Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: tuanh Uyenyen linhchi
Hệ thống: " Ngươi nói đúng. Thời điểm Kỳ Tô mang cứu binh tới, ngươi chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, gọi ngươi, lay ngươi đều không có phản ứng, nội đan cũng lạnh thấu, đã không thể cứu được nữa. Nhiệm vụ này đáng ra sẽ tuyên bố thất bại vào lúc đó, ta cũng đã chuẩn bị tốt thế giới tiếp theo cho ngươi."
"Vậy vì sao ta không..... " Ninh Tịnh đang nói lại ngừng.
Nàng nhíu mày, dùng bàn tay phủ lên vùng bụng nhẵn nhụi của mình, nhắm mắt cảm nhận.
Phía bụng dưới, có một viên nội đan đang tỏa ra ánh sáng ấm áp. Yêu lực dồi dào, mạnh mẽ ấm áp, liên tục không ngừng chuyển tới tứ chi bách hải. Nếu nói trước đây, yêu lực của nàng chỉ như một dòng nước nhỏ, vậy thì hiện tại nó chính là sông lớn cuộn trào.
() Tứ chi bách hải: chân tay và trăm xương, các bộ phận trên cơ thể, ý chỉ toàn thân.
Hình dạng của viên nội đan này cũng rất kỳ lạ, hình tròn nhưng lại không quá tròn, ngược lại giống như một hình cầu bị chia làm hai......
– – Đây là nửa viên nội đan.
Mặc dù chỉ là một nửa, nhưng thể tích của nó còn to hơn nhiều so với nội đan trước kia của nàng. Có thể suy được, nó chắc chắn đến từ một con đại yêu cấp bậc cao hơn nàng rất nhiều.
Một phỏng đoán hoang đường bắt đầu hình thành trong đầu Ninh Tịnh. Nàng bỗng nắm chặt góc chăn, cất cao giọng, run rẩy hỏi: "Nửa viên nội đan này là của ai?!"
Hệ thống nói: "Là của Nhan Ngàn Lan."
Đầu óc Ninh Tịnh trống rỗng, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ lạnh lẽo, nàng nghe thấy bản thân cứng đờ lặp lại: "Nội đan của Nhan Ngàn Lan?"
Hệ thống: "Đúng... Này, này, đừng sợ, Nhan Ngàn Lan không chết, hắn vẫn đang sống tốt. Nếu hắn chết, nhiệm vụ đã sớm sụp đổ. Lúc đó, Kỳ Tô dùng tốc độ nhanh nhất bay trở về Kiệu sơn. Ngươi phải biết rằng tiểu yêu cấp thấp không có cách nào có thể gặp trực tiếp Nhan Ngàn Lan. Tiểu tử kia dùng hết mọi cách, cuối cùng mới truyền được tin lên trên. Sau đó, có hắn dẫn đường, Nhan Ngàn Lan mang theo hắn, dùng tốc độ nhanh nhất tìm được ngươi, nhưng cả đi cả về, cũng mất gần nửa ngày."
Ninh Tịnh trấn định lại, bắt được một chữ trong lời nói của hệ thống: "Nửa ngày? Nhưng lúc ấy ta đã sắp tắt thở, sao có thể kéo dài lâu đến như vậy?"
Hệ thống mất tự nhiên nói: " À thì ta dùng một chút phương pháp kéo dài sinh mạng cho ngươi, nhưng chỉ là kế tạm thời. Còn về nội đan, ta cũng thật sự hết cách."
Ninh Tịnh hơi giật mình, nói: "Cảm ơn ngươi, vì tất cả."
Hệ thống: "Đừng khách sáo. Ban đầu ý định của ta là giúp ngươi cầm cự đến khi Nhan Ngàn Lan tới. Chỉ là không ngờ, hắn sẽ đem nửa viên nội đan của mình chia cho ngươi, cũng bởi vì có nội đan của hắn, ngươi mới sống sót."
" Vì sao phải làm vậy?"
"Ngươi, tình trạng của ngươi ấy à, nếu ở hiện đại, bác sĩ nổi tiếng cũng khó lòng cứu được. Đừng thấy nội đan có thể phục hồi thân thể, nó cũng không phải vạn năng, thương thế nếu như vượt qua khả năng có thể chữa trị của nó – – tỷ như chặt đầu, không muốn chết cũng phải chết. Tuy có nội đan chứa yêu lực dồi dào của Nhan Ngàn Lan bảo vệ sinh mệnh cho ngươi, thì ngươi vẫn phải nằm một năm mới có thể tỉnh lại. Nếu đổi lại là nội đan của một con yêu quái bình thường, nghĩ cũng đừng nghĩ, ngươi đã sớm bay đến nhiệm vụ sau lâu rồi, nào còn cơ hội ở đây tám chuyện với ta."
Ninh Tịnh đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Vậy một năm qua, tiến độ hoàn thành cốt truyện thế nào rồi?"
Hệ thống: "Tiến độ hoàn thành cốt truyện đã lên tới %, còn ba tháng nữa là Nhan Ngàn Lan sẽ nghênh đón thiên kiếp, nhiệm vụ cũng sắp kết thúc rồi."
Ninh Tịnh trầm mặc nhìn chậu than trong góc phòng, đột nhiên xoay người xuống giường, nói: "Ta phải đi gặp hắn."
Hệ thống nói: "Khoan đã, ngươi vừa mới tỉnh lại, thân thể còn chưa hồi phục hẳn."
Lúc nãy vừa tỉnh dậy có hơi choáng váng nhưng nghỉ một lúc đã tốt hơn nhiều. Căn phòng này là nơi trước đây nàng từng ở, xem ra nàng vẫn đang ở hang ổ của Nhan Ngàn Lan. Ninh Tịnh mang giày một cách qua loa, đi về phía cửa, vừa mở cửa đã bị gió lạnh thổi vào làm rùng mình một cái.
Bây giờ cách sự cố lần đó vừa đúng một năm, hiện tại là mùa đông. Ninh Tịnh đành phải quay trở lại phòng, tìm quần áo mặc thêm.
Sau một năm, cách bài trí trong phòng nàng có rất nhiều điểm thay đổi, đồ trong tủ cũng không phải những thứ nàng quen thuộc. Trái lại, dường như xuất hiện dấu vết ai đó đang sống cùng nàng.
Hệ thống nói: "Không sai, ta đang định nói với ngươi. Một năm qua, Nhan Ngàn Lan đều ở chỗ này, ngươi không cần ra ngoài, ở đây đợi là được rồi."
Hệ thống vừa dứt lời, gió lạnh phía sau đột nhiên mạnh hơn, hình như cửa lớn vừa bị mở ra.
Nhận ra đằng sau có người đi vào, Ninh Tịnh giật mình, còn chưa kịp xoay mặt, cả người đã bị kéo vào một lồng ngực nóng bỏng, lỗ tai đụng phải ngực, tiếng tim đập thình thịch, thình thịch, làm chấn động màng nhĩ của nàng.
Hai cánh tay Nhan Ngàn Lan gắt gao ôm chặt Ninh Tịnh, vẻ mặt mừng rỡ như điên, vô cùng kích động, thậm chí còn có chút vặn vẹo. Hắn ôm Ninh Tịnh, như người chết đuối vớ được cọc, chỉ có như vậy mới có thể giải tỏa được một chút tuyệt vọng xen lẫn hy vọng chờ đợi suốt một năm qua.
Đối với sự nhiệt tình của Nhan Ngàn Lan, Ninh Tịnh có chút sững sờ. Rốt cuộc trong khoảng thời gian hôn mê, nàng không nhớ gì cả. Sự việc một năm trước đối với nàng mà nói, dường như mới xảy ra ngày hôm qua. Ấn tượng về Nhan Ngàn Lan, vẫn đang dừng lại ở một năm trước, thời kỳ hắn đối với nàng chẳng nóng cũng chẳng lạnh.
Cổ đột nhiên nóng lên, có thứ gì đó nóng hổi trượt theo cổ áo nàng chảy vào trong y phục. Thân thể Ninh Tịnh chấn động, trái tim bỗng mềm xuống, cuối cùng vẫn duỗi tay ôm hắn, dịu dàng nói: "Được rồi, ta vẫn khỏe mà, Ngàn Lan."
Cảm xúc mãnh liệt cần có thời gian nhất định để phát tiết, chờ Nhan Ngàn Lan hồi phục cảm xúc xong, thân thể bệnh nặng còn chưa kịp bình phục của Ninh Tịnh, bị lăn lộn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Trên mặt Nhan Ngàn Lan không còn nhìn ra dấu vết đã khóc, ôn nhu cười nói: "Tỷ tỷ, nếu tỷ mệt mỏi thì nằm tiếp đi."
Ninh Tịnh gật đầu, Nhan Ngàn Lan trực tiếp ôm nàng trở lại giường. Ninh Tịnh đột ngột rời khỏi mặt đất, bật thốt lên nói: "Ta tự đi được, để ta tự đi."
"Tỷ không cần khách sáo với ta." Nhan Ngàn Lan đặt Ninh Tịnh lên giường, cẩn thận chỉnh lại gối cho nàng, ngồi ở mép giường: " Một năm qua, tất cả việc liên quan đến tỷ, thay quần áo lau mình, đều là ta xử lý. Ôm tỷ lên giường thì đã sao."
Ninh Tịnh trợn tròn hai mắt, lập tức chọc hệ thống: "Ê, hắn nói thật hả?"
Hệ thống: "Ừ...."
Ninh Tịnh: "Thay quần áo, lau mình? Là cái kiểu lau mình không một mảnh vải che thân ta đang nghĩ?"
Hệ thống: "Ừ..."
Ninh Tịnh: "......" Mẹ kiếp.
Nhan Ngàn Lan đi về phía cửa, Ninh Tịnh cho rằng hắn định rời đi, ai ngờ hắn chỉ buộc lại cửa, sau đó trở về cạnh giường, treo ngoại bào lên giá rồi nằm xuống cạnh nàng, làm nũng nói: "Tỷ tỷ, ta cũng mệt mỏi, tỷ nằm cùng ta đi."
Ninh Tịnh ấp úng hỏi: "Loại việc như thay quần áo đệ có thể để người khác làm nha, sao lại phải tự mình làm?"
Vạt áo Nhan Ngàn Lan hơi mở, vui vẻ thoải mái chống cằm nhìn nàng, âm thanh như đang câu dẫn người: "Đúng vậy, tỷ nói xem vì sao ta phải làm vậy?"
Ninh Tịnh nói với hệ thống: "Ngươi xem, tên hồ ly tinh này."
Hệ thống: "..... "
Lần thứ hai ngủ tỉnh ngủ giữa đêm, Nhan Ngàn Lan không còn giống như trước kia, ban đầu biến thành bộ dạng hồ ly bò lên giường, đến nửa đêm lại giảo hoạt mà biến về hình người. Bây giờ hắn vô cùng quang minh chính đại dùng bộ dáng con người ôm Ninh Tịnh ngủ, có lẽ đã quen ôm suốt một năm qua.
Ninh Tịnh mới tỉnh lại, quả thực rất mệt, nhưng trong lòng lại có một đống suy nghĩ.
Nàng biết những thế giới này đều chỉ là số liệu, cho nên nàng vẫn luôn cố gắng tránh đưa tình cảm của bản thân vào đó – – Đương nhiên, biết rõ tất cả nhân vật ở đây đều là hư cấu, mà còn trả giá bằng tình cảm, chẳng phải quá ngốc hay sao?
Cứ coi đây là một trò chơi dài, chờ xong tám năm, đến lúc rời đi, không cần phải lưu luyến gì cả – – đây chính là tâm lý mà Ninh Tịnh mong muốn.
Nhưng sau khi trải qua một lần dạo qua quỷ môn quan, lại được Nhan Ngàn Lan dùng phương thức "thu lợi , tự tổn hại một ngàn" cứu sống, trong tim Ninh Tịnh bắt đầu xuất hiện một loại ảo giác, nàng có một chút tin – – cho dù Nhan Ngàn Lan là do một dãy số tạo ra, "hắn" cũng có linh hồn, "hắn" và tình cảm của "hắn" là thật sự tồn tại.
Hệ thống: "Không cần băn khoăn, những thế giới này cảm giác chân thật quá lớn, trước kia cũng từng có ký chủ chìm đắm trong đó không thể nào tự mình thoát ra, ảnh hưởng trực tiếp đến vận mệnh nhân vật chính trong nhiệm vụ... Cho nên, ngươi hãy cố gắng tự mình kiểm soát nó trong một mức độ nhất định."
Ninh Tịnh: "Yên tâm, ta biết."
Trái lại, Nhan Ngàn Lan nằm bên cạnh có vẻ đã rất lâu không nghỉ ngơi cẩn thận, tâm trạng căng như dây đàn suốt một năm rốt cuộc có thể thả lỏng, so với Ninh Tịnh rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Ninh Tịnh nhắm mắt lại, ở trong đầu nói: "Hắn cho ta nửa viên nội đan, chắc chắn là đối với thân thể cũng tổn hại rất lớn.."
Hệ thống: "Trực tiếp mất đi một nửa yêu lực, quả thực là tổn hại rất nặng. Cũng may, chuyện này không bị lộ ra ngoài, chỉ có một vài thuộc hạ đáng tin biết được. Hơn nữa, ảnh hưởng do Nhan Ngàn Lan xây dựng vẫn còn, cho nên, một năm qua Kiệu sơn xem như vẫn thái bình. Chờ hắn thuận lợi vượt qua lần thiên kiếp đầu tiên, mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp."
Ninh Tịnh không lên tiếng. Hệ thống đợi một lúc, mới phát hiện nàng đã ngủ mất từ lâu.
Hệ thống: "......" Mẹ nó, làm nó nói vô ích.
Từ sau khi Ninh Tịnh tỉnh lại, quan hệ với Nhan Ngàn Lan hoàn toàn trở lại mùa xuân. Ngoại trừ việc Nhan Ngàn Lan ở bên ngoài bận rộn hơn trước, thì cuộc sống bây giờ giống hệt như khi mới tới Kiệu sơn. Ninh Tịnh cũng không phải chạy tới chạy lui làm việc, lại trở về làm cá ướp, mỗi ngày hết ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn.
Không biết Nhan Ngàn Lan từ chỗ nào kiếm được loại trái cây chỉ mùa đông mới có ấy, rửa sạch sẽ đưa đến trước mặt Ninh Tịnh. Nhìn bộ dáng hắn, có vẻ vẫn đang lo lắng chúng sẽ gợi lên cho nàng những kí ức không tốt. Ninh Tịnh cũng hành động như bình thường, cô cầm lên ném vào miệng. Nhan Ngàn Lan thấy thần sắc nàng không có vẻ giả bộ, lập tức lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Ninh Tịnh tự kiểm điểm mình với hệ thống: " Vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn trải qua những tháng ngày bị một cậu bé bảy tuổi rưỡi chiếu cố."
Hệ thống: "......" Nó lại thấy ký chủ rác rưởi nhà nó đang có vẻ rất vui nha.
Ninh Tịnh: "Đúng rồi, tiếp theo, ngươi chuẩn bị cho ta thế giới gì vậy?"
Hệ thống: "Ngươi cứ chờ là được."
Mọi thứ dường như đã trở về quỹ đạo, nhưng trên thực tế Ninh Tịnh lại không đoán được suy nghĩ trong lòngNhan Ngàn Lan.
Nàng biết sự việc năm đó luôn là cái dằm trong tim hắn. Chẳng lẽ nỗi đau trên cơ thể nàng lại có thể triệt tiêu oán hận mà cái dằm kia mang lại cho hắn?
Điều đó là không thể.
Nhưng nếu oán hận của hắn là phải nhìn nàng bị giày vò một năm mới cỏ thể biến mất. Vậy thì lúc đó, tại sao hắn lại đào ra nội đan của mình để cứu nàng?
Trong lòng có nghi ngờ, nhưng Ninh Tịnh lại lựa chọn không hỏi gì cả. Nếu nàng muốn sống cùng Nhan Ngàn Lan cả đời, bọc mủ này kiểu gì cũng cần chọc ra. Nhưng trên thực tế, thời gian của nàng và Nhan Ngàn Lan chỉ còn lại ba tháng, cần gì phải làm ầm ĩ, để cả hai cùng vui vẻ thoải mái không phải tốt nhất sao?
Khoảng thời gian yên bình, ấm áp mang lại cho người ta ảo giác nó là vĩnh hằng. Nào ngờ nó lại như một chiếc đồng hồ cát, bạn càng để ý đến nó thì nó lại càng chảy nhanh.
Ba tháng này, tiến độ hoàn thành cốt truyện vẫn luôn đứng im không đổi. Ninh Tịnh cũng không hỏi lại hệ thống, bởi vì nàng biết, nhiệm vụ cuối cùng là cái gì.
Thời gian tới gần cuối tháng thứ ba.
Ban đêm, Nhan Ngàn Lan để tóc ướt, ngồi dưới đèn đọc sách, vui vẻ đắc ý để Ninh Tịnh lau tóc cho hắn. Rõ ràng có thể dùng yêu lực nháy mắt làm khô tóc, nhưng hắn chính là muốn hưởng thụ loại đãi ngộ này – – tâm tình sung sướng của hắn có thể nhìn ra từ đôi tai hồ ly để lộ ra ngoài.
Cách yêu quái khôi phục thân thể vô cùng đơn giản mà thô bạo, chính là ngủ. Gần đây một ngày giờ, ít nhất một nửa thời gian nàng đều ở trên giường. Ninh Tịnh cảm thấy nếu nàng cứ tiếp tục ngủ như vậy thì không sớm thì muộn sẽ hóa thành lợn cũng không chừng.
Trong tình trạng ngủ đủ mắt, tinh thần Ninh Tịnh càng ngày càng tốt, đã khôi phục đến bảy tám phần. Tuy nhiên trạng thái của Nhan Ngàn Lan lại kém đi rất nhiều so với hắn trước đây. Có lẽ là vì yêu lực của nửa viên nội đan, tuy lớn hơn yêu lực Ninh Tịnh cần rất nhiều, nhưng lại không đủ cho Nhan Ngàn Lan dùng.
Nếu độ thiên kiếp trong trạng thái này, chỉ sợ kết quả rất đáng lo.
Tóc ướt cơ bản đã lau xong, tai hồ ly của Nhan Ngàn Lan giật giật, bỗng một cơn gió nổi lên, những giọt nước cuối cùng trên tóc cũng khô hết.
Ninh Tịnh bất bình, lườm hắn nói: "Đệ nói xem, đệ có thể nháy mắt làm khô tóc, có cần nhất thiết phải lăn lộn ta như vậy không hả? "
Nhan Ngàn Lan không nhịn được, dần dần ha ha cười thành tiếng. Hắn xoay người, nắm tay Ninh Tịnh nhẹ nhàng đung đưa, ôn nhu nói: "Vậy lần sau để ta làm cho tỷ."
Ninh Tịnh lúc này mới hài lòng nói: "Ừ, như vậy mới đúng."
Nhan Ngàn Lan bẻ ngón tay tính: "Không chỉ lau tóc, trước kia tỷ còn giúp ta tắm rửa, mặc quần áo, xoa bụng cho ta..."
Ninh Tịnh bất đắc dĩ lên tiếng: "Đệ đã trưởng thành, những việc đó phải tự mình làm."
Nhan Ngàn Lan ôm eo Ninh Tịnh, cười nói: "Tuy rằng tỷ tỷ không còn làm như vậy cho ta, nhưng mà, nếu tỷ muốn, ta có thể giúp tỷ tắm, mặc quần áo, xoa bụng."
Ninh Tịnh giật giật khóe miệng, ném tay hắn từ trên eo xuống: "Không cần."
Đêm đã khuya, hai yêu tắt nến đi ngủ.
Ninh Tịnh hiện tại gần như vừa lên giường là ngủ, sau khi nằm xuống, tìm một tư thế thoải mái nhất, không còn cử động, an tĩnh mà ngủ.
Nửa đêm trăng lên cao, Nhan Ngàn Lan vốn đã nhắm mắt, mí mắt nhẹ nhàng run lên, từ từ mở ra. Hắn khẽ giọng nói: "Tỷ tỷ, ta không ngủ được, tỷ còn thức không?"
Ninh Tịnh như đứa trẻ cuộn tròn trước mặt hắn, hít thở đều đều, không có biến hóa.
Nhan Ngàn Lan nghiêng người về phía Ninh Tịnh. Không biết vì sao đêm nay, những lời ngày thường hắn xấu hổ không dám mở miệng, dù biết nàng sẽ không nghe được, nhưng lại có ham muốn nói ra tất cả: "Tỷ tỷ, tỷ từng nói, ngày đó tỷ vứt ta trong sơn cốc Kiệu sơn, đó không phải ý muốn của tỷ. Kỳ thực ta tin, nhưng một ngày tỷ còn chưa nói cho ta chân tướng sự việc, cái gai này vẫn sẽ cắm mãi trong lòng ta. Một năm trước, ta bởi vì cái gai này mà không muốn đối tốt với tỷ. Nhưng ta biết, chỉ cần tỷ ở bên cạnh ta, cuối cùng sẽ có một ngày, tình cảm của ta đối với tỷ sẽ hoàn toàn lấn át nỗi đau cái gai kia mang tới. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, cho nên ta không hề nóng vội."
"Chỉ là, lúc tỷ suýt nữa chết trước mặt ta, ta......" Giọng nói của Nhan Ngàn Lan trầm xuống, trước mắt tái hiện cảnh tượng Ninh Tịnh ngã trên một vũng máu. Nếu nàng không tỉnh lại, chỉ sợ cảnh đó sẽ trở thành cơn ác mộng vĩnh viễn của hắn.
Nhan Ngàn Lan không tiếng động há miệng thở dốc, thống khổ lẩm bẩm: " Ta mới hiểu được, thế gian này lúc nào cũng có thể xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, khi ta còn có thể thấy được tỷ, có thể cùng tỷ nói chuyện, tại sao lại phải tiếp tục giận dỗi với tỷ chứ? Có thể một ngày nào đó ta sẽ mất tất cả những thứ này. Vậy thì, khi ta còn có chúng, vì sao lại biết không quý trọng?"
"Nghe nói sau khi trải qua thiên kiếp, sẽ quên đi tình ái trong quá khứ. Tỷ từng kể cho ta nghe chuyện xưa của Bạch nương tử và Hứa Tiên, ta không sợ sẽ quên. Bởi vì ta không giống Hứa Tiên, chỉ cần tỷ còn ở đây, ta nhất định sẽ lại thích tỷ một lần nữa."
Vào nửa đêm không ai trả lời, Nhan Ngàn Lan tự xướng kịch một vai hồi lâu.
Cuối cùng, hắn thì thầm hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ có thích ta chút nào không?"
Câu hỏi này đương nhiên không đợi nàng sẽ trả lời. Người ngủ say, cái gì cũng không nghe được.
Có điều, Nhan Ngàn Lan một chút cũng không thèm để ý. Dù sao, sau này còn rất nhiều thời gian để có thể hỏi lại, hắn tin, có một rằng hắn sẽ tìm ra bằng chứng Ninh Tịnh có cảm tình với hắn.
Đến khi Nhan Ngàn Lan thật sự ngủ say, màn đêm cũng sắp sửa qua đi. Trước bình minh, cửa sổ phía đông chưa sáng, Kiệu sơn yên tĩnh như một tòa cung điện giữa bầu trời.
Ninh Tịnh trông có vẻ như đang ngủ say, lại chậm rãi mở mắt, phức tạp nhìn Nhan Ngàn Lan.
Nàng vốn định duỗi tay sờ vào tai hồ ly của Nhan Ngàn Lan, nhưng sợ đánh thức hắn, bèn lùi ra khỏi ngực hắn một chút – – nhiệt độ cơ thể người đối diện nóng như lửa, đích thực là một cái lò sưởi tự nhiên, nhưng căn phòng này còn đặt nhiều lò sưởi như vậy, chúng bị bỏ quên lâu, chắc sẽ hơi buồn.
Ninh Tịnh nằm thẳng trên giường, mở to hai mắt, nhìn lên đỉnh màn.
Bỗng nhiên, nàng nhẹ giọng nói với không khí: "Có. Có một chút."
Nhưng, cũng chỉ có thể dừng lại ở đó.
Ninh Tịnh hỏi hệ thống: "Còn lại bao nhiêu?"
Hệ thống: "%, vài ngày tới làm nốt nhiệm vụ cuối cùng, sau đó chúng ta có thể rời đi."
Ninh Tịnh: "Được."
Hôm sau, nắng mai mờ ảo, bầu trời sáng rực.
Nhan Ngàn Lan nằm bên cạnh Ninh Tịnh đã sớm không còn là hình người, mà là hắn trong hình dạng hồ ly.
Đêm trước thiên kiếp, cũng giống những lần hóa hình trước kia, Nhan Ngàn Lan trước tiên sẽ biến lại thành hồ ly, trở nên suy yếu và cũng thích ngủ hơn so với hình người.
Hiện tại hắn đã lớn hơn một trái bóng rổ, cơ thể dài tới hai mét, lông tóc mềm mại xoã tung, chiếc giường nhỏ này đã không còn chứa nổi vị tôn đại Phật này nữa, bằng không sẽ bị hắn đè bẹp mất. Nhan Ngàn Lan chỉ có thể ủy khuất gác đầu bên cạnh Ninh Tịnh, còn thân thể thì cuộn tròn như một ngọn núi tuyết nhỏ, bao lấy cạnh giường.
Vừa tỉnh dậy đã thấy một cái đầu hồ ly to đùng bên cạnh, đúng là một việc vô cùng kích thích. Ninh Tịnh giật mình đến nỗi ngồi bật dậy. Vì động tác của cô quá mạnh, Nhan Ngàn Lan cũng từ từ tỉnh lại.
Ninh Tịnh bọc chăn ngồi trên giường, Nhan Ngàn Lan to như vậy, vẫn là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy. Nàng đưa tay chạm vào mũi hắn, lại đưa tay vuốt vuốt lông hắn xoã tung. Nhan Ngàn Lan như một con dã thú hiền lành, để mặc Ninh Tịnh sờ hết chỗ này đến chỗ khác.
Cuối cùng, Ninh Tịnh đã làm một việc mà nàng vẫn luôn muốn làm, đó chính là nằm sấp lên người Nhan Ngàn Lan. Quả nhiên, cả người đều lọt thỏm vào trong, thật giống như ngã vào một bóng bằng bông. Vào lúc băng tuyết đầy trời, chỉ cần trốn trong lớp lông của Nhan Ngàn Lan, tuyệt đối sẽ không bị chết cóng.
Khi hắn biến trở về hình dạng hồ ly, chứng tỏ trong vòng mười ngày nữa thiên kiếp nhất định sẽ tới.
Vì để sét không đánh sập cơ nghiệp lớn ở Kiệu sơn, vào đêm cuối cùng, Nhan Ngàn Lan sẽ rời khỏi đây, đến cánh đồng hoang vu độ kiếp.
Cũng vì phải chuẩn bị cho độ kiếp nên trong khoảng thời gian này, Ninh Tịnh cũng đã lâu chưa nhìn thấy Nhan Ngàn Lan.
Mà nhiệm vụ cuối cùng của Ninh Tịnh, rốt cuộc cũng đã đến.
Hôm nay, nàng gọi Hạnh Hoài và Thi Hòe đến trước mặt mình. Sau khi Nhan Ngàn Lan độ kiếp kết thúc, sẽ do hai thuộc hạ này hộ tống trở lại tầng ba của Kiệu sơn. Đồng thời, bọn họ cũng là hai trong số ít yêu quái biết Nhan Ngàn Lan cho Ninh Tịnh nửa viên nội đan. Có thể thấy được Nhan Ngàn Lan tín nhiệm bọn họ đến mức nào. Ninh Tịnh cảm thấy, nhiệm vụ hệ thống giao cho nàng tìm hai yêu này trợ giúp, là không còn gì tốt hơn.
Ninh Tịnh trước khi bọn họ kịp ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề nói: "Ta hy vọng các ngươi có thể đem nửa viên nội đan trong bụng ta trả lại cho Nhan Ngàn Lan, khiến hắn ăn nó, lấy thực lực vốn có để có thể độ kiếp."
Lịch kiếp vốn dĩ chính là chuyện cửu tử nhất sinh. Trong cốt truyện ban đầu, Nhan Ngàn Lan phải chịu rất nhiều đau đớn khi thiên kiếp đến. Hiện giờ hắn đã mất đi một nửa yêu lực, chỉ sợ không chịu đựng nổi dù chỉ là một nửa thời gian.
Những yêu quái khác, bao gồm cả Nhan Ngàn Lan, có thể vẫn ôm hy vọng, cảm thấy "Nói không chừng chịu đựng là sẽ qua". Chỉ Ninh Tịnh biết, nếu Nhan Ngàn Lan lấy tình trạng bây giờ đi hứng chịu vạn quân lôi kiếp, tỷ lệ thất bại gần như chiếm tới %.
Bởi vậy, trả lại nội đan, để Nhan Ngàn Lan dùng yêu lực nên có của mình độ kiếp như trong cốt truyện ban đầu, chính là nhiệm vụ cuối cùng của Ninh Tịnh.
Hạnh Hoài và Thi Hòe nhìn nhau, chưa từng nghĩ đến người vẫn luôn im hơi lặng tiếng như Ninh Tịnh, trước thiên kiếp mấy tiếng lại có thể tung ra đại chiêu như vậy. ( =_=)
Ngoại trừ kinh ngạc, bọn họ dường như còn lặng lẽ thở phào một hơi. Đặc biệt là Thi Hòe, sắc mặt vui vẻ thấy rõ.
Đào nội đan ra, Ninh Tịnh chắc chắn sẽ chết. Hiện tại nàng sở dĩ có thể tồn tại hoàn toàn là dựa vào nửa viên nội đan. Nàng vô tội, nhưng so với Nhan Ngàn Lan, mạng của Ninh Tịnh không có giá trị được như thế.
Yêu quái độ kiếp thất bại, kết cục rất đáng sợ.
Tất cả những yêu quái khác, sau khi chết, một hồn một phách sẽ tiến vào Không Tổng linh mạch – – Không Tổng linh mạch giống như đường xuống âm ty của yêu quái. Sau khi ở đó một khoảng thời gian nhất định, mới hoàn toàn bị tiêu tán. Nếu có cơ duyên, hoàn toàn có thể thông qua sức mạnh bên ngoài, ngưng tụ lại nguyên thần hoàn chỉnh một lần nữa. Chỉ cần tìm được thân thể thích hợp là có thể sống lại. Nói ngắn gọn, đây chính là mượn xác hoàn hồn.
Nhưng yêu quái độ kiếp thất bại thì khác, nguyên thần ngay lập tức sẽ vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, không thể tiến vào linh mạch, trực tiếp game over.
Vẻ mặt Thi hòe dịu đi rất nhiều so với lúc mới bước vào cửa, thở phào lên tiếng: "Không ngờ ngươi sẽ chủ động yêu cầu trả lại nội đan."
Nhìn Ninh Tịnh gầy yếu trước mắt, Hạnh Hoài tựa hồ có chút không đành lòng, nhưng rất nhanh hắn đã đè xuống lòng thương hại, bình tĩnh hỏi: "Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Hậu quả của việc không có nội đan."
Ninh Tịnh không đáp, hỏi ngược lại: "Ta cũng muốn biết, sau khi ta đào nội đan ra, các ngươi có thể đem nó trả về thân thểNhan Ngàn Lan được hay không? Hắn sẽ không bài xích nó chứ?"
Thi Hòe kiên định nói: "Nhất định có thể. Chủ thượng hiện giờ đã tiến vào giai đoạn cuối cùng trước khi thiên kiếp, thân thể suy yếu, cơ bản sẽ không thể tỉnh lại. Cho nên mới cần có chúng ta ngày đêm canh giữ. Đến lúc đó, chúng ta nhét nội đan vào miệng Chủ thượng là được. Sau khi tiến vào cơ thể Chủ thượng, bị nửa viên nội đan còn lại hấp dẫn, rất nhanh sẽ hoàn chỉnh như ban đầu."
Ninh Tịnh trầm ngâm một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào mắt họ, trịnh trọng nói: "Được, ta tin các ngươi. Sau khi ta đào nội đan ra, các ngươi nhất định phải đưa nó trở về thân thể Nhan Ngàn Lan."
Ngày đó, Ninh Tịnh và bọn họ ở trong phòng nói chuyện rất lâu. Nói miệng vốn không có bằng chứng, nếu muốn xác định đối phương có đáng tin hay không, trước tiên phải yêu cầu bọn họ giải đáp tất cả mọi khả năng có thể xảy ra.
Dưới sự trợ giúp của hệ thống, Ninh Tịnh xác định hai yêu quái này đối với Nhan Ngàn Lan trung thành tận tâm, sẽ không đem nội đan đi làm việc khác, lúc này mới yên lòng.
Đêm đã khuya, còn vài giờ nữa là tới lúc Nhan Ngàn Lan rời khỏi đây. Ninh Tịnh tiễn khách, nói bản thân muốn ở một mình. Trước khi trời sáng, nàng sẽ chuẩn bị nội đan thỏa đáng, đến lúc đó Hạnh Hoài và Thi Hòe có thể tới lấy.
Trước khi rời đi, người trước nay vẫn luôn lãnh đạm đối với Ninh Tịnh như Thi Hòe, không ngờ lại hành đại lễ với nàng: "Sau khi mọi việc xong xuôi, ta sẽ bẩm báo chân tướng sự việc cho Chủ thượng, Chủ thượng nhất định sẽ nhớ kỹ công lao của ngươi. Còn nữa, bất luận Chủ thượng muốn xử trí ta như thế nào, ta đều chấp nhận."
Hạnh Hoài cũng nói: "Đúng vậy, việc quan trọng trước mắt là để Chủ thượng an toàn vượt qua thiên kiếp. Ngoài việc này ra, ngươi còn nguyện vọng gì, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành."
Ninh Tịnh suy tư trong chốc lát, nói: " Vậy thì việc về nội đan, các ngươi đừng nói cho hắn biết."
"Vì sao?"
"Hắn không biết có lẽ sẽ hạnh phúc hơn. Hơn nữa, khi đó ta cũng đã chết, cũng không cần ai phải ghi nhớ công lao." Ninh Tịnh cười nhạt, chân thành nói: "Yêu quái sau khi trải qua lần thiên kiếp đầu tiên đều sẽ quên đi quá khứ. Nếu ông trời đã định là như thế, vậy nghĩa là có một số việc, có một số người, không nhớ tới mới là việc tốt. Đây cũng là nguyện vọng của ta."
Thi Hòe và Hạnh Hoài đều lộ ra biểu tình xúc động. Hạnh Hoài than một tiếng, tức thì nghiêm mặt, đầy khí phách nói: "Được, ta nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng này cho ngươi."
Chờ bọn họ đi ra khỏi cửa, bộ dáng thản nhiên không nhuốm bụi trần của Ninh Tịnh lập tức chết cứng.
Nàng sụp đổ hét: "A a a a a a a a a a a hệ thống, ta hận ngươi, a a a a!"
Hệ thống: "......"
Yêu quái tự đào nội đan, không khác gì con người tự chọc mù hai mắt – – Không, so với chọc mù hai mắt còn đáng sợ hơn. Bị mù tốt xấu gì thì vẫn không chết, nội đan một khi ly thể, yêu quái lập tức sẽ chết thẳng cẳng.
() Ly thể: rời khỏi thể xác.
Ninh Tịnh không sợ chết, dù sao chết rồi vẫn có thể tiến vào nhiệm vụ tiếp theo. Nhưng đổi lại là ai, tự mình đào lỗ trên cơ thể mình, tay không moi ra một vật, vẫn rất đáng sợ có được không hả?!
Cho nên, khi vừa mới nghe xong nhiệm vụ này, trong lòng Ninh Tịnh đầu tiên là cự tuyệt. Mãi cho đến hôm nay, nàng vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật rằng bản thân phải tự mình đào lấy nội đan.
Haizz, không biết một năm trước, Nhan Ngàn Lan ở trong tâm trạng thế nào, mà có thể moi ra nội đan chia một nửa cho nàng vậy.
Ninh Tịnh: "Hệ thống, ngươi mà còn sắp xếp loại này nhiệm vụ cho ta nữa, là sẽ mất ta thật đấy, biết chưa hả?!."
Hệ thống hiếm khi có điểm chột dạ: "...... Vất vả cho ngươi."
Cuối cùng, sau khi Ninh Tịnh bàn bạc với hệ thống, quyết định để hệ thống khống chế thân thể này, để nó làm thay nàng.
Ninh Tịnh nhắm mắt, cảm giác biến mất, để cho hệ thống tiếp quản thân thể mình.
Không biết qua bao lâu, hệ thống nói: "Xong rồi."
Ninh Tịnh mở to mắt, mới phát hiện bản thân đã thoát ly khỏi thể xác, bay giữa không trung.
Nửa viên nội đan tỏa ra hào quang lấp lánh ấm áp, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung. Còn thể xác Ninh Tịnh mất đi nội đan, rất nhanh liền biến thành một cọng rau thơm xám xịt.
"Cảm ơn ngươi đã cho ta mượn thân xác nhiều năm như vậy, nó thật sự giúp ta rất nhiều." Ninh Tịnh nhìn cọng rau thơm trên mặt đất vẫy vẫy tay, chợt nói: "Hệ thống, thế giới sau ta muốn làm bạch phú mỹ."
() Bạch phú mỹ: cô gái trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp.
Hệ thống cũng biết một màn này đối với Ninh Tịnh là một đòn đánh khá mạnh, cho nên liền bằng lòng đáp ứng: "Được."
Ninh Tịnh: "Ta muốn không làm việc nhưng lại có nhiều tiền."
Hệ thống: "Được."
Ninh Tịnh: "Ta muốn có thật nhiều bạn trai."
Hệ thống: "......" Ê ký chủ, ý nghĩ này của ngươi vô cùng nguy hiểm đó biết không.
Một người một hệ thống cò kè mặc cả hồi lâu, cuối cùng trời đã sáng. Hạnh Hoài và Thi Hòe đúng giờ tới thu nội đan. Hạnh Hoài thu nội đan vào trong một cái hộp nhỏ, cẩn thận nhét vào trong ngực. Thi Hòe trịnh trọng nhặt cọng rau thơm đã chết trên mặt đất lên, thu vào một cái hộp gấm.
Hai yêu biến mất trong màn sương trắng mênh mông. Ninh Tịnh lại chí chóe với hệ thống trong chốc lát, bỗng nghe thấy hệ thống nói: "Đinh! Tiến độ hoàn thành cốt truyện tăng lên, tổng giá trị hiện tại: %. Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ thứ hai."
Ninh Tịnh biết nửa viên nội đan kia đã trở lại trong bụng Nhan Ngàn Lan. Haizz, vòng đi vòng lại, vẫn là trở về với quỹ đạo.
Hệ thống: "Đi thôi, nên đến nhiệm vụ tiếp theo rồi."
Ninh Tịnh: "Được, đi thôi."
Nàng lơ lửng trong không trung, nhìn lại phong cảnh tuyệt mỹ của Kiệu sơn lần cuối cùng, sau đó bị hệ thống kéo vào một mảnh không trắng xoá.
Tác giả có lời muốn nói: Hai hợp thành một. Thế giới tiếp theo thôi ha ha ha ha ha ha ha ha!!!
Ta đoán sẽ có một vài bảo bối muốn đọc phiên ngoại về Cầu Cầu, thật ra trong truyện đã đưa rất nhiều thông tin để mọi người có thể đoán được trong tương lai sẽ phát sinh vấn đề gì, cùng đầu ngón chân cũng sẽ đoán được đúng không nào?
——————————
Ở phía sau, sẽ có một thế giới có sự xuất hiện của Cầu Cầu.
Đó là trên bản thảo về một bánh bao nhỏ nào đó, là câu chuyện về thiên sư Yến gia. Có điều, thế giới của hắn không phải diễn ra vào đầu thời kỳ hồng hoang yêu quái bắt nạt con người, mà là rất nhiều năm sau khi Yến Hoài Ngọc đánh một trận thành danh, thiên sư hoàn toàn quật khởi, thời kỳ Yến gia vô cùng trâu bò.
Không biết có cơ hội viết ra không. (nói cho cùng ta là người thường xuyên rớt não và xóa bản thảo).
——————————
Phong lưu công tử: Dù đã biết trước kết cục gì sẽ xảy ra nhưng khi beta lại chương này ta vẫn vô cùng xúc động, vừa beta vừa hồi thần. Cảm xúc thật buồn. Thật không muốn edit nữa. huhu
Thôi ta đùa đấy, beta mệt quá thôi, ta beta từ h sáng đến giờ chiều luôn, mệt ghê, cho nên mọi người có thể tượng tượng được mấy bạn trong team ta edit thô còn mệt thế nào. Xin một lần yêu A Uyển, A Tịnh và yêu chị My của em.
Cuối cùng yêu mọi người.
À đúng rồi quả đúng là có phiên ngoại đặc biệt về Cầu Cầu, không biết con dân muốn ta đăng cái đó trước Thế giới hay để kết thúc chuyện đăng Phiên ngoại một thể. Vote nhé.