Edit: Sườn Xào Chua Ngọt
Beta: Công Chúa
Kiều Kiều cứ thế ở lại căn cứ Bảo Hộ, cuộc sống trôi đi bình dị ấm áp.
Có một hôm, Lục Diệt mang một tin tốt khi làm nhiệm vụ về.
Anh nói cho cô hay, hiện nay lãnh đạo
của các căn cứ lớn đã tới Hòa Châu để thương lượng chuyện chung sống cùng nhau với vua thây ma Quý
Sương.
Dù sao con người và thây ma cũng cùng nhau sinh sống trên một mảnh đất, không thể duy trì quan hệ
cứng nhắc mãi được.
Bọn họ túm tụm một chỗ ăn cơm, vì sắp tới cuối năm, một năm bận rộn sắp qua nên họ cũng tạm rảnh
rang.
Vào lúc này, Kiều Vọng hỏi Kiều Kiều: “Chị có muốn về nhà không ạ?”
Kiều Kiều ngẩn người, cô ở căn cứ Bảo Hộ êm đềm suốt một tháng trời nên đã quên béng chuyện này.
Song cô lại lắc đầu.
Tối đến về nhà, cô nói với Lục Diệt rằng ngày mai cô muốn tới thăm bố mẹ mình.
Thăm trộm.
Lục Diệt dùng giọng trần thuật nói: “Anh đi với em.” “Không cần đâu ạ, em muốn đi một mình.”
Lục Diệt nhìn cô một lúc lâu, gật gật đầu.
Anh tôn trọng ý kiến của Kiều Kiều.
Thế là ngày hôm sau, Kiều Kiều đội mũ đeo khẩu trang, bịt kín mít đi tới địa chỉ mà Kiều Vọng từng
nói cho cô.
Lục Diệt đứng trước cửa nhà, nhìn theo bóng Kiều Kiều rời đi.
Kiều Kiều vừa ra ngoài thì Ninh Chu
đã một mình tới.
Bình thường Ninh Chu và Diệp Thi lúc nào cũng như hình với bóng, bây giờ cô nàng lại đơn độc tới
tìm anh, Lục Diệt vừa nghĩ đã đoán được cô ta tới để nói gì.
Quả nhiên, Ninh Chu sầm mặt nói: “Đã phát hiện tung tích Trì Nhất Lộ, hóa ra hắn vẫn luôn náu mình
trong căn cứ Bảo Hộ không hề trốn đi.”
Lục Diệt nhìn cô nàng, phát hiện đôi mắt vốn trong veo của cô ta nay đã bị hận thù che mờ.
“Theo
tin mới nhất căn cứ nhận được thì Trì Nhất Lộ còn quanh quẩn ở khu và khu .” Khu là khu vực có
phòng thí nghiệm Hy Vọng lúc trước và cũng là nơi Lục Diệt ở.
Khu là chỗ ở của một số người có
gia cảnh bình thường, nơi đó rồng rắn hỗn tạp, Trì Nhất Lộ chọn ẩn nấp ở đó cũng không có gì lạ.
“…”
Trong lúc Lục Diệt và Ninh Chu nói chuyện với nhau thì Kiều Kiều đang chậm chạp đi tới khu .
Cô bị mù đường nên dù trước đó Lục Diệt đã chỉ đường cho cô thì cô vẫn bị lạc, chưa ra khỏi khu
đã bị lạc.
Lúc cô tính túm một người đi đường lại hỏi xem đường tới khu như thế nào thì bỗng nghe thấy giọng
đàn ông vui sướng reo lên đằng sau.
“Kiều Kiều!”
Kiều Kiều nghe có người gọi cô thì bất giác quay đầu lại xem là ai, sau đó, đôi mày cô khẽ nhíu
lại.
Người gọi cô chẳng ai xa lạ, mà chính là Tống Phái hơn một năm chưa gặp.
Tống Phái thấy Kiều Kiều xoay người nhìn lại thì vội vàng rảo bước đi về phía cô, sau đó nói: “Kiều
Kiều, đúng là em thật, anh cứ tưởng mình nhìn nhầm!”
Tống Phái vẫn là Tống Phái trước kia, chỉ cần thấy bóng Kiều Kiều đã có thể nhận ra cô, nhưng Kiều
Kiều lại hoàn toàn vô cảm với anh ta, cảm thấy chán ghét cả về tâm lý và sinh lý.
Kiều Kiều không muốn ngó ngàng tới anh ta, nhưng bấy giờ Tống Phái đã đuổi theo túm tay cô lại.
Kiều Kiều thấy khó chịu hết cả người, đột nhiên vươn tay gạt anh ta ra, dùng sức hơi lớn.
“Tôi
không quen anh!” Cô đã ở cùng Lục Diệt thời gian dài nên khi nói chuyện với những người không quen
thì mặt cũng lạnh như tiền giống anh.
Tuy giọng cô rất êm tai nhưng ngữ khí lại dọa người.
Ít ra là Tống Phái đã bị ngữ khi lạnh như băng này dọa trong giây lát.
Anh ta lúng ta lúng túng buông Kiều Kiều ra, khóa mắt trên mặt cô: “Kiều Kiều, anh biết là em.”
Kiều Kiều nhìn anh ta một cái rồi cất bước tiến về trước.
Tống Phái đuổi theo, đi cạnh cô nói: “Kiều Kiều, anh có chuyện muốn nói với em, chúng mình ngồi
xuống tâm sự đi.”
“Tôi không có gì muốn nói với anh cả.” Cô kéo mũ xuống, cắm đầu xông về phía trước.
Tống Phái đuổi
theo cô một quãng đường, sau đó nhận ra hướng Kiều Kiều đang đi không ổn bèn đưa tay kéo cô lại.
“Em đi nữa là tới phòng thí nghiệm Hy Vọng bỏ hoang đấy, chỗ đó không hay ho gì, em tới đó làm gì?”
Kiều Kiều khựng lại.
Rốt cuộc Tống Phái cũng có cơ hội nói chuyện, trước tiên anh ta nhìn quanh bốn phía, thấy xung
quanh vắng lặng mới nói với Kiều Kiều: “Kiều Kiều, lúc trước anh về căn cứ Hoa An, chị Khúc đã kể
chuyện em bị Chu Tinh cắn cho anh nghe.
Tuy anh không biết vì sao em lại không hề có dấu hiệu biến
thành thây ma nhưng anh rất lo cho em.”
“Nếu tôi biến thành thây ma thì anh có sợ tôi không?” Kiều Kiều nghe được lời lo lắng muộn màng này
thì thờ ơ hỏi.
“Đương nhiên là không!” Anh ta nói rất rành mạch.
“Không, anh sợ tôi.” Kiều Kiều nhếch môi lên, để lộ hai chiếc răng nanh bén nhọn, sáng loáng lạnh
lẽo.
Kiều Kiều thấy Tống Phái hành động hệt như lúc cô bị Chu Tinh lột mũ xuống, bị tố cáo chuyện cô là
thây ma, lùi về sau một bước.
“Anh xem, anh sợ tôi mà.” Kiều Kiều khẽ nói: “Tống Phái, anh luôn nghĩ một đằng nói một nẻo.”
“Kiều Kiều anh…” Anh ta sốt ruột giải thích.
Kiều Kiều lại tiến về phía anh ta, sau đó gầm lên một tiếng thuộc về ngôn ngữ thây ma.
Tay Tống
Phái cũng vì thế mà vô thức giơ lên.
Kiều Kiều chợt phì cười, như một đứa bé đùa dai: “Anh nhìn anh đi, rõ ràng sợ tôi cắn anh như thế
mà còn dám đứng trước mặt tôi? Tống Phái, anh dối trá quá.”
“… Anh xin lỗi.” Anh ta hít sâu một hơi, cố biện giải cho bản thân theo thói quen: “Nhưng đây chỉ
là phản ứng nên có của một người bình thường.”
Kiều Kiều gật gật đầu: “Ừ.”
Anh ta sợ cô cũng tốt, thế sẽ đỡ dây dưa cô.
Chẳng buồn từ biệt, Kiều Kiều xoay người đổi hướng đi về trước, Tống Phái một mình đứng đó, không
hề đuổi theo.
Dường như anh ta đang đấu tranh tâm lý.
Hóa ra Kiều Kiều là thây ma thật…
Bên kia, Kiều Kiều đã tìm được người hỏi đường, cuối cùng cũng tới khu .
Kiều Kiều quẹo vào một ngõ nhỏ quanh co, ngước lên đếm số nhà, lần lượt đi qua từng căn một.
Bố mẹ cô ở đây, nhưng cô đếm số mỗi lúc một chậm như đang sợ hãi điều gì.
Tới một khúc cua, Kiều Kiều đang nghiêm túc đếm số nhà bỗng va phải một người phụ nữ trung niên
đang xách giỏ rau vừa mua về nhà.
Hai người không ai ngờ khúc cua có người, Kiều Kiều phản ứng nhanh hơn, kịp kéo bà ta lại, nhưng
lại không cứu được giỏ rau trong tay bà ta, nó bị ném vào vách, đồ ăn bên trong rớt đầy đất.
Mặt đất ở đây rất ẩm ướt, còn có không ít rác rưởi, trông rất bẩn thỉu.
Người phụ nữ trung niên vừa oán giận vừa cúi người nhặt cái giỏ lên, sau đó lại đi lượm đồ ăn dưới
đất, Kiều Kiều vội khom lưng giúp bà ta.
Bà ta trách cô: “Sao cô bé đi mà không nhìn đường thế? Đồ ăn này đều rơi xuống đất, đất thì bẩn như
thế, còn ăn thế nào được!”
“Xin lỗi ạ.” Kiều Kiều cũng không chê nền đất dơ dáy, nghiêm túc giúp bà ta nhặt đồ ăn rớt trong
nước bẩn bỏ vào làn đi chợ.
Nhặt xong, Kiều Kiều đang định đi tiếp thì bị bà ta túm lấy cánh tay bắt đền.
Kiều Kiều: “…”
Cô chỉ có một viên tinh hạch trong óc thôi.
Nhưng bấy giờ Kiều Kiều đã thấy rõ mặt mày người phụ nữ kia, đang định nói chuyện thì cô sững
người.
Là mẹ.
Có điều rõ ràng người phụ nữ kia không hề nhận ra cô, vẫn tiếp tục lải nhải.
Đến khi tiếng Kiều
Vọng từ ngoài về ngắt ngang lời bà ta: “Chị! Chị đã về!” Cậu ta vọt tới bên Kiều Kiều, vô cùng vui
sướng.
Bà Kiều: “…”
Bà ta từ từ buông tay, ngắm nghía cô gái trước mặt.
Cô mặc một chiếc váy đẹp đẽ, đội mũ đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt, chỉ có thể thấy đôi mắt
trong veo như nước.
“Kiều Kiều?” Dù sao cũng là con gái mình, bà Kiều không khỏi ngạc nhiên gọi cô một tiếng trong niềm
hân hoan bất ngờ.
Kiều Kiều khẽ dạ một tiếng, sau đó cô cởi khẩu trang ra, tiếng gọi “mẹ” lúng búng trong miệng chẳng
hiểu sao không thốt thành lời được.
Không khí giữa hai người hơi ngượng ngập, tới độ Kiều Vọng cũng nhận ra.
Cậu ta mau mắn nói: “Khó
khăn lắm chị mới về nhà, chúng ta mau về nhà thôi.”
Kiều Kiều theo bọn họ về nhà, cô thấy bà Kiều đi ngược lại hướng cô đi mới nhận ra mình đã đi lố.
Cô theo họ lên lầu, giờ họ cũng ở lầu như hồi sống tại thành phố Tô.
Đây là một căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, điều kiện không tốt như ở thành phố Tô song ở
mạt thế cũng xem như một chốn dung thân không tồi.
Ông Kiều đang uống rượu trong nhà, trông thấy cô gái đi sau vợ và con trai mình thì híp mắt nhìn,
khi thấy rõ mặt cô mới hớn hở cười.
“Kiều Kiều tới đấy à?”
Bà Kiều nói: “Lại chả? Vừa về đã va vào tôi khiến đồ ăn rớt hết cả.
Kiều Kiều, hơn một năm nay con
chạy đi đâu thế hả?”
Bọn họ gặp lại Kiều Kiều cũng không hề kích động, mà cô gặp lại họ cũng rất mực bình tĩnh.
“Con gặp phải vài chuyện, hôm nay muốn tới thăm mọi người.”
Bà Kiều nói: “Con ăn mặc đẹp đẽ tinh tươm thế này mà về thăm nhà cũng chẳng biết đường mua quà cáp,
cứ tay không mà về…”
“Mẹ!” Kiều Vọng vội ngắt lời bà ta.
Bà Kiều phật ý: “Mẹ đang nói chuyện với chị con, con nói leo gì chứ?” “Khó khăn lắm chị mới về, mẹ
bớt lời đi được không?”
“Gì mà khó khăn lắm mới về…” Bà Kiều lại lải nhải.
Kiều Vọng mãi mới đẩy bà Kiều vào bếp nấu cơm trưa được, Kiều Kiều yên lặng ngồi trên trường kỷ.
Ông Kiều uống tí rượu, dửng dưng nói với cô: “Tính mẹ con thế nào con cũng biết rồi, Kiều Kiều, con
đừng để bụng, hôm nay ở lại ăn cơm nhé.”
“Dạ, cảm ơn.”
“Con bé này sao mà khách sáo quá.”
Trên bàn cơm, bà Kiều lại bắt đầu hỏi Kiều Kiều bây giờ sống ra sao, có ổn không, mấy lời kiểu ấy
nhiều không đếm xuể.
Kiều Kiều mệt mỏi ứng phó, không muốn nói chuyện lắm, may mà có Kiều Vọng làm trung gian điều giải
nên Kiều Kiều mới gắng gượng ăn trọn bữa cơm này.
Cơm nước xong, Kiều Kiều giúp bà Kiều rửa chén.
Cô được Lục Diệt nâng như nâng trứng thời gian dài, lâu lắm chưa làm mấy chuyện này nên tay chân
chậm chạp, khiến bà Kiều lại cằn nhằn một lúc.
Chuyến này Kiều Kiều đến nhanh mà đi cũng nhanh, rửa chén xong, cô chẳng đợi bà Kiều giục mà đã rời
đi ngay.
Kiều Vọng đuổi theo tiễn cô.
“Chị à, tính tình mẹ thế nào chị cũng hiểu, chị…”
Kiều Kiều khẽ ngắt lời cậu ta: “Tôi biết, tôi tới đây một chuyến cho thỏa lòng thôi, không sao đâu.
Sau này tôi sẽ không tới nữa.”
Cô đã không còn là người, chút vương vấn cuối cùng khi còn là người nay đã không còn.
Kiều Kiều cứ
tưởng mình sẽ oán trách, bọn họ sống yên vui ở đây, thuê một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách,
hoàn toàn không nghĩ tới khả năng cô sẽ quay về.
Bây giờ ăn xong một bữa cơm, cô lại thấy bình tĩnh lạ thường, chẳng qua thấy hơi phiền muộn mà
thôi.
Cô lại nhớ tới Lục Diệt.
Lục Diệt sao lại đối tốt với cô đến vậy.
Bố mẹ cô quả thật chưa từng đối tốt với cô như thế.
Kiều Kiều chậm rãi băng qua cây cầu vượt khu , nơi này rất nhộn nhịp, có rất nhiều hàng quán của
con người.
Đắm mình trong làn gió nhẹ, Kiều Kiều cuối cùng cũng nghĩ thông.
Sau đó, cô dừng chân
trước một quầy hàng.
Ở đây bày rất nhiều lắc tay và nhẫn trông rất đẹp.
Kiều Kiều nghĩ ngợi rồi cẩn thận móc một tấm vải bố trắng trong ngực, mở ra, đưa chiếc nhẫn đã bị
hỏng cho chủ quán xem.
“Cái này sửa được không ạ?”
“Này cô bé, tôi bán nhẫn chứ có nhận sửa đồ đâu… Hơn nữa nhẫn của cô đã hỏng tới độ đó thì sao mà
sửa được.”
“Vậy ạ… Xin lỗi.”
Kiều Kiều hụt hẫng xoay người, sau đó nghe một giọng đàn ông xa lạ ôn tồn vang lên bên tai.
“Có lẽ tôi có thể giúp cô.”.