Mạc Dịch Nghiêm vẫn chưa tỉnh lại, nhưng bác sĩ cho biết đã không còn nguy hiểm nữa. Mọi người canh bên ngoài phòng bệnh rất lâu, cuối cùng, Mạc Dịch Trình đề nghị nên để quản gia đưa mẹ Mạc về nghỉ ngơi trước một lúc.
Mẹ Mạc vừa mệt vừa sợ, quả thật thấy hơi kiệt sức, bà được Mạc Dịch Húc đỡ, tầm nhìn bất chợt đáp xuống Nguyện Tác vẫn ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh từ nãy đến giờ.
Diện mạo của Nguyện Tác vốn chính là kiểu được các bà các mẹ yêu thích, mẹ Mạc nhìn ngang nhìn dọc nhìn sao cũng thấy vừa mắt, bèn hỏi một câu, "Đứa bé này là ai vậy?"
Mạc Dịch Trình liền kéo tay Nguyện Tác để cậu bước lên trước, "Mẹ, em ấy là Đô Đô."
"À, Đô Đô." Mẹ Mạc lặp lại, sau đó không hiểu sao thấy cái tên này quen ơi là quen.
Nguyện Tác lễ phép chào bà, "Con... con chào dì Mạc."
Giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào, mềm nhũn như chân mèo con làm tâm trạng vốn đang căng thẳng của mẹ Mạc dịu đi không ít, bà cười hỏi: "Là bạn của Dịch Trình à?"
"Dạ." Nguyện Tác gật đầu, trong lòng thầm nhấn mạnh là bạn trai đó, có điều bây giờ phải giữ bí mật!
Mẹ Mạc nắm lấy tay Nguyện Tác một cách thân thiết, vỗ vỗ, "Rảnh thì nhớ ghé nhà dì chơi thường xuyên nhé."
Nguyện Tác bèn vội vã gật đầu.
Bàn tay đang nâng của mẹ Mạc khựng lại, giống như nhớ ra điều gì, bà híp mắt lại, "Đô Đô à?"
"Dạ?" Nguyện Tác sửng sốt, "Có... có chuyện gì vậy dì?"
"À... không... không có gì đâu." Thảo nào cái tên này lại quen như vậy, "Đô Đô" chẳng phải là con Corgi yêu dấu mà lúc trước Dịch Trình nuôi rất nhiều năm đó sao, vừa dễ thương vừa đáng yêu, chân ngắn nhắn nhỏ nhỏ còn mông thì to, nhờ một thân bản lĩnh nũng nịu ra vẻ đáng yêu mà được ăn tròn cả mình, trông y như quả bong bóng.
Mẹ Mạc cười ha hả, Nguyện Tác cũng không dám hỏi nhiều, thế nhưng ở đây trừ Trần Củ ra, mọi người hình như đều nhớ lại hàm nghĩa của cái tên "Đô Đô" này. Quản gia giơ nắm tay lên che miệng ho khụ khụ, Mạc Dịch Húc sợ mình cười ra tiếng nên quay hẳn đầu sang bên, còn Mạc Dịch Trình thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đặt tên của chó cho Nguyện Tác -- lúc đó thật sự chỉ là tiện tay mà thôi.
Người trong cuộc lại hoàn toàn chẳng rõ nội tình là Nguyện Tác đứng giữa những ánh mắt kì quái thấy hơi hoang mang, lại không muốn cười ngốc một cách nhạt nhẽo, mẹ Mạc thấy cả, cảm thấy tim mình phút chốc cũng nhũn ra.
Trong lòng mẹ Mạc không khỏi dâng lên một ý nghĩ, nếu đứa bé này là con gái thì tốt biết bao, trừ thằng hai ra, mình vẫn còn tận hai đứa con trai, nhất định có thể cưới được đứa con dâu này về nhà! Mẹ Mạc lắc lắc đầu, ép mình lôi suy nghĩ đang cao chạy xa bay về lại, xem ra phải đi nghỉ ngơi thật, mệt muốn chết rồi.
Nhìn bóng lưng vội vã rời khỏi của mẹ Mạc, Nguyện Tác thấy hơi căng thẳng, cậu hỏi Mạc Dịch Trình: "Dì, dì không thích em hở?"
Mạc Dịch Húc đứng bên cạnh không chờ anh ba của mình mở miệng đã cướp lời: "Không đâu, đừng lo, mẹ thích nhất kiểu vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện như anh đó."
"Thật... thật thế á?" Dù gì thì đó cũng là mẹ của Mạc Dịch Trình, Nguyện Tác rất sợ để lại ấn tượng xấu.
"Đương nhiên rồi." Mạc Dịch Trình nắm tay bé con, câu trả lời bật ra từ nội tâm.
Mạc Dịch Húc và Trần Củ ở lại bệnh viện trông Mạc Dịch Nghiêm, Mạc Dịch Trình thì lái xe đưa Nguyện Tác về nhà.
Mạc Dịch Trình không cho Nguyện Tác ngồi trên ghế phó lái mà để cậu ngồi ở hàng ghế sau. Nguyện Tác thấy trên máy tính bảng có tin nhắn mới bèn mở ra, vừa mới xem, nét mặt đã chuyển từ mê man thành sửng sốt.
(Về việc không ngồi ở ghế phó lái, không biết đây có phải ý tác giả không, nhưng tui từng đọc được ở đâu đó là khi sắp xảy ra tai nạn, chẳng hạn người lái xe nhìn thấy một chiếc xe đi ngược chiều ngay phía trước, người lái thường có xu hướng bẻ tay lái để cua xe và thường hướng chỗ ghế phó lái lên trên cùng (dĩ nhiên chỉ là hành động theo bản năng), kết quả là người ngồi ở ghế phó lái thường hay bị thương nặng hơn người cầm lái.)
Mạc Dịch Trình để ý thấy bèn hỏi, "Sao vậy?"
Nguyện Tác bèn đọc ngay tin nhắn mà mình nhận được cho Mạc Dịch Trình nghe, thì ra là trước đó có bên truyền thông thêm bạn với Nguyện Tác qua tin nhắn Weibo, lại không thấy nói năng gì, bỗng nhiên hôm nay lại hỏi cậu có thời gian nhận phỏng vấn phát sóng trực tiếp bằng âm thanh hay không, nội dung trò chuyện là về bộ truyện tranh "Anh là tốt nhất" đang càng ngày càng nổi tiếng trên mạng.
"Đô Đô giỏi quá." Mạc Dịch Trình không tiếc lời khen cậu, gần đây truyện tranh của Đô Đô đang ngày càng nổi tiếng trên mạng, được liên tiếp các đại V () có phần nổi tiếng chuyển phát và khen ngợi.
(Đại V: Các tài khoản vip đã được chứng thực trên Weibo, có lượng người theo dõi cao.)
"Nhưng mà... vậy em phải nhận lời hả?" Tuy rằng tin này làm cậu rất vui, thế nhưng nhận phỏng vấn nghĩa là cậu phải tiếp xúc nhiều hơn với người và việc ở thế giới thật, đều là những điều mà Mạc Dịch Trình cố gắng chắn xa khỏi cậu.
Mạc Dịch Trình biết bé con đang băn khoăn về hắn, "Đây là một cơ hội rất tốt để tuyên truyền cho truyện tranh, giúp em và độc giả hiểu thêm về nhau hơn, nhưng còn tùy vào em có thấy hứng thú hay không nữa, nếu như em muốn, tôi sẽ hỗ trợ em hết mình."
Lần này thì Nguyện Tác thấy hơi khó xử, "Em... em suy nghĩ thêm tí nữa đã."
Mạc Dịch Húc vẫn thấy không hiểu sao anh ba để Trần Củ ở lại đây, sau đó nữa lúc cậu ra máy bán hàng tự động mua chai coca về, thấy Trần Củ ngồi bên giường trông anh hai, ánh mắt đó, vừa nhìn đã bỗng dưng tỉnh ngộ.
Suốt mấy năm này bên cạnh Mạc Dịch Nghiêm không thiếu người trước tiếp người sau, nhưng những người mà Mạc Dịch Húc từng gặp và tiếp xúc lại không nhiều, có vẻ như Mạc Dịch Nghiêm luôn cố gắng tránh cho mấy người nọ thật sự chen được chân vào nơi riêng tư nhất của mình. Lại nói về vài người cậu từng tiếp xúc qua, có lẽ ngay từ đầu Mạc Dịch Nghiêm đã thành lập quan hệ dựa trên cơ sở không bàn tình cảm, cảm giác mà những người nọ mang lại cũng chẳng mấy tốt đẹp. Nếu đổi lại thành Trần Củ thì... Mạc Dịch Húc không khỏi gật đầu vừa ý thay cho anh hai của mình trước.
"Anh Trần, uống nước đi." Mạc Dịch Húc mua cho Trần Củ chai nước suối.
"Cảm ơn cậu." Trần Củ nhận lấy chai nước, mở ra uống vài hớp. Mạc Dịch Húc đã về, Trần Củ không thể không kiểm soát lại tầm mắt của mình, thế nhưng cậu vẫn không khỏi liếc đến gương mặt của Mạc Dịch Nghiêm.
Mạc Dịch Húc ngửa đầu tu hết nửa lon cà phê, chép chép miệng, "Anh Trần, lúc trước... anh thân với anh hai em lắm à?"
Trần Củ hơi sửng sốt, "Chỉ, chỉ xem như biết nhau thôi, tôi làm trợ lý bên cạnh Mạc ca nên có tiếp xúc mấy lần."
"À." Mạc Dịch Húc gật đầu, trông như đang suy nghĩ gì đó.
Tĩnh lặng vây lấy cả hai một hồi sau, Mạc Dịch Húc lại tìm chuyện để nói, "Anh Trần, anh hát hay như thế, sao lại đi làm trợ lý cho anh ba em?"
Trần Củ à một tiếng rồi nở nụ cười bất lực, cậu nói: "Giới giải trí... không đơn giản như trong tưởng tượng, mọi vinh quang trong đó đều do mồ hôi xương máu đúc thành, hồi đó tôi có được công việc trợ lý này cũng đã may mắn hơn rất nhiều người khác rồi."
"Bài hát "Tinh Hà" này do chính anh viết à?"
"Ừm."
"Anh mới viết gần đây hở? Ý cảnh rất tuyệt, hẳn là ngồi dưới trời sao rồi nảy ra linh cảm đúng không?" Trong đầu Mạc Dịch Húc nhớ lại giai điệu của "Tinh Hà", ngón tay không khỏi gõ theo nhịp lên lon cà phê.
Trần Củ ngưng một chút mới trả lời: "Viết lúc đang học đại học, chỉ nhớ là lúc đó... ngồi trên sân thượng, bầu trời đầy sao, ôm đàn ghita..." Một mình. Một mình? Ừ, chỉ một mình.
Lúc hai người nói chuyện, không ai nhận ra Mạc Dịch Nghiêm vẫn đang nằm trên giường từ từ mở mắt ra. Trong giây lát lại được nhìn thấy ánh sáng, chói mắt, chân mày nhíu lại, song vẫn dốc sức muốn nhìn thấy rõ bóng dáng người trước mặt.
Ánh sáng để lại nửa vầng tối trên gương mặt người con trai nọ, đường nét nhu hòa, khí chất ôn hòa như ngọc, viên lệ chí bên khóe mắt nếu không nhìn kĩ sẽ bỏ sót...
Mạc Dịch Nghiêm bỗng bắt đầu thở gấp, là gương mặt này, chính gương mặt này!
"Khụ khụ khụ..." Trong ngực Mạc Dịch Nghiêm cứ cuộn lên làm hắn không khỏi ho ra tiếng.
Trần Củ và Mạc Dịch Húc đều căng thẳng quay đầu lại.
"Anh hai anh có sao không?"
"Khụ khụ! Không..." Mạc Dịch Nghiêm cố gắng ngồi dậy, Trần Củ vô thức muốn đỡ, song tay khựng lại giữa không trung, trong chớp mắt do dự, Mạc Dịch Húc đã lại đỡ người ngồi dậy trước một bước.
Trần Củ thấy hơi mất mác, định lùi về sau, thế nhưng trên tay ở đâu ra bỗng nhiên có thêm một lực rất mạnh, giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cậu chắc như một cái kiềm sắt.
"Ưm." Trần Củ không khỏi kêu lên một tiếng, nhìn Mạc Dịch Nghiêm đang nắm cổ tay mình đầy kinh ngạc.
Mạc Dịch Nghiêm như đã dùng hết sức mình có, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên, đôi mắt ưng nhìn chằm chằm vào người con trai trước mặt mình, không thể sai đi đâu được, chính là gương mặt này, là gương mặt này! Hắn nhìn rất rõ, nhớ rất kĩ, nó xuất hiện trong vô số đêm mộng, hắn ép mình nhất định phải nhớ, nhất định phải nhớ cho bằng được, thế nhưng sau khi giật mình tỉnh giấc, thì chẳng còn gì cả.
"Cậu..." Mạc Dịch Nghiêm lên tiếng, giọng khản đặc.
"Mạc... Mạc tổng, tôi là Trần Củ, ngài, ngài có cần tôi đi gọi bác sĩ đến không." Trần Củ vẫn cho rằng bệnh tình của Mạc Dịch Nghiêm có biến chuyển chỗ nào.
Mạc Dịch Nghiêm sao có thể để người ta đi, dùng lực mạnh kéo Trần Củ về phía trước, sức cậu vốn đã không mạnh, trong lòng còn đang hốt hoảng, bị kéo một cái lảo đảo suýt nữa đã đập vào người Mạc Dịch Nghiêm.
Mạc Dịch Húc đứng bên cạnh nhìn mà không hiểu, thấy hơi luống cuống, không biết nên làm gì.
"Cậu là Trần Củ?" Đôi con ngươi lạnh như hồ băng của Mạc Dịch Nghiêm nhìn chằm chằm người con trai nọ như có thể kéo người xuống vực thẳm bất cứ lúc nào.
Lúc này Trần Củ vừa đang đau cổ tay, đùi cũng vừa bị đập vào thành giường, còn bị nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy, cảm thấy bản thân đến thở cũng không nổi nữa.
"Đúng... đúng vậy. Mạc tổng, trước đây chúng ta từng gặp rồi." Giọng Trần Củ run run, nói rồi giãy nhẹ, muốn thoát khỏi tình cảnh lúng túng lúc này.
Nào ngờ Trần Củ chỉ động đậy một cái, Mạc Dịch Nghiêm lại làm như có ai muốn cướp đồ của mình, dùng sức kéo cậu lại. Mạc Dịch Húc đứng bên cạnh nhìn không lọt mắt nữa, anh hai của mình làm thế này thật sự là không còn miếng phong độ nào hết, trông không khác gì ác bá cưỡng đoạt con gái nhà lành... khụ khụ... con trai nhà lành.
Ngay lúc Mạc Dịch Húc cũng gia nhập trận chiến giằng co, cố gắng tách Mạc Dịch Nghiêm và Trần Củ ra thì, cửa phòng bệnh mở ra.
Mẹ Mạc chỉ về nhà nghỉ ngơi được một lát, từ đầu đến cuối vẫn thấy không yên tâm, vậy nên bèn sai người hầm canh rồi mang qua. Ai ngờ vừa mới mở cửa đã bắt gặp cảnh hai thằng con trai của mình đang tranh nhau kéo một người con trai khác kéo qua kéo lại, cộng thêm vấn đề về góc độ, trông chẳng khác gì đang kéo người ta vào lòng mình, trong phút chốc ấy mẹ Mạc suýt thì lên huyết áp bất tỉnh.
"Mấy đứa đang làm cái gì đấy!?"
Ba người đều sửng sốt, quay đầu lại nhìn ra cửa, thấy gương mặt trắng bệch trông rất nghiêm trọng của mẹ Mạc và quản gia.
Mạc Dịch Húc buông tay ra như bị điện giật, Trần Củ cũng lùi mạnh về phía sau, chỉ có riêng Mạc Dịch Nghiêm vẫn sống chết kéo tay Trần Củ như trước.
Hết Chương
oOo
Chito: Nãy tui beta nhầm chương, nên thành ra có thêm chương này nè.