Nuôi Em Thây Ma Gà Rù

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Sườn Xào Chua Ngọt Beta: Công Chúa

Trước hậu mạt thế, siêu thị Hoa An là siêu thị bán sỉ lớn nhất trấn Thạch Khê.

Hiện nay, vì cuộc

tấn công của thây ma và trận mưa lớn kia mà siêu thị Hoa An đã trở thành chốn dung thân duy nhất

của đám người sống sót.

Theo như lời Tống Phái thì một tuần trước đã có rất nhiều người bỏ mạng

dưới sự điên cuồng của thây ma và trận mưa lớn, số còn lại bây giờ cũng chỉ độ hai ba trăm người.

Bọn họ đi một mạch, băng qua một con đường cái rải nhựa, bốn bề lặng gió, đám cây cối ven đường chỉ

đung đưa rất khẽ.

Lư Thủ Nghĩa không kiềm được nói: “Sao bầu không khí xung quanh quái lạ thế nào ấy… Cứ có cảm giác

như, có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta.” Ánh mắt Tống Phái lẳng lặng khóa chặt cái cây đang đung

đưa, nghĩ ngợi gì đó.

Họ thuận lợi đi tới siêu thị Hoa An, cửa siêu thị giờ đã được thay bằng một chiếc cổng sắt lớn,

xung quanh siêu thị cũng được gia cố không ít, trên đó còn loáng thoáng thấy được thứ ánh sáng lờ

mờ.

Đó là chiếc lồng năng lượng do dị năng ngưng tụ tạo thành, là biện pháp phòng vệ đầu tiên mà

mọi người sử dụng trong thời kỳ hậu mạt thế.

Hiện giờ mọi người đã hiểu rõ hơn về dị năng, nhận ra dị năng không chỉ có thể dùng để tấn công

thây ma mà nó còn có thể dùng để tạo lồng năng lượng ngăn cản thây ma.

Tống Phái bước tới, gõ nhẹ lên cổng lớn.

Cổng lớn mở hé, vì khe hở xuất hiện mà màu sắc của năng lượng trên cổng cũng nhạt đi.

Người mở cửa hiển nhiên nhận ra Tống Phái, thấy mấy người họ an toàn tới được siêu thị Hoa An thì

vui mừng khôn xiết, vội vã đón họ vào.

Lục Diệt và Kiều Kiều là hai gương mặt mới hoàn toàn, người mở cửa không kiềm được mà quan sát họ.

Tống Phái nói: “Hai người họ đã cứu bọn anh, là ân nhân cứu mạng của chúng ta đấy.”

“Dạ dạ.” Người nọ gật đầu, nói: “Bọn anh mau tới gặp chị Khúc đi, chị ấy đang lập đội chuẩn bị ra

ngoài tìm bọn anh đấy!”

“Thế thì phiền cậu dẫn họ tới chỗ ở nhé.” Tống Phái chỉ về phía Lục Diệt và Kiều Kiều, nhấn mạnh:

“Hai phòng.”

Dứt lời, Tống Phái chào tạm biệt Lục Diệt và Kiều Kiều rồi vội vàng đi tìm chị Khúc mà người nọ vừa

nhắc.

Người nọ thấy Lục Diệt là ân nhân cứu mạng của đám Tống Phái nên rất niềm nở, chủ động kể cho anh

nghe về tình cảnh hiện tại của siêu thị Hoa An.

Hiện nay có khoảng hai trăm người sống sót trong siêu thị Hoa An, dựa vào nguồn nhu yếu phẩm phong

phú của nơi này để sinh tồn.

Lúc độc thây ma bùng phát, siêu thị Hoa An rất tấp nập nên số lượng

thây ma rất nhiều, vậy nên hầu như không có ai dám chạy tới siêu thị Hoa An lấy nhu yếu phẩm.

Sau một thời gian, thây ma dần dần tản đi, trở về chỗ ở ngày trước của chúng, vậy là trời xui đất

khiến thế nào mà nhu yếu phẩm nơi đây lại được bảo toàn.

Siêu thị rất lớn, có rất nhiều đồ ăn.

Sau

khi vứt hết những thứ bị thối đi thì phần lớn đều ăn được, trở thành nguồn lương thực cứu mạng họ

lúc này.

Lầu hai và lầu ba của siêu thị đã được dọn trống rồi dựng thành nhiều phòng nhỏ đơn giản.

Người nọ dẫn Lục Diệt và Kiều Kiều lên lầu ba.

Căn phòng trên lầu ba dành cho bọn họ là phòng của

quản lý siêu thị, nên điều kiện không tồi, ít ra là có nhà vệ sinh riêng.

Trước đó Tống Phái đã dặn chuẩn bị cho mỗi người một phòng, nhưng Kiều Kiều luôn bám sát sau lưng

Lục Diệt, không chịu về phòng mình.

Người nọ gãi gãi đầu, không kiềm được hỏi: “Hai người là một cặp à? Bạn gái của người anh em dính

người thế này thì hai người ở chung đi.”

Cũng không phải chưa từng ở chung.

Lục Diệt bèn gật đầu đồng ý.

Người nọ liền nói: “Vậy hai người đi nghỉ đi, tôi đi làm việc.”

Sau khi người nọ đi, Kiều Kiều mới chậm chạp bước ra từ đằng sau Lục Diệt, đi vào phòng.

Căn phòng không to lắm, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn và một chiếc ghế, được cái rất gọn

gàng ngăn nắp.

Lục Diệt vào nhà vệ sinh, kiểm tra dòng nước, khi cảm nhận được năng lượng yếu ớt chuyển động trong

đó, anh biết ngay là do người có dị năng hệ thủy cung ứng.

Một tuần chưa rửa ráy đàng hoàng, Lục Diệt hướng mắt về phía Kiều Kiều trước tiên.

“Sao, sao thế ạ?”

Thân là một thây ma nhạy cảm, Kiều Kiều có trực giác rất chuẩn khi nguy hiểm cận kề, dù sao Lục

Diệt cũng từng có “tiền án”.

Lúc câu hỏi bật ra khỏi miệng, cô đã âm thầm dịch ra mép cửa ngay trước mặt Lục Diệt.

Lục Diệt thấy dáng vẻ như gặp kẻ địch của cô thì không kiềm được mà bật cười thành tiếng, không

gian trong phòng vốn không lớn, anh đi hai ba bước đã tới chỗ Kiều Kiều, dùng một tay túm chặt cô

rồi mang vào nhà vệ sinh.

Kiều Kiều bị anh ấn bên cạnh cửa để kiểm tra mấy chỗ bị thương do ban nãy cô vật lộn với hai thây

ma có dị năng, chỉ là vết thương ngoài da, có thể tự lành theo thời gian, không nghiêm trọng lắm,

lát nữa anh bôi tí thuốc cho cô thì nó sẽ lành mau hơn một chút.

Kế đó, khi anh thử buông lỏng tay, Kiều Kiều lại bắt đầu lủi ra ngoài.

Lục Diệt nghiêm giọng nói:

“Tự tắm sạch đi.”

“Em không, không muốn tắm.” Kiều Kiều rất ghét cảm giác ướt nhẹp khi chạm vào nước.

“Không tắm thì tối nay em ngủ ngoài cửa.”

Kiều Kiều bướng bỉnh nói: “Ngoài cửa thì ngoài cửa.”

“Tôi sẽ đóng cửa lại, em có bị ai bắt nạt cũng không liên quan tới tôi.” Kiều Kiều rầu rĩ: “…Em

tắm.”

“Ngoan, tôi ra ngoài đây.” Lục Diệt tùy tiện lấy một bộ đồ sạch trong không gian ra, để lên kệ.

Ra ngoài đóng cửa lại, Lục Diệt đợi hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng nước chảy, bèn giơ tay gõ

cửa.

Kiều Kiều luống cuống ra mở cửa, trên người vẫn còn nguyên đồ, không hề ướt chút nào.

“Kiều Kiều, em tự ngửi xem em thối thế nào rồi mà còn không chịu tắm?” Lục Diệt không nhịn được mà

mắng cô.

Kiều Kiều ngửi ngửi, cãi lại: “Anh, cũng có, hơn gì em.” Lục Diệt: “…”

Anh đi vào trong, với tay cầm lấy vòi hoa sen, mở vòi, xối hết nước lên người Kiều Kiều.

Kiều Kiều suýt nữa thì bùng nổ, cô bị Lục Diệt xối ướt như chuột lột, dần dà cô chỉ gục đầu đứng

đó, không giãy giụa nữa.

Lục Diệt thấy cô đã bình tĩnh lại, bèn nhét vòi sen vào tay Kiều Kiều, rồi vỗ về cái đầu ướt nhẹp

của cô mà nói: “Ngoan ngoãn đi tắm từ đầu không được à? Thây ma thì cũng phải yêu sạch sẽ.”

Lục Diệt vừa đi tới cửa nhà vệ sinh, đang định ra ngoài thì Kiều Kiều bất chợt gọi anh khe khẽ.

Anh bất giác quay người lại nhìn, Kiều Kiều nhắm vòi sen đang cầm trên tay vào anh, xối ướt anh.

Lục Diệt: “…!” Giỏi lắm!

Trong lúc Kiều Kiều đấu trí thi gan với Lục Diệt, ở một nơi khác của lầu ba, trong phòng họp dựng

tạm, đám Tống Phá đang nói chuyện với một cô gái tên Khúc Tòng Vân, là người phụ trách siêu thị Hoa

An.

Sau khi nghe Tống Phái kể lại những chuyện đã trải qua mấy hôm nay, trên khuôn mặt cô gái gần ba

mươi tuổi hiện vẻ bi thương: “Trong số những người thất lạc, chỉ có các cậu quay về được…”

Hôm đó vì gấp gáp rút lui tới chỗ này, có không ít tiểu đội bọn họ phân chia phụ trách sơ tán người

sống sốt bị thất lạc, số tiểu đội an toàn quay lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Đúng lúc này, có tiếng kêu thảm thiết vọng từ xa tới, bọn họ vội vàng chạy tới bên cửa sổ hướng mắt

trông ra.

Trên những ngả đường dẫn vào siêu thị, có một con đường rợp bóng cây, mỗi khi hè về chúng sẽ tỏa

bóng mát.

Mà nay đám cây to lớn đó lại ngoác chiếc miệng máu me về phía đám người ở nơi này.

Một cái cây lớn tới gần cửa sổ chỗ bọn họ, nó như có mắt mà vươn nhánh cây dài mọc đầy răng cưa

sinh trưởng rất nhanh đập vào cửa sổ.

Toàn bộ lồng năng lượng đều bị rung nhẹ.

Mấy chục người vừa tìm được đường sống trong chỗ chết quay lại siêu thị Hoa An, có thể nói là vừa

thoát khỏi hang hổ lại đâm ngay vào ổ sói.

Đám người nói chuyện trên lầu còn chưa kịp phản ứng thì

đám thực vật biến dị đã nuốt sạch bọn họ.

Chỉ còn bãi máu dưới đất ghi dấu chuyện thảm thiết vừa mới phát sinh.

Thời khắc này, con đường cái

trông có vẻ yên bình rợp bóng cây kia đã biến thành con đường chết.

“Sao thực vật đột nhiên lại…” Lư Thủ Nghĩa nói, đột nhiên da đầu dại đi: “Đó chính là con đường

chúng ta vừa quay về!”

Tống Phái cũng thấy cả người khó chịu, lúc ấy khi đi trên con đường nọ, anh ta đã có cảm giác mình

bị nhìn trộm.

Mọi người đành kết luận nguyên nhân khi ấy thực vật biến dị không tấn công bọn họ là bởi tính hung

hăng còn chưa bùng phát, vì cũng chỉ có mỗi cách giải thích này là hợp lý.

Khúc Tòng Vân thu hồi ánh mắt, không dám nhìn cảnh máu me kia thêm, cô hỏi han Tống Phái – người bị

thương nặng nhất: “Tiểu Tống, vết thương do nước mưa ăn mòn của cậu sao rồi?”

Mắt cô ta lướt qua cánh tay trái buông thõng của Tống Phái.

Trạng thái tinh thần của Tống Phái không ổn lắm, nhưng vẫn gắng gượng đáp: “Em còn chịu được ạ.”

“Các anh thì sao?” Khúc Tòng Vân hỏi những người vừa thoát nạn khác.

Bọn họ đều không bị thương

nghiêm trọng như Tống Phái.

Cô ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Có một người mang dị năng hệ thủy vừa tới, cũng xem như có chút khả năng

trị thương.

Tiểu Tống, lát nữa chị sẽ bảo cô ta tới chữa cho em, ít ra phải giữ được cánh tay này.”

“Phiền chị Khúc ạ.”

Mấy người đi ra khỏi phòng họp, Khúc Tòng Vân nhớ tới mấy ân nhân cứu mạng Tống Phái, nếu giờ họ đã

tới đây thì phải tuân theo sự sắp xếp của cô.

Khúc Tòng Vân nói: “Em đi gọi hai người mới tới đến

đây giúp chị.”

“Dạ.”

Bên kia, cuối cùng Kiều Kiều cũng tắm rửa xong xuôi, cô thay một bộ quần áo sạch lề mề bước ra khỏi

nhà vệ sinh.

Ánh nắng chói chang từ bên ngoài cửa sổ hắt vào phòng, rọi xuống khuôn mặt tái nhợt của cô khiến

từng mảng thịt thối trên mặt hiện rõ mồn một.

Khuôn mặt tái nhợt của Kiều Kiều chuyển qua chuyển lại trước mắt Lục Diệt, cô không thích ánh nắng

bèn bực bội kéo rèm lại.

“Lại đây.” Anh vẫy tay gọi Kiều Kiều.

Kiều Kiều nghe lời đi tới, sau đó cô thấy một ngọn lửa nổi lên trong tay Lục Diệt.

Kiều Kiều: “!”

“Anh, là lương sống của em! Thế mà anh, lại định nướng em à?” Cô trợn tròn đôi mắt đen sâu thẳm,

ngọn lửa kia sáng ngời ngời trong con ngươi đen láy của cô.

Ngọn lửa trong lòng bàn tay Lục Diệt đung đưa: “Lương sống?” Kiều Kiều rề rà sửa miệng: “Phiếu,

cơm.”

Lục Diệt sầm mặt, túm lấy cổ áo Kiều Kiều, ấn cô ngồi xuống giường.

Kiều Kiều nhắm mắt lại, trông

như chuẩn bị hy sinh anh dũng.

Khuôn mặt vốn đang nghiêm nghị của Lục Diệt chợt hiện nét cười, nuôi Kiều Kiều đúng là vui thật.

Ngọn lửa dừng lại cách mái tóc dài của Kiều Kiều một lóng tay, sau khi chắc chắn không chạm phải

tóc cô mới bắt đầu tỏa nhiệt, độ ấm đến từ nó yên lặng hong khô mái tóc ướt của cô.

một đốt ngón tay nếu ai không biết

Kiều Kiều sợ lửa, nhưng lại rất thích độ ấm này.

… Nhưng, lửa rất nguy hiểm!

Cô vừa hưởng thụ chuyện Lục Diệt dùng dị năng hệ hỏa cẩn thận hong khô tóc cho mình, vừa thấp thỏm

không dám động đậy gì.

Tuy thây ma Kiều Kiều không hề có khái niệm đẹp xấu, nhưng vẫn không muốn biến thành một con thây

ma trọc đầu..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio