Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đông đảo học sinh đều lặng lẽ quan sát phản ứng của Ninh Tịnh. Không ngoài dự đoán, Ninh Tịnh vừa thấy liền xoay người bỏ đi. Nhưng chỉ một lát, cô liền quay lại với bộ bàn ghế mới tinh, mặt không biểu cảm ngồi xuống, hoàn toàn như không có chuyện gì xảy ra.
Quần chúng chờ xem kịch vui: "....."
Ninh Tịnh mở sách giáo khoa ra đọc, tay còn lại bắt đầu xoay thân bút. Kiến thức Cao trung cô đã quên gần hết, nhưng tốt xấu gì trước kia đã từng là học sinh không tồi, nền tảng so với nguyên chủ tốt hơn rất nhiều, việc đi học cơ bản cô vẫn có thể ứng phó được.
Ninh Tịnh: " Mau xuyên mang cho ta tuổi trẻ, mau xuyên mang cho ta hạnh phúc."
Hệ thống: "...."
Cứ như vậy, Ninh Tịnh "đã lâu chưa đến trường" đã trải qua hết một ngày ở trường học. Số lượng tin nhắn quấy rầy quá nhiều, ban đầu Ninh Tịnh vốn tưởng nguyên chủ ở trường ít nhiều cũng sẽ bị bạn bè " Cậy chó hùa đàn" nhưng không ngờ, cả ngày trôi qua mà vẫn chưa thấy ai đến tìm cô gây chuyện. Còn một chuyện nữa, do tiếng xấu mà nguyên chủ ban tặng, tất cả giáo viên vào lớp đều sẽ như vô tình hữu ý mà bỏ qua tên cô.
Ninh Tịnh: " Đời người đều sẽ luôn gặp phải loại giáo viên thích gọi tên học sinh trả lời bài cũ. Có thể không bị gọi tên lên trả bài cũ, chính là ước mộng của cả đời học sinh đó muahaa!"
Hệ thống: "...." Quên đi, ký chủ ngươi cao hứng là được.
Thời điểm hiện tại cách đợt thi cuối kì còn hơn một tháng rưỡi, Ninh Tịnh muốn thực hiện một đợt chạy đua nước rút, đưa thành tích của nguyên chủ an toàn vượt qua ngưỡng tiêu chuẩn. Trước kì thi, còn có một buổi buổi diễn nghệ thuật được tổ chức trong khuôn viên trường học, cho nên, thời gian còn lại tương đối eo hẹp.
Trường cao trung này có khu vực kí túc xá dành cho học sinh, quy mô khá lớn, có thể chứa đến % học sinh toàn trường. Tuy nhiên, muốn xin vào ở kí túc xá cần thông qua khảo hạch, thành tích chính là một phần thiết yếu. Cho nên, khi đồng hồ điểm giờ hơn, lúc Ninh Tịnh tan học, trong phòng học vẫn còn rất nhiều người ở lại, muốn tranh thủ thời gian trước khi khóa cổng để tự học.
Ninh Tịnh cũng không lập tức về nhà, mà ở xung quanh tìm bừa một tiệm cắt tóc để xử lý mái tóc " cay mắt" của cô.
Nguyên chủ sau khi nhuộm cả đầu rực rỡ cũng chưa từng để tâm chăm sóc qua, cho nên mái tóc xơ xác như một đám cỏ dại, buộc lại thì dễ nhưng chải ra lại khó, người cắt tóc loay hoay nửa buổi vẫn chưa tìm được biện pháp xử lý, đành khuyên bảo Ninh Tịnh nên cắt đi.
Ninh Tịnh nhìn gương, nhún vai không phản đối. Thợ cắt tóc " xoẹt xoẹt" vài đường, mái tóc dài chấm eo lập tức biến thành mái tóc dài ngang vai, sau đó nhuộm lại tóc cô trở về màu đen nguyên bản. Trong gương tức khắc hiện lên một thiếu nữ tóc đen thanh thuần xinh đẹp. Ninh Tịnh cuối cùng cũng nhìn thấy bản thân vừa mắt. (=_=)
Sau khi trả tiền xong rời đi, người cắt tóc bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía cánh cửa trống không, lẩm bẩm lên tiếng: " Mọi người có để ý thấy vị khách vừa rồi lớn lên rất giống một minh tinh không?"
" Giống ai cơ?"
Người cắt tóc giật mình một cái, ngay lập tức khua chân múa tay nói: " Giống Ninh Vi, cô bé lớn lên rất giống Ninh Vi! Quả thực lớn lên giống nhau như đúc! Lúc trước đầu tóc quá xấu nên tôi mới chưa kịp nhận ra."
......
Trời đã ngả chiều, Ninh Tịnh gần về tới Sở gia nhưng lại không muốn ở Sở gia ăn cơm, cho lên dứt khoát tìm một cửa hàng thức ăn nhanh tiện tay giải quyết bữa tối.
Nhiệm vụ này là lần đầu tiên cô không có cách nào cùng đối tượng nhiệm vụ ở bên nhau.
Ngay khi Ninh Tịnh gần ăn xong, vừa lấy tờ giấy ăn lau miệng thì thanh âm nhắc nhở của hệ thống thình lình vang lên: " Đinh! Nhiệm vụ cốt truyện rớt xuống: Giải cứu Sở Tinh Trạch bị nhốt trong phòng mỹ thuật. Thỉnh ký chủ hoàn thành nhiệm vụ trong tiếng đồng hồ."
Ninh Tịnh sửng sốt.
Trong cốt truyện ban đầu đúng thật là có tình tiết này.
Ngày đó, Sở Tinh Thụ công tác từ nước ngoài trở về. Tâm huyết dâng trào, nói muốn tự thân tới đón con trai tan học trở về. Nhưng đi được nửa đường, Sở Tinh Thụ nhận được cuộc gọi từ bạn gái Ninh Vi, nói bản thân cô ta không thoải mái, muốn đi bệnh viện kiểm tra, còn làm nũng đòi Sở Tinh Thụ đi cùng.
Không biết chuyện gì xảy ra, Sở Tinh Trạch vẫn yên lặng ngồi ở phòng mỹ thuật của trường học đợi Sở Tinh Thụ, nhưng đợi mãi vẫn chưa có ai đến đón, mệt mỏi liền nhắm mắt ngủ quên. Bảo vệ phụ trách khóa cửa không phát hiện bên trong có đứa trẻ ngủ quên, Sở Tinh Trạch ngoài ý muốn bị nhốt trong phòng mỹ thuật cả một đêm. Mãi đến sáng hôm sau, Sở Tinh Thụ mới nhớ ra bản thân đã quên mất đứa con trai ở trường học. [Ngọn nến]
Tên Sở Tinh Thụ này cũng thật không xứng làm cha, có người cha nào đến cả con trai của mình mà cũng có thể quên. ╮(╯_╰)╭
Cũng vì sự cố này mà quan hệ cha con Sở Tinh Thụ vốn không hòa thuận lại càng đóng băng cực điểm. Cuộc điện thoại kia của Ninh Vi là vô tình nhưng vẫn vô hình khiến giá trị cừu hận của Sở Tinh Trạch tăng cao.
Chỉ có điều, Ninh Tịnh không ngờ tới chuyện này sẽ phát sinh ngày hôm nay.
Ninh Tịnh: " Loại chuyện này, ngươi có thể thông báo với ta trước lúc ta rời trường học được không hả?"
Hệ thống: " Xin lỗi ký chủ, nhiệm vụ cốt truyện là ngẫu nhiên rơi xuống, ta không có biện pháp khống chế."
Haizz, Ninh Tịnh mang vẻ mặt đau khổ, nhồm nhoàm vài ba miếng xử lý sạch đống thức ăn còn lại, cầm theo chai nước và cặp sách rồi vội vã chạy đi.
Sắc trời tối dần, các bức tường bên ngoài của các tòa nhà chọc trời đều được bao phủ trong quầng sáng màu cam hồng nhàn nhạt. Nhìn sắc trời, có lẽ buổi tối sẽ có mưa giông. Ninh Tịnh liên tục nhìn đồng hồ, đây là khu vực nhà giàu, giao thông thuận lợi, chỉ một lát là sẽ có xe bus đến trạm.
Đang lúc cao điểm tan tầm, mọi nẻo đường chật kín bởi các phương tiện lớn nhỏ đổ ra đường, Ninh Tịnh phải mất gấp đôi thời gian ngày thường mới có thể tới được trường học.
Ninh Tịnh: " Ta nghi ngờ hệ thống các ngươi cử đến chính là để hành chết ta."
Hệ thống: "....."
Thời điểm xuống xe, kim đồng hồ đã chỉ đến giờ phút. Nhìn lên trời, sắc trời giờ đã hoàn toàn lắng đọng còn một màu xanh đen, từng ngôi sao bắt đầu le lói phía xa, gió lạnh cũng ào ào thổi tới.
Các phòng học chuyên biệt như phòng mỹ thuật, phòng thí nghiệm đều được thiết kế ở một tòa nhà riêng biệt. Không thông nhau với tòa dạy học của học sinh. Chính vì vậy, tuy rằng Sở Tinh Trạch có kêu gào nhưng không ai nghe thấy tiếng kêu của cậu. Bảo vệ giờ sẽ tắt điện khóa cửa, Sở Tinh Trạch bị nhốt trong phòng không người không đèn đã tiếng đồng hồ.
Vị trí của khu vực tiểu học khá hẻo lánh, trên đường chạy tới đây, bầu trời đã bắt đầu mưa, thỉnh thoảng còn có thêm sấm chớp.
Ninh Tịnh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chốt bảo vệ, nói với bảo vệ rằng có một đứa bé đang bị nhốt trong phòng mỹ thuật. Bảo vệ nghe xong, sắc mặt đại biến, vội vàng móc một chùm chìa khóa ra, vội vã đi theo phía sau Ninh Tịnh.
Từ chốt bảo vệ lên đến phòng mỹ thuật cần đi qua ba cánh cổng sắt. Không thể phủ nhận an ninh nơi này thật sự rất tốt.
Cuối cùng cũng tới trước của phòng mỹ thuật, Ninh Tịnh lấy đèn pin điện thoại giúp bảo vệ mở cửa. Bảo vệ nhanh chóng đem chìa khóa tra vào ổ, " Cạnh" một tiếng, cánh cửa lập tức mở ra, Ninh Tịnh nhanh chóng đẩy của chạy vào.
Trong phòng mỹ thuật u ám ảm đảm, cửa sổ hơi hé, rèm cửa màu trắng phất phơ theo từng cơn gió. Bên trên vách tường, trưng bày mười mấy cái đầu người làm bằng thạch cao, trong đêm trông đặc biệt dọa người. Giữa phòng là hơn mười bàn vẽ được xếp lung tung, trong không khí tràn ngập mùi màu vẽ nhàn nhạt. Có điều, không thấy bóng dáng Sở Tinh Trạch đâu cả, ngay đến tiếng động cũng không có.
Ninh Tịnh nhíu mày đi sâu vào phía trong, ra hiệu cho bảo vệ im lặng. Cô cẩn thận nghe ngóng, bỗng nhiên nghe thấy bên phía bục giảng đằng xa phát ra tiếng khóc nức nở nhưng yếu ớt.
Ninh Tịnh nhận ra, vội vàng bước về phía phát ra âm thanh. Vì giữ cho bục giảng sạch sẽ, học sinh luôn luôn trải trên bàn giáo viên một tấm khăn trải bàn màu trắng. Ninh Tịnh quỳ một chân xuống trước khăn trải bàn màu trắng, quả nhiên, phía sau tấm khăn có người. Ninh Tịnh dùng một tay cố định đồ vật bên trên mặt bàn, tay kia khẽ kéo tấm khăn trải bàn lên trên.
Ngoài cửa sổ bất chợt vang lên tiếng sấm đùng đoàng, tia sét lóe lên phía chân trời. Trong không gian chật chội phía dưới gầm bàn, Sở Tinh Trạch lấy tay bịt kín lỗ tai, hai mắt nhắm tịt, co người thật chặt. Nương theo ánh sáng phía sau, có thể nhìn thấy gương mặt non nớt đã giàn giụa nước mắt. Cậu thậm chí còn không dám mở mắt xem người tới là ai.
Ninh Tịnh thở dài một tiếng, đem toàn bộ phần rủ xuống của khăn trải bàn vén lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Sở Tinh Trạch, ôn nhu nói: " Là chị, chị tới đón em về nhà."
Cả người Sở Tinh Trạch run lên, chậm rãi mở mắt, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng mong đợi, Ninh Tịnh đang định nói mấy câu an ủi, thì Sở Tinh Trạch đột nhiên lao vào trong ngực Ninh Tịnh, "oa" một tiếng bật khóc.
Ninh Tịnh bị Sở Tinh Trạch làm cho lảo đảo, mông đập xuống đất, phần lưng bị đẩy vào bức tường phía sau. Cô ổn định thân mình, bất lực mà vỗ vỗ bờ vai Sở Tinh Trạch, nhẹ nhàng nói: " Ây, đừng khóc, đừng khóc, bây giờ chúng ta về nhà, được chứ?"
Mười phút sau, Ninh Tịnh cảm ơn chú bảo vệ, mang theo Sở Tinh Trạch xuống tầng. Thực ra, học sinh sau khi tan học nếu không được sự cho phép của thầy cô thì không thể loanh quanh quanh khu vực lớp học, Nhưng lần này, Ninh Tịnh quay lại trường học hoàn toàn là do sơ suất của bảo vệ, khiến học sinh bị nhốt lại bên trong, thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn.
Cho nên, hai người đều ăn ý với nhau — — coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, hai bên cùng không truy cứu.
Tạm biệt chú bảo vệ, Ninh Tịnh dẫn Sở Tinh Trạch đứng dưới mái hiên, nhìn cơn mưa như trút nước, không thể di chuyển. Ninh Tịnh lấy di động ra, định gọi một cuộc nhờ người mang ô tới, kết quả phát hiện điện thoại hết pin.
" Bây giờ phải làm sao đây, chị không mang theo ô nha." Ninh Tịnh duỗi tay ra hứng nước mưa, cảm nhận lòng bàn tay liên tiếp bị xối đến đau rát.
Sở Tinh Trạch nhìn cô một cái, thanh âm vừa khóc xong nên hơi khàn khàn: " Tôi có mang."
Ninh Tịnh kinh hỉ nói: " Thật ư!"
Sở Tinh Trạch móc ô của mình ra, Ninh Tịnh lập tức mở nó ra, vừa thấy, cô hiếm khi lại rơi vào trạng thái trầm mặc — — đây là ô đơn của bọn con nít mà! Vành ô chỉ có thể che khuất một người, lấy ra có tác dụng quái gì cơ chứ! (╯‵□′)╯︵┻━┻
" Ô cho chị dùng" Sở Tinh Trạch nói.
" Không được, chẳng nhẽ để em đội mưa về chắc?" Ninh Tịnh gãi gãi cằm, bỗng nhiên liếc mắt đánh giá người Sở Tinh Trạch một lượt, lên tiếng: " Người em có nặng không?"
Năm phút đồng hồ sau, Ninh Tịnh dùng hai tay cố định Sở Tinh Trạch phía sau, " nhận mệnh" mà bước vào trong mưa. Tên nhóc này nhìn qua thì có vẻ gầy, nhưng thịt trên người cũng không ít nha, chẳng nhẹ một chút nào. Ninh Tịnh cảm thấy sau đợt này, cái eo già nua của cô nhất định phải xoa thêm thuốc mỡ mới được.
Sở Tinh Trạch nằm trên tấm lưng gầy gò của Ninh Tịnh, một tay cầm ô che mưa cho cô, một tay bấu lấy bả vai cô. Cái mũi dựa đến gần tóc Ninh Tịnh, bị mùi thuốc nhuộm tóc của cô làm cho hắt xì không ngừng.
Ninh Tịnh tức giận nói: " Không được lộn xộn! Có biết em rất nặng không hả!"
Sở Tinh Trạch rũ mắt, chuyền đầu qua hướng khác, nhẹ nhàng dán ở trên vai Ninh Tịnh. Trong màn mưa, bố đẻ cậu lỡ hẹn, tới đón cậu, không ngờ lại là cái chị gái kì quái. Nhưng cậu không chán ghét, thậm chí, ở sâu trong nội tâm, đối với bóng dáng gầy yếu này, còn có một loại quyến luyến không rõ.
Thật giống như rất lâu rất lâu về trước, cậu cũng từng cùng một người, thân cận như vậy.
Sở Tinh Trạch nhịn không được sờ sờ túi quần, bỗng sờ thấy một viện kẹo nhỏ, cậu một tay lột vỏ kẹo ra, đưa tới bên môi Ninh Tịnh: " Cảm ơn chị"
Ninh Tịnh nhận lấy lời cảm ơn của Sở Tinh Trạch, há mồm để cho cậu đút kẹo vào.
Hệ thống: " Đinh! Giá trị nhân phẩm tăng lên, tổng giá trị hiện tại: điểm."
Ninh Tịnh thở hổn hển như trâu đem Sở Tinh Trạch cõng đến bến xe bus, hỏi được một người tốt bụng cho mượn điện thoại, liền lập tức gọi điện cho quản gia Sở gia. Quản gia bây giờ mới biết được tai nạn xảy ra, lập tức phái người đón " hai con gà bị rớt vào nồi canh" mang về nhà.
Thời điểm về đến nhà, quần áo hai người đều đã ướt một nửa. Ninh Vi đã kiểm tra thân thể xong, đang ngồi trên bàn ăn cơm ăn canh. Sở Tinh Thụ cũng ở nhà.
Trong lòng Ninh Tịnh càng ngày càng xem thường. Ngay cả về đến nhà rồi mà anh ta vẫn không nhớ tới bản thân còn có đứa con trai bị bỏ quên ở trường, tên chết tiệt này rốt cuộc còn nhớ mình làm cha không vậy ( =_=).
Trên mặt Sở Tinh Thụ hiện lên vài phần xấu hổ, có lẽ cũng biết bản thân đuối lý, Sở Tinh Trạch không thèm nhìn người bố tồi này một cái, về đến nhà liền lập tức được quản gia hộ tống lên tầng.
Ninh Tịnh cũng không biết rốt cuộc hai cha con có nói chuyện với nhau hay không. Tối đến, Sở Tinh Thụ nói muốn biểu đạt lòng biết ơn với cô, hỏi cô có muốn thứ gì hay không, Ninh Tịnh suy nghĩ một hồi, quyết định đưa ra một yêu cầu.
Cô muốn Sở Tinh Thụ giúp cô điều ra địa chỉ của những tin nhắn quấy rầy trong điện thoại kia.
Ninh Tịnh đem điện thoại đưa cho anh ta, khi nhìn đến tiêu đề của những tin nhắn đó, Sở Tinh Thụ hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi thêm điều gì, tiếp nhận di động của cô, cũng nói là sẽ mau chóng giúp cô điều tra.
Tắm rửa xong, Ninh Tịnh sau khi trở về phòng cũng đã giờ. Hệ thống nói: " Ngươi cảm thấy Sở Tinh Thụ có thể giúp ngươi điều tra ra không?
Ninh Tịnh sờ sờ cằm, trả lời: " Chắc là có thể, dù sao cái ta muốn cũng không phải video bằng chứng của việc " ván đã đóng thuyền"."
() Ván đã đóng thuyền : có nghĩa là việc đã xong rồi, không thể trở lại được nữa.
Khi nguyên chủ mới bắt đầu chịu khi dễ, sự tình vốn có thể xoay chuyển nhưng nguyên chủ lại cho rằng " nhẫn nhịn rồi mọi chuyện sẽ qua", chính vì vậy mà bỏ lỡ cơ hội xoay chuyển tình thế.
Sự thật chứng minh, khi bị khi dễ, nếu bạn cứ cắn răng nhường nhịn, kẻ khác sẽ không cảm kích bạn tốt bụng rộng rãi, chỉ biết được " một tấc rồi lại muốn một thước.", cứ thế mà bòn rút đồ vật trên người bạn. Nguyên chủ đã phải trả giá bằng cả sinh mệnh, nhưng hiện trạng một chút cũng không hề thuyên giảm, kẻ cầm đầu vẫn không biết thu liễm như cũ, khí thế ngạo mạn.
Nếu muốn tiếp tục làm nhiệm vụ một cách thuận lợi, thì trước tiên cô cần phải giải quyết chuyện này một cách sạch sẽ. Nhanh chóng tìm ra kẻ chủ mưu, làm sự kiện mau chóng giảm nhiệt, chính là vấn đề cấp bách, mượn sự giúp đỡ của Sở Tinh Thụ, nhất định có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Như vậy, mới có thể yên tâm làm tiếp công việc của bản thân.
Kể từ khi vụ việc kia xảy ra, tin nhắn quấy rầy đã kéo dài được gần một tháng, lạ ở chỗ là mỗi một tin nhắn đều đến từ một dãy số hoàn toàn xa lạ, chưa từng trùng lặp. Chữ viết bậy trên bàn cô cũng " đổi mới" mỗi ngày. Thoạt nhìn, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy nguyên chủ chịu hành như vậy là bởi vì làm toàn trường ghét bỏ.
Lúc đầu, chính Ninh Tịnh cũng cho rằng như vậy.
Nhưng sau khi cô bình tĩnh phân tích sự kiện thì chợt nhận ra một điểm kì lạ — —
Trường nguyên chủ đang học là một trường học danh giá với thành tích học tập xuất sắc, thông thường, phần lớn học sinh chỉ chú tâm đến việc học. Cho dù có chán ghét một ai đó thì cùng lắm cũng chỉ mắng chửi vài câu liền thôi, không rảnh rỗi đến mức liên tục một tháng liền, kiên trì lạm dụng tin nhắn để lăng mạ cô.
Lại nói, việc bỏ chuột chết, bùn, đổ sữa chua vào ngăn bàn cũng đã vượt quá giới hạn của hầu hết các học sinh bình thường sẽ làm. Mà mấy thứ như chuột chết, bùn, linh tinh cũng không dễ kiếm. Trừ khi là đặc biệt hận cô, nếu không với chỉ số thông minh của mấy " quần chúng ăn dưa" kia thì làm sao có nhiều sự kiên trì cũng như mánh khóe để hành cô như vậy?
() Quần chúng ăn dưa: Chỉ những người thích hóng hớt, bắt nguồn từ thói quen ăn hạt dưa tám chuyện của chị em bà tám.
Hai loại hành vi kể trên rất có thể là do cùng một nhóm người chủ mưu. Cho nên, chỉ cần bắt được người đứng sau những tin nhắn quấy rối đó, sự việc lúc sau liền dễ dàng giải quyết.
Nghĩ kĩ lại, chuyện ném đá giấu tay nhất định chỉ có một vài người là có khả năng bám lấy nguyên chủ không buông. Hơn nữa chỉ sợ bọn họ trước đó đã có mâu thuẫn gì đó với nguyên chủ cũng nên. Thời điểm khi cuốn sổ ghi chép kia bị tung ra, nguyên chủ chắc chắn do quá mức hoảng hốt nên mới coi hành vi của một nhóm người là hành vi của cả trường, cho nên mới nản lòng thoái chí như vậy.
Với thân phận của Sở Tinh Thụ, muốn điều tra danh tính của kẻ đứng sau những dãy số xa lạ kia hoàn toàn không phải việc khó khăn.
Ba ngày sau, có người đưa cho Ninh Tịnh một túi tài liệu bằng da. Cô xé dấu niêm phong, khi thấy được danh sách bên trong, Ninh Tịnh hơi chút ngạc nhiên — — không phải vì đoán sai mà là bởi vì trong số những người này, hình tượng ngày thường khác xa so với những gì họ đã làm.
Kế tiếp, Ninh Tịnh lấy ra hơn một nửa số tài liệu này, photo thành nhiều bản, nhét vào ngăn kéo của một vài người. Từ hôm đó trở đi, tin nhắn quấy rầy quả nhiên ngưng bặt, bàn học cũng không ai dám viết nghệch ngoạc.
Ẩn dưới cái tên " Hầu hết mọi người", giấu mặt mà tùy ý buông lời độc ác, họ tự cho rằng mọi chuyện họ làm là " thần không biết quỷ không hay". Nhưng một khi bản thân bị nạn nhân phát hiện, đến một chút dũng khí đối đầu họ cũng không có, hoàn toàn chui tọt vào trong mai rùa.
Kể từ đó, cuộc sống của Ninh Tịnh tuy không thể nói là hoàn toàn gió êm biện lặng, nhưng rắc rối lớn nhất đã được giải quyết xong. Thời gian còn lại, đủ để cô đưa sinh hoạt nguyên chủ quay lại quỹ đạo đúng đắn.