cổ Trương Cùng lôi về nhà: " Về nhà ta sẽ tiếp tục tính sổ với đệ."
Trương Cùng:" Ca, đừng mà a a a a!"
( Q益Q)
Về đến nhà, hơi nước mờ mịt, Nhan Ngàn Lan bị cưỡng ép đi tắm ngay để tiêu trừ khí hàn. Ninh Tịnh dùng gáo múc lên người Nhan Ngàn Lan ít nước ấm, Nhan Ngàn Lan nhịn không được lắc lắc tóc như một chú chó con, hai tai hồ ly trên đầu bất giác run run.
Sau khi Nhan Ngàn Lan hoá hình, không quá một tháng liền có thể học được cách dùng pháp thuật làm ẩn đi tai hồ ly. Chỉ có điều, hắn vẫn còn nhỏ, năng lực tự khống chế không tốt lắm, những lúc thoải mái hoặc cảm xúc bị kích động liền sẽ dễ dàng "thả bay bản thân", để lộ đôi tai hồ ly xinh đẹp.
Bất quá, Ninh Tịnh vẫn có thể hiểu được, Yêu quái dù sao cũng không phải nhân loại, duy trì hình người trong một khoảng thời gian dài tuy tốt cho việc phòng vệ nhưng ở một mức nào đó cũng đã trói buộc thiên tính của bọn họ. Nếu nơi này không phải nhân giới, đại đa số yêu quái sau khi hoá thành hình người đều sẽ giữ lại một phần thiên tính nhất định, ví dụ như hồ yêu sẽ giữ lại tai hồ ly, xà yêu sẽ giữ lại lưỡi rắn,...
Trong phạm vi an toàn nhất định, Ninh Tịnh trước nay đều không quá hà khắc với Nhan Ngàn Lan. Chỉ có đối với bản thân, do vốn dĩ trong tâm gan vẫn coi mình là con người nên khát vọng đối với việc hoá hình thấp hơn rất nhiều so với yêu quái đồng trang lứa, vì vậy nàng chưa bao giờ cố gắng lộ ra bất cứ cái gì liên quan đến thân thể rau thơm của bản thân.
Nhan Ngàn Lan bất ngờ lên tiếng: " Tỷ tỷ, Yêu quái có thể gả cho con người được không?"
" Có, nhưng khả năng không lớn, rốt cuộc nhân yêu vẫn khác biệt. " Ninh Tịnh thuận miệng trả lời,: " Nhìn thấy nguyên hình của chúng ta, con người có mấy ai không bị doạ chạy, giống như Bạch nương tử cùng Hứa Tiên vậy."
Nhan Ngàn Lan ngây ngốc hỏi lại: " Đó là ai?"
Ninh Tịnh giật mình, lúc này mới nhận ra mình nói hớ, thời này còn chưa có truyền thuyết Thanh xa Bạch xà, liền cười trừ nói: " À, đó là một câu chuyện dân gian có từ rất lâu rồi."
" Vậy hôm nay trước khi đi ngủ ta muốn nghe chuyện này."
Ninh Tịnh bất đắc dĩ nói: " Được."
Từ khi hoá thành trẻ con nhân loại, tối nào trước khi đi ngủ Nhan Ngàn Lan cũng phải nghe chuyện cổ tích mới ngủ ngon.
Lúc đầu, Ninh Tịnh lôi tất cả những câu truyện cổ tích, truyện ngụ ngôn, truyện ma, ngay đến cả cổ tích Andersen cũng lôi ra hết. Cuối cùng, cho đến khi nàng không thể nghĩ thêm bất kỳ câu truyện nào nữa, liền dứt khoát tìm mấy quyển sách dân gian quái dị, mỗi ngày đọc cho Nhan Ngàn Lan nghe một truyện.
Thật ra mấy quyển sách này Nhan Ngàn Lan đã sớm đọc qua nhưng hắn lại rất vui vẻ nghe lại. Thế mới biết, tiểu gia hoả này thật ra không phải si mê truyện cổ tích gì đó, đơn giản là hắn thích trước lúc đi ngủ được Ninh Tịnh vỗ về, được giọng nói dịu dàng của nàng thủ thỉ.
Nhan Ngàn Lan nhận được đáp án vừa ý, tròng mắt sáng ngời, giang tay cao hứng ôm lấy cổ Ninh Tịnh làm nũng.
Ninh Tịnh đẩy vai hắn, kéo dài khoảng cách giữa mình và hắn: " Dừng, dừng, dừng, quần áo ta đều bị đệ làm ướt rồi đây này."
Hệ thống: " Đinh! Giá trị nhân phẩm +, giá trị nhân phẩm hiện tại: điểm."
Ninh Tịnh đã sớm quen. Dạo gần đây Giá trị nhân phẩm tăng rất đều đặn khiến Ninh Tịnh cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Sau khi tắt nến, Ninh Tịnh theo đúng ước nguyện đem chuyện Bạch nương tử cùng Hứa Tiên mình nhớ kể cho Nhan Ngàn Lan nghe. Nhan Ngàn Lan túm lấy vạt áo Ninh Tịnh, cất giọng non nớt nói:" Ta không thích Hứa Tiên."
Ninh Tịnh cảm thấy thú vị hỏi lại: " Vì sao?"
" Hắn quá vô dụng, chỉ có nguyên hình của Bạch nương tử mà cũng bị hù chết. Nếu ta là hắn, dù người ta yêu có biết thành bộ dạng gì ta vẫn nhận ra nàng ấy." Nhan Ngàn Lan dùng ngón tay nghịch nghịch tóc Ninh Tịnh, nghiêm túc nói.
" Vậy nếu như người ấy biến thành một bộ dáng hoàn toàn khác, hoặc là, đệ hoàn toàn còn không nhớ người ta."
Nhan Ngàn Lan lắc đầu: " Không sợ, chỉ cần ta thật sự thích người đó, thì dù cho không nhớ rõ nàng ấy là ai, ta vẫn sẽ thích nàng ấy một lần nữa."
Ninh Tịnh: "....." Nàng nhịn không được gõ gõ hệ thống: " Úi, đậu xanh rau má, ngươi nghe thấy không? Hắn chính là âu yếm boy nha!!"
Hệ thống: "......"
Ninh Tịnh tấm tắc khen: " Nhóc con này miệng lưỡi thật dẻo. Tục ngữ có câu " Ba tuổi để nhìn thấy người già ". Tên tiểu thử này không biết về sau sẽ lừa gạt bao nhiêu con gái nhà lành đây."
() " Ba tuổi để nhìn thấy người già": Trong nghiên cứu về tâm lý học thì con người ở độ tuổi từ - tuổi sẽ phát triển % não bộ, trẻ em ở độ tuổi này là đỉnh cao của sự phát triển về tinh thần, tâm lý. Lớn lên trẻ em sẽ cải thiện về cách ứng xử và kiến thức, còn trí não đã phát triển đến đỉnh cao. Đây là thời kì xây dựng tính cách con người.
Lại nói, trong lòng Nhan Ngàn Lan xuất hiện khái niệm " Thích", cũng coi như là kì tích trong giới Yêu ma.
Trong các câu chuyện dân gian kể lại qua bao thế hệ, Yêu quái được con người đắp nặn thành hình tượng thuỷ chung cả đời chỉ có bạn lữ, kỳ thật đó chỉ là nhân loại tự mình tô vẽ mà nên. Yêu tộc sinh mệnh dài mênh mông, không có đạo đức cùng pháp luật trói buộc. Đặc biệt là đại yêu sống qua ba lần thiên kiếp, yêu lực đủ cường đại, không còn ai có thể uy hiếp tính mạng của họ, mọi thứ dường như đều dễ như trở bàn tay, " yêu sinh" không còn gì theo đuổi, mỗi ngày lại có mỹ nhân tự mình dâng lên. Do đó không ít đại yêu sinh hoạt cá nhân đều tương đối hỗn loạn, không có cái gì gọi là thích gọi là yêu, chỉ có khoái cảm củng nhục dục.
() Yêu sinh: = Nhân sinh, nhưng Nhan Ngàn Lan là yêu quái nên là yêu sinh.
Không biết Nhan Ngàn Lan sau ba lần thiên kiếp kết thúc, có còn được ngây thơ như ngày hôm nay?
Ninh Tịnh thất thần tưởng tượng, sau đó lại nhanh chóng phủ định dự doán — — Nhan Ngàn Lan sau ba lần thiên kiếp kết thúc liền bắt đầu ở nhân giới tung hoành ngang dọc, cướp đoạt pháp khí, không lâu sau đã hương tiêu ngọc vẫn, lấy đâu ra thời gian mà hưởng với chả thụ.
Hệ thống chuyển chủ đề: " Nhân tiện, không phải ngươi có lời muốn nói với hắn sao?"
Được hệ thống nhắc nhở, Ninh Tịnh lúc này mới nhớ ra đúng là có việc nàng cần thương lượng với Nhan Ngàn Lan, liền nhẹ giọng nói: " Cầu Cầu, chờ sau khi đệ hoá hình lần thứ hai xong, chúng ta chuyển nhà đi."
Cơn buồn ngủ của Nhan Ngàn Lan lập tức chạy mất tăm, vui sướng nói: " Thật sao?"
" Ừm, tướng mạo của đệ không ổn định, trong khoảng thời gian ngắn nếu thay đổi quá nhiều lần thì rất khó giải thích với hàng xóm xung quanh. Cho nên, chúng ta tốt nhất là nên chuyển đi."
" Được, ta đều nghe Tỷ tỷ." Nhan Ngàn Lan cười khẽ.
" Vậy quyết định vậy đi." Ninh Tịnh quyết định chốt kế hoạch.
Bây giờ còn tận nửa năm nữa mới đến thời hạn hai năm Nhan Ngàn Lan hoá hình, tạm thời không cần chuẩn bị đồ đạc để chuyển nhà.
— — Ninh Tịnh ban đầu là nghĩ như vậy.
Thẳng đến buổi sáng nào đó, khi thức dậy, nàng bỗng nhiên cảm thấy trong ngực trống không.
Ninh Tịnh bới trong đống quần áo trên giường, quả nhiên tìm được một quả cầu trắng muốt, tản ra hơi ấm cùng mùi hương.
Hắn ngủ rất ngon, cái bụng béo múp phập phồng theo từng tiếng gáy, hai chân ngắn tũn mở rộng, vật nhỏ giữa hai chân cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Ái chà, phải lâu lắm rồi mới thấy lại bộ dạng này của hắn. Ninh Tịnh nhịn không được vươn móng vuốt chọc chọc mông hắn, muốn đánh thức hắn, sau đó lại xoa đầu hắn. Nàng biết Nhan Ngàn Lan sắp hoá hình, bởi vì trước khi hoá hình hắn sẽ biến trở về bộ dạng hồ ly.
Chỉ có điều, từ đây đến lúc thời hạn hai năm biến hình, ước chừng vẫn còn hai tháng nữa. Thời gian hắn hoá hình, có phải hơi nhanh rồi không?
Ninh Tịnh ngay lập tức cảnh giác hỏi: " Hệ thống, cốt truyện lại bị đẩy nhanh rồi sao?"