Lại trải qua thêm khoảng một giờ trôi dạt theo dòng sông, Đường Viễn lúc này đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Khúc sông này dường như là đã tới rất gần khu dân cư, bởi vì ven bờ thỉnh thoảng sẽ bắt gặp những loại rác thải sinh hoạt trôi nổi trên mặt nước.
Hắn gắng gượng chút hơi tàn, một tay bám chặt khúc gỗ, một tay chậm rãi bơi vào bờ.
May mắn là khúc sông này khá hẹp, nước cũng chảy rất chậm, thế nên hắn có thể chậm rãi bơi xuôi theo dòng nước mà không tốn quá nhiều sức.
Lúc này trên bờ sông bỗng có tiếng bước chân tiến đến, sau đó một giọng nói có phần e dè vang lên:
- Ca, chờ đã! Hình như...!hình như người này vẫn còn sống!
Người lên tiếng là một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi.
Nàng mặc bộ đồng phục của học sinh cao trung, bộ dạng rất xinh xắn, đáng yêu.
Trên mặt nàng không giấu nổi sự lo lắng, ra sức ngăn cản anh trai mình.
Trái ngược với vẻ xinh đẹp của nàng, người thanh niên bên cạnh lại có thân hình mập mạp, khuôn mặt hắn tròn vo như một chiếc bánh bao.
Hắn mặc bộ đồ thể thao, trong tay hắn là một chiếc gậy bóng chày dính đầy máu.
Trông thấy Đường Viễn bơi tới từ phía xa, hắn liền cho rằng đây là một tên xác sống muốn tới để giết mình:
- Muội muội ngốc! Đây là lúc nào rồi mà ngươi còn hồ đồ như vậy? Nếu không tiêu diệt nó ngay, chẳng lẽ đợi nó tới ăn thịt chúng ta sao? Muội chớ có cản ta.
Nói xong, mặc cho thiếu nữ bên cạnh hết lời khuyên can, tên mập vẫn thủ thế sẵn bên bờ sông, chỉ cần đợi tên "xác sống" kia bơi tới là hắn sẽ ra đòn ngay.
Đường Viễn nào biết rằng mình đang bị hiểu nhầm là một tên "quái vật biết bơi", hắn chỉ cảm nhận được tiếng nói của người nào đó, liền cố gắng bơi tới mong nhận được sự giúp đỡ.
Nào ngờ khi bơi gần đến nơi, bỗng nhiên tên mập đứng trên bờ hét lớn lên:
- Quỷ ăn thịt, mau tới đây để Lục đại gia ta tiễn ngươi một đoạn!
"Tên kia...!Gọi ta sao?"
Đường Viễn bây giờ đã vô cùng mệt mỏi, miệng lưỡi hắn khô khốc không nói nên lời.
Thế nhưng lúc này đột nhiên sự tự tôn của bản thân lại dâng cao ngút trời.
"Tên mù nhà ngươi, lão tử có chỗ nào giống quỷ sao? Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Để xem chúng ta ai tiễn ai trước".
Nghĩ vậy, Đường Viễn không tự bơi vào bờ nữa mà giả vờ hôn mê để dòng nước tự đẩy hắn tới.
Tên mập chỉ chờ có thế, liền hăm hở cầm gậy nhảy xuống chỗ nước nông, vung cây gậy thật mạnh hòng kết liễu "xác sống":
- Chết đi lũ quỷ khốn kiếp!!!
Nào ngờ tên "xác sống" đang nằm bất động chợt vùng dậy quát lớn:
- Quỷ con m ngươi!!!
Động tác của "xác sống" vô cùng nhanh gọn, chỉ bằng một chiêu vặn cổ tay đơn giản, cây gậy trong tay tên mập đã bị đánh cho rơi xuống.
Lúc này tên mập mới nhận ra sai lầm thì đã quá muộn, chỉ kịp kêu thất thanh một tiếng đã bị quật ngã chìm xuống sông.
Đường Viễn vốn định ra thêm vài đòn cảnh cáo, nhưng lúc này trên bờ vang lên tiếng cầu xin của thiếu nữ ban nãy:
- Mau dừng tay! Làm ơn đừng đánh nữa, chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi không có ý xấu!
Đường Viễn tức giận thở hắt một hơi, hắn liếc nhìn về phía nàng rồi lôi tên mập đứng dậy hét lớn:
- Mở to mắt cẩu của ngươi ra mà coi lão tử là quỷ hay là ông nội ngươi? Khốn kiếp!
Tên mập cố gắng dãy dụa muốn chống trả, dù toàn thân bị ngã ướt sũng trông thật thảm hại, nhưng gã quyết tâm không chịu mất mặt trước em gái nên vẫn nhăn mặt cãi lại:
- Ta đây không còn cách nào khác, trong thời buổi loạn lạc thế này, chỉ có "tiên hạ thủ vi cường", ngộ nhỡ ngươi là quỷ muốn ăn thịt ta và Tiểu Nhu thì ta biết ăn nói làm sao với cha mẹ?
Thiếu nữ tên Tiểu Nhu đứng trên bờ vừa bực vừa sợ.
Nàng gấp đến độ dậm chân liên tục, cố gắng khuyên can anh mình:
- Ca ca, lần này là chúng ta sai rồi, muội đã nói đó là người còn sống mà huynh không chịu tin còn muốn đánh người ta.
Huynh còn không mau xin lỗi hắn đi, đừng đánh nhau nữa!
Đường Viễn lúc này cũng đã nguôi cơn giận, không thèm chấp tên ngu ngốc này nữa.
Hắn buông cổ áo tên mập ra rồi leo lên bờ, nào ngờ chưa kịp đứng vững thì toàn thân đã kiệt quệ sức lực, quang cảnh trước mắt bỗng tối sầm lại, hắn từ từ ngã ra đất rồi bất tỉnh.
Tiểu Nhu chỉ kịp "a" một tiếng liền chạy tới lay người hắn rồi kiểm tra hô hấp.
Thấy hắn vẫn còn sống, nàng khẽ thở phào một hơi rồi gọi anh mình tới hỗ trợ.
Sắc mặt tên mập đen lại như Bao Công, vừa leo lên bờ vừa lẩm bẩm:
- Sao ngươi không chết quách ở dưới sông đi cho rồi, còn lên bờ hại Lục đại gia ta phải hầu hạ thật là phiền phức!
Khi Đường Viễn tỉnh lại thì trời đã tối hẳn, hắn thận trọng nhìn quanh một lượt.
Sau khi bất tỉnh vì kiệt sức, hắn được anh em Tiểu Nhu đưa tới nơi này.
Đây dường như là một căn nhà nhỏ bị bỏ hoang đã lâu ngày.
Bên cạnh hắn là một đống củi nhỏ vẫn đang cháy.
Sau một hồi nghỉ ngơi, hắn cảm thấy cơ thể mình đã dần hồi phục sức lực.
Kiểm tra một lượt thấy không có vết thương gì đáng nghiêm trọng, hắn mới an tâm hơn một chút.
Lần hành động này tuy không phải là lần đầu tiên bị rơi vào tình trạng nguy hiểm đến suýt mất mạng, thế nhưng cũng đủ để hắn nhận ra rằng bản thân vẫn còn quá bồng bột và thiếu cẩn trọng.
"Là sát thủ mà hết lần này tới lần khác phải cần đến người giúp đỡ mới có thể thoát ra thì thực là đáng xấu hổ.
Lần sau nhất định phải cẩn thận hơn!"