Nuôi Em Thây Ma Gà Rù

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Sườn Xào Chua Ngọt Beta: Công Chúa

Lúc ở bệnh viện thành phố Tô, khi cô còn chưa nói được đã từng muốn cầu xin Lục Diệt đừng làm hại

Quý Sương, nhưng cô không có cơ hội.

Kiều Kiều không cách nào quên đi hình ảnh đầm đìa máu me đầy thống khổ của Quý Sương khi ấy… tuy

phát đạn đó là do Thi Huyễn Minh bắn.

Giờ đây, cô có thể nói, mà Lâu Dương Lăng lại là một người bạn khác của cô, Kiều Kiều không muốn

trông thấy cảnh cậu toàn máu là máu nằm im lìm trên mặt đất.

Lúc hỏi câu ấy, Kiều Kiều vô cùng bất an, vì Kiều Kiều không rõ với trình độ căm ghét thây ma của

một con người như Lục Diệt thì liệu anh có nghe cô mà không làm Lâu Dương Lăng bị thương không.

Lục Diệt nhìn Kiều Kiều, trong ánh mắt anh dường như chứa đựng một chút khó hiểu.

Đây là lần đầu tiên Kiều Kiều cầu xin anh đừng làm hại đồng loại của cô.

Kiều Kiều thấy Lục Diệt cứ

lặng thinh mãi, như đang nghĩ ngợi gì, thì thấp thỏm không thôi.

Bầu không khí có phần xấu hổ, Lâu Dương Lăng nằm dưới đất giả chết không kiềm được cựa mình một

cái, cậu ta thấy tư thế này chẳng mấy thoải mái.

Lục Diệt than một tiếng, kéo Kiều Kiều đang gượng ngồi xổm bên cạnh Lâu Dương Lăng tới, giúp cô vén

tóc mái xòa xuống trán ra sau tai.

“Đi thôi.”

Kiều Kiều vội vàng gật đầu, như thể sợ anh đổi ý nên một người vốn lề mề từ trước đến nay như cô

lúc này lại đi rõ nhanh.

Lục Diệt giữ cô lại.

Kiều Kiều cho rằng anh đổi ý, bèn nhìn ánh với cặp mắt trong veo sâu thẳm đầy đáng thương.

Lục Diệt hỏi: “Có muốn anh cõng em không?’

Kiều Kiều chớp chớp mắt, nhìn Lục Diệt đột nhiên dịu dàng bằng ánh mắt hoang mang, chợt thấy hơi

luống cuống.

Có lẽ vì đã mất đi Kiều Kiều trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Lục Diệt muốn đối tốt với cô

thêm một chút, một chút nữa.

Anh chủ động khom người xuống, nói: “Lên đi.”

Kiều Kiều vòng ra sau anh, thành thạo bò lên tấm lưng rộng của anh, Lục Diệt nâng cô lên rất vững

vàng.

Thấy hai người dần đi xa, Lâu Dương Lăng mới lồm ngồm bò dậy, nhìn theo bóng Kiều Kiều.

Lúc này, lòng cậu ta tràn đầy sự khâm phục.

Tuy hai bọn họ đều là thây ma có dị năng hệ mộc, song Kiều Kiều lại dám nuôi thiên địch của họ –

một người mang dị năng hệ hỏa.

Chẳng những thế mà gã người kia còn bị cô dạy dỗ đến là ngoan, sao

cô lại làm được?

Lâu Dương Lăng xoa xoa quả đầu to khó khăn lắm mới bảo vệ được, nghĩ bụng hay là mình đi làm đàn em

cho Kiều Kiều, xin cô chút bí kíp?

Mà Kiều Kiều bấy giờ đang nằm nhoài trên lưng Lục Diệt, nghe anh nói: “Kiều Kiều, em phải có chút

tự tin về bản thân.”

“Dạ?” Kiều Kiều tựa đầu lên cổ anh, tóc cô xòa xuống cổ anh khiến anh hơi nhột.

“Em rất quan trọng với anh, nên anh sẽ không từ chối yêu cầu của em đâu.” Lục Diệt ôn tồn nói: “Như

chuyện hôm nay, anh sao có thể không đồng ý em.

Vả lại… Anh muốn lấy tinh hạch của cậu ta để cho em

mà.”

Kiều Kiều có thể vì anh mà không ăn thịt người, thì anh cũng có thể vì Kiều Kiều mà không giết thây

ma.

Cổ Lục Diệt chợt lạnh, anh xốc Kiều Kiều lên một cái, nói: “Anh nói thế không phải là để em được

đằng chân lân đằng đầu.

Nếu anh chưa cho phép mà em dám cắn anh, anh sẽ nhổ sạch răng em.”

Kiều Kiều lẩm bẩm: “Quỷ keo kiệt.”

Giọng điệu Lục Diệt y như thật, anh cố tình nghiêm trọng hóa chuyện Kiều Kiều cắn mình: “Con người

không giống thây ma, loài người mất máu nhiều quá sẽ chết.

Nếu anh chết thì em phải làm sao?”

“Dạ, vậy, sau này em không cắn… à sẽ cắn anh ít đi.” Kiều Kiều rất dễ dụ, lập tức sốt ruột buông

lời hứa hẹn.

Không mong có thể no bụng, chỉ cần đã thèm là tốt rồi.

Thấy Kiều Kiều dễ dàng bị mình lừa như vậy, Lục Diệt bắt đầu lo lắng cho tương lai của cô, bởi vì

cô quá cả tin.

Anh phải canh chừng cô gắt gao hơn mới được.

Chủ đề này cứ thế bỏ qua không được đề cập tới nữa, Lục Diệt nói sang chuyện khác: “Kiều Kiều, hôm

nay nhìn em bảo vệ thây ma có dị năng hệ mộc kia, anh cảm thấy rất vui.”

“Vì sao ạ?”

“Vì em đã trưởng thành, có thể kết bạn, cũng có thể bảo vệ bạn mình.” Tuy “người bạn” kia là một

thây ma.

Nhưng Lục Diệt không thể không thừa nhận, so với rất nhiều người để hạt giống tham lam vùi sâu dưới

đáy lòng mọc rễ nẩy mầm, từ từ tha hóa, ngược lại sự tham lam trắng trợn của thây ma xem ra có vẻ

không đáng ghét lắm.

Tuy nói thì nói vậy, nhưng thây ma vẫn là kẻ thù muôn thuở của loài người.

“Em còn nhớ không? Lúc

đầu em rất sợ loài người, cũng sợ cả đồng loại thây ma của mình.

Nhưng giờ đây em có thể giao thiệp

với loài người, còn có thể làm bạn với thây ma.” Lục Diệt ngợi khen cô: “Kiều Kiều, em đã tiến bộ

rất nhiều, em quả thật rất cừ.”

Kiều Kiều được Lục Diệt khen thì thấy hơi ngượng: “À, thật ra, em vẫn còn sợ người lắm.

Nhưng nếu

có anh, em sẽ không sợ.”

Lục Diệt đớp phải thính bất thình lình: “… Ừ.”

“Lục Diệt, bây giờ mình đi đâu ạ?” Kiều Kiều khẽ hỏi.

“Siêu thị Hoa An.” Lục Diệt trả lời cô: “Anh cảm nhận được dị năng trong cơ thể em đã cạn kiệt,

không thích hợp lên đường.

Vậy nên chúng ta sẽ ở lại siêu thị Hoa An một thời gian, khi nào em hồi

phục thì mình lại rời khỏi trấn Thạch Khê.”

Kiều Kiều nghe xong, lại hỏi tiếp: “Vậy sau khi rời khỏi trấn Thạch Khê thì sao ạ?”

“Tới căn cứ Bảo Hộ.” Lục Diệt thản nhiên nói: “Ở phương Bắc, cách nơi này rất xa.”

“Sao lại phải đi xa như vậy?”

Lục Diệt lặng thinh hồi lâu, mới nói: “Có chút ân oán cần giải quyết.” Những ân oán từ kiếp trước

chưa kịp giải quyết.

Kiều Kiều không hiểu.

Lục Diệt sợ cô hỏi lại, bèn dời chủ đề: “Kiều Kiều, bây giờ em nói chuyện lưu loát hơn nhiều rồi.”

Lúc mới gặp lại Kiều Kiều, anh đã nhận ra.

Kiều Kiều quả là thây ma kỳ lạ nhất mà anh từng gặp, lúc dị năng vẫn còn yếu đã có thể lưu giữ ký

ức, sau khi dị năng phát triển thì càng lúc càng giống con người.

Cũng bởi thế mà khiến anh nhớ tới một nữ thây ma vì Tống Phái mà không được chết già kiếp trước.

Kiều Kiều cô…

Lục Diệt chưa kịp truy rõ căn nguyên thì họ đã tới trước cửa siêu thị Hoa An, vì ban ngày con đường

này đã được xử lý sạch sẽ nên có thể xem như an toàn.

Hơn nữa nhờ có Kiều Kiều, thậm chí anh chẳng cần phóng thích dị năng hệ hỏa mà hai hàng cây bên

đường vẫn im lìm như bình thường.

Anh gõ vang cửa siêu thị Hoa An, cửa nhanh chóng mở ra, bất ngờ thay người ra mở cửa lại là Tống

Phái.

Trời đã về khuya, rõ ràng Tống Phái đã đợi họ khá lâu.

Sau khi cậu ta hấp tấp mở cửa ra, thấy Kiều

Kiều nằm trên lưng Lục Diệt thì thở phào một hơi.

“Kiều Kiều!” Cậu ta không nhịn được mà gọi cô.

Kiều Kiều nằm trên lưng Lục Diệt, thế nhưng lần này cô không lờ cậu ta đi mà khẽ dùng móng vuốt nhỏ

bẩn thỉu của mình vẫy khe khẽ.

Tống Phái: “… Kiều Kiều, chân em bị thương à?”

“Không ạ.” Cô cười khiến mi mắt xinh đẹp cong lên: “Em thích Lục Diệt cõng em.”

Tống Phái: “…”

Cậu ta gượng cười, sau đó nói: “Anh có để dành đồ ăn cho hai người, hai người ăn xong rồi về phòng

nghỉ ngơi đi.”

Lục Diệt nói cảm ơn xong thì khom người để Kiều Kiều trượt xuống khỏi lưng anh, sau đó Kiều Kiều

chủ động nắm lấy tay áo anh, hai người sóng vai nhau đi vào siêu thị Hoa An.

Tống Phái thấy lòng chua chát.

Cậu ta bắt đầu hối hận.

Nếu lúc đầu… cậu ta không bỏ rơi Kiều Kiều khi nạn thây ma bùng phát ở thành phố Tô thì tốt biết

mấy.

Vậy thì người bên cạnh Kiều Kiều lúc này sẽ là cậu ta.

Bây giờ bên cô đã có một người con trai

khác.

Thậm chí cô còn không nhớ rõ cậu ta là ai.

Kiều Kiều không biết suy nghĩ trong lòng Tống Phái.

Cô đã đói bụng suốt một ngày, tuy dọc đường Lâu

Dương Lăng có đưa thịt cho cô nhưng vì cô nhớ rõ lời dặn của Lục Diệt nên cô cố nhịn không ăn.

Bây giờ Lục Diệt đã về bên cô, rốt cuộc cô có thể ăn thoả sức.

Đồ ăn Tống Phái dặn người khác chuẩn bị cho họ rất phong phú.

Kiều Kiều là cô nàng không thịt không

vui, nếu không bị Lục Diệt canh me thì cô đã bốc luôn bằng tay.

Sau khi lấp no bụng, hai người về đến phòng, Kiều Kiều lại nhoài ra cửa sổ chào cái cây bên ngoài.

Còn Lục Diệt vào nhà vệ sinh tắm gội trước, nhân tiện chuẩn bị tâm lý cho bản thân, dù sao lát nữa

anh sẽ phải đánh một trận lớn.

Khi anh bước ra thì thấy Kiều Kiều đã ngồi hẳn lên bệ cửa sổ, đang buông thõng hai chân trong không

khí như chực nhảy ngay xuống.

Huyệt thái dương Lục Diệt giật giật, anh vội vàng đi tới kéo cô xuống.

“Anh làm gì thế?”

Lục Diệt vuốt ve khuôn mặt dính đầy sơn đen của cô: “Dẫn em đi tắm.” Mặt Kiều Kiều biến sắc, hôm

nay cô đã bị ngã xuống nước một lần, tuyệt đối không muốn dính nước thêm lần nữa!

Nhưng chút sức mọn của cô sao bì được với Lục Diệt, cô mau chóng bị Lục Diệt nắm cổ áo kéo vào nhà

vệ sinh.

Kiều Kiều khóc rống: “Không!!!”

“Anh không cởi đồ em, chỉ giúp em gội đầu, rửa mặt với rửa tay chân thôi.” Lục Diệt ấn cô ngồi

xuống chỗ bồn rửa tay, không cho phép cô nhúc nhích.

Chẳng phải anh thích mua dây buộc mình, cũng

không phải do Kiều Kiều tự tắm không sạch.

Bởi vì những chuyện Kiều Kiều gặp trong quá khứ mà Lục

Diệt không dám lột sạch cô rồi ấn vào nước tắm như hồi đầu nữa.

Vậy nên anh đành lấy lui làm tiến, giúp cô rửa sạch những nơi lộ ra ngoài, còn những chỗ khác thì

để cô tự rửa ráy.

“Em không…”

Lục Diệt dội nước ấm lên mặt cô, khiến cô ngậm chặt miệng, nhìn anh đầy đáng thương.

Anh cố ép mình không được nhìn vào cặp mắt long lanh của cô, cầm khăn tỉ mỉ lau mặt cho cô.

Nhưng Kiều Kiều rất căng thẳng, Lục Diệt thấy vậy bèn mở miệng nói chuyện giúp cô phân tâm.

“Thịt thối trên mặt Kiều Kiều bong sạch rồi này.” Đúng là đến giờ anh mới phát hiện chuyện này,

chẳng biết Kiều Kiều lăn lộn ở đâu mà trên mặt cô dính đầy sơn đen, nên anh không nhìn rõ đó có

phải thịt thối hay không.

Hơn nữa, chẳng biết có phải ảo giác của anh không mà anh còn ngửi được mùi tro cháy trên người cô.

Nghe vậy, Kiều Kiều bỗng nghẹn ngào: “Thịt thối bong hết rồi, mãi mới nuôi được chừng ấy, hu hu…”

Kiều Kiều thích ăn thịt, cũng rất quý từng miếng thịt bám trên cơ thể gầy gò của mình, nên nghĩ lại

chuyện hôm qua mất nhiều thịt thế, cô bỗng đau lòng vô cùng.

Lục Diệt nghe cô phụng phịu thì bật cười: “Đừng sợ, sau này sẽ có lại.” “Dù sao cũng là anh nuôi.”

“Ừ, anh nuôi.”

Kiều Kiều hừ hừ hai tiếng, quả thật lực chú ý đã bị anh dời đi không ít.

Trong ánh đèn dầu leo lắt.

Tro bụi trên mặt Kiều Kiều bị Lục Diệt lau sạch, làn da trắng xanh và khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp

của cô từng chút một hiện ra trước mắt Lục Diệt.

Cô như một món đồ sứ quý giá bị phủ bụi, sau khi được lau chùi sạch sẽ, bỗng tỏa sáng rực rỡ.

Khi Lục Diệt thấy rõ khuôn mặt cô, bàn tay vốn đang lau mặt cho cô từ từ buông xuống, cứng đờ thõng

bên sườn.

Cơn ác mộng đêm qua của anh có liên quan tới kiếp trước, khuôn mặt nữ thây ma không được chết già

chỉ đi theo Tống Phái, và khuôn mặt trước mặt này, là một.

Khuôn mặt cô và khuôn mặt anh gặp phải kiếp trước, giống nhau như đúc.

Những suy đoán cho tới nay

không thể nghiệm chứng của anh, từ lúc thấy khuôn mặt Kiều Kiều, đều được chứng thực.

Những ký ức chẳng hề tốt đẹp của kiếp trước chợt loé lên trong đầu, chiếm cứ toàn bộ tâm trí Lục

Diệt.

Kiều Kiều không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô cảm thấy ánh mắt Lục Diệt nhìn cô hàm chứa

thứ cảm xúc không thể gọi tên, sau đó, mắt anh chợt đỏ hoe.

Anh… Anh muốn khóc sao?

Kiều Kiều sững người, vì đây là lần đầu cô thấy Lục Diệt đỏ hoe mắt nên rất hoảng hốt.

Kiều Kiều

dùng đầu ngón tay chạm vào khóe mắt phiếm đỏ của anh, khẽ nói: “Anh đừng khóc, em sẽ ngoan ngoãn đi

tắm.”

Lục Diệt chăm chú nhìn cô thật lâu, rồi giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cô: “Kiều

Kiều, hóa ra, mình từng gặp nhau.”

Kiếp trước, anh và Kiều Kiều, đã từng gặp nhau rất lâu trước đó..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio