Giờ thin một khắc, Đào Nguyệt An theo lời Trịnh Tông Hân nói, đúng giờ tới chỗ Trịnh Tông Hi học múa.
Ngũ công chúa Trịnh Tông Hi một thân y phục quần lụa mỏng màu xanh nhạt, tay áo phất phới, được một đám vũ cơ vây quanh nhìn như không có kiên nhẫn. Đào Nguyệt An nhanh chóng đi tới hành lễ: “Thần nữ thỉnh an ngũ công chúa.”
“Đào Nguyệt An?” cơ vũ đứng xung quanh rối rít nhường đường, Trịnh Tông Hi lười biếng đi đến trước mặt nàng, quan sát từ trên xuống dưới một hồi, sau đó nhếch miệng lạnh lùng nói, “Quỳ xuống.”
“Công chúa điện hạ, không biết thần nữ đã làm sai chuyện gì? Thỉnh điện hạ nói rõ.” Đào Nguyệt An cuống quýt quỳ xuống, Vương ma ma cùng Thúy Lan đứng sau lưng mặc dù không hiểu nhưng vẫn quỳ theo.
“Ngươi hạ bổn công chúa chờ từ giờ mẹo tới bây giờ, thật sự là quá phách lối, Đào thừa tướng thường ngày vẫn dạy nữ nhi như vậy sao?” Trịnh Tông Hi mới chín tuổi, vóc người lại thon dài, cao hơn Đào Nguyệt An nửa cái đầu, nói chuyện rất có khí thế áp bức người khác.
“Điện hạ đã hiểu lầm rồi ạ.” Đào Nguyệt An cúi đầu giải thích, “Trưởng công chúa điện hạ nói với thần nữ đến vào lúc giờ thin một khắc. Nhưng tại sao lại sửa thành giờ mẹo, thần nữ cũng không rõ ràng lắm, nhưng tuyệt đối thần nữ không có ý thất lễ với điện hạ, thỉnh điện hạ thứ tội.”
Trịnh Tông Hi đứng trước mặt nàng, Đào Nguyệt An nhìn chằm chằm vào đôi giày múa thêu hoa của nàng ta, nội tâm thấp thỏm, “Nghe ngươi nói như vậy, lỗi này là do bổn công chúa?”
“Thần nữ không dám.”
“Ngẫm lại, đây là lần đầu tiên ngươi ngu ngốc không biết, bổn công chúa có thể tha thứ.” Trịnh Tông Hi nói, “Dù sao về sau ngươi phải nhớ cho rõ, lúc bổn công chúa tập múa đều tùy vào tâm trạng, lúc thì giờ thin, lúc thì giờ mẹo, nếu bổn công chúa muốn luyện, ngươi không có mặt ở đây, kia đừng trách bổn công chúa không rộng lượng, để cho Đào Tương đón ngươi về nhà.”
“Vâng.” Đào Nguyệt An cắn răng, không cam lòng nói.
“Còn nữa.” Trịnh Tông Hi chỉ chỉ Vương ma ma cùng Thúy Lan ở phía sau nàng, lại nói, “Bổn công chúa vốn không thích tự cao tự đại, học múa mà còn mang một đống nô tỳ theo. Về sau ngươi chỉ được đến một mình, không được phép đem theo người hầu, hiểu chưa?”
“Hiểu.”
“Như đã nói lúc nãy.” Trịnh Tông Hi đi đến chỗ tập múa, nhẹ nhàng phất tay áo, “Bổn công chúa muốn tập một bài múa dâng cho hoàng tổ mẫu lúc người hồi cung, trước hết ngươi đi theo ta học một ít, nên nhớ đừng làm cho bổn công chúa mất mặt.”
“Vâng, thần nữ hiểu.” Đào Nguyệt An quỳ rất lâu, Trịnh Tông Hi cuối cùng cũng đồng ý để nàng đứng dậy, đầu gối của nàng đau, mỗi bước đi đều run lên một cái.
Vương ma ma đem Thúy Lan rời đi, một bên là nhạc sĩ, phủ đàn cổ, đàn tỳ bà, khởi lên một khúc nhạc thanh lệ, uyển chuyển lượn lờ.
Trịnh Tông Hi đứng trong một đám cơ vũ vây quanh, nàng ta nhanh nhẹn nhảy múa, tư thế lả lướt.
Đào Nguyệt An không khỏi bị mê hoặc, tay áo linh động nhẹ nhàng phất lên giữa không trung rồi lại rơi xuống, kéo lê một đường cong duyên dáng, nàng nhìn đến không rời mắt. Vài vũ cơ đột nhiên đụng trúng, Đào Nguyệt An tránh không kịp nên bị đẩy ngã, mông đập xuống nền đất liền truyền đến cơn đau.
Nhạc âm ngừng lại, cả đoàn vũ cơ ngồi xổm xuống vây quanh nàng quan tâm hỏi. Đào Nguyệt An một bên người đau nhức, đau muốn khóc nhưng lại không dám khóc. Nàng chịu ủy khuất nghe lời chỉ trích phát ra từ phía bên kia.
Trịnh Tông Hi nhìn hết tất cả, nàng ta để cho các vũ cơ đỡ mình ngồi xuống nghỉ ngơi trước mặt Đào Nguyệt An, từ trên cao nhìn xuống, “Dẫn ngươi tới đoàn múa liền có chuyện phiền phức, để bổn cung tự mình dạy ngươi.”
“Thần nữ biết sai.” Đào Nguyệt An lúc này không dám phân tâm nữa, nàng chuyên chú học các động tác cùng Trịnh Tông Hi.
Lúc ở tướng phủ, nàng được Đào Tương mời cho một vũ cơ có kinh nghiệm tới dạy học nên qua một lúc học, nàng có thể nhảy theo được.
Đào Nguyệt An không chớp mắt nhìn chăm chú vào tay áo đánh xoáy nước trong không trung, Trịnh Tông Hi không vui bĩu mỗi, phất tay áo lên, động tác nhẹ nhàng quấn lấy tay của Đào Nguyệt An kéo một cái.
Đào Nguyệt An bị mất thăng bằng, nàng lảo đảo, chân tay hoảng loạn. Trịnh Tông Hi lại nhanh nhẹn quấn nhẹ kéo một cái, Đào Nguyệt An liền bị bị tay áo dài quấn lại như bánh chưng dựng lên sau đấy ngã xuống đất.
“Đau…” nàng nhăn mặt lại vì đau, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tay áo quấn trên người cũng bị rút đi. Nàng miễn cưỡng chống nửa người trên, liền nhìn thấy Trịnh Tông Hi cùng mấy vũ cơ đang đứng cung kính trước một vị lớn tuổi, bày ra một bộ dáng tao nhã.
“Liễu sư phụ.” Đào Nguyệt An không khỏi nhìn lên, vũ cơ này có lai lịch như thế nào mà có thể làm cho một Trịnh Tông Hi đầy kiêu ngạo trở nên cung kính như vậy.
“Sáng sớm tinh mơ đã ầm ĩ cái gì.” Liễu Thủy Như xoa xoa mí mắt, không kiên nhẫn nói, “Không phải là hôm nay có người mới sao? ở đâu nào?”
“Quả thật là có. Ở đằng kia.” Trịnh Tông Hi lơ đãng liếc nàng, Đào Nguyệt An nhanh chóng sửa lại dáng quỳ, “Nguyệt An thỉnh an Liễu phu nhân.”
Vương ma ma có từng nói qua với nàng, liễu thủy như là người được bệ hạ mời từ thanh lâu đến để dạy vũ nhạc vũ cơ cho Trịnh Tông Hi. Theo lý, nữ vũ cơ của hoàng thất nhất định thân thế phải trong sạch… nàng lại được Trịnh Tông Hi tôn trọng, cho nên vị sư phụ này nhất định không phải là người tầm thường.
Dù sao từ lúc liễu thủy như đến, Trịnh Tông Hi liền theo quy củ, không hề cùng các vũ cơ khác ồn ào. Nàng nghiêm khắc, không ngừng bắt bẻ các động tác múa sai, lại không xu nịnh.
Nhưng toàn thân Đào Nguyệt An là thương tích, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều thấy đau.
Không dễ mà chịu đau đến tận lúc nghỉ trưa, bởi vì chuyện rắc rối ban sáng, Thúy Lan lén lút từ hậu viện đưa đồ ăn trưa cho nàng, miễn phải chọc vị ngũ công chúa này.
Đào Nguyệt An ôm hộp cơm, tìm chỗ bụi cỏ cùng Thúy Lan ngồi xuống. Trước khi Thúy Lan đem đi, Vương ma ma thao thao bất tuyệt dặn dò vài thứ, nàng nhanh nhẹn nói lại cho Đào Nguyệt An.
Lúc này Thúy Lan đã miệng đắng lưỡi khô, nàng nghiêng đầu uống ít nước liền thấy Đào Nguyệt An mang vẻ mặt say mê nhắm mắt lại, gắp miếng thịt kho tàu bóng mỡ bỏ vào miệng, cùng với gương mặt tràn đầy si mê cùng đắm chìm trong hạnh phúc.
Vương ma ma không có ở đây, không có người dò xét tướng ăn của nàng, Đào Nguyệt An cảm thấy này thật sự là một ngày vui sướng nhất (có ăn là quên hết)
Thúy Lan nghĩ Đào Nguyệt An không có nghe lọt tai, nên định lặp lại lần nữa. Nhưng nhìn bộ dạng ăn đến vui vẻ của Đào Nguyệt An, Thúy Lan rối rắm một lát, quyết định để cho nàng vui vẻ ăn hết bữa trưa.
Lúc này, phía sau có tiếng động, Thúy Lan nhìn xuyên qua bụi cỏ mơ hồ có thể thấy được hai bóng người. Một người là ngũ công chúa Trịnh Tông Hi, một người khác là nam tử nàng chưa từng gặp qua.
Trịnh Tông Hi lên tiếng nói, “Biểu ca, nữ nhi của Đào Tương đến đây.”
“Ừ, ta biết.” Tần Sở Minh mở hộp cơm cho nàng, bày ra bàn ăn.
“Tên gian tặc Đào Tương kia nhận hối lộ trái luật pháp, giết oan người khác. Lúc trước nếu không phải hắn phủ nhận, biểu ca sẽ không phải bị đưa đi xa, cữu cữu cũng không chết trận trên sa trường… bây giờ hắn còn mạnh tay chèn ép ca, muội nghe nói, đêm hôm qua hắn lại phái thích khách giết một đại thần.” Trịnh Tông Hi oán hận nói, “Nếu như không phải hắn, mẫu hậu…”
“Đừng có nói nhảm nữa, ăn cơm đi.” Tần Sở Minh cầm chiếc đũa nhét vào tay nàng, giọng nói mang theo cảnh cáo.
“Trịnh Tông Hân còn giúp nàng.” Trịnh Tông Hi cắn răng nói, “Đồ vô liêm sỉ.”
“Được rồi, ca có việc phải đi trước, muội từ từ ăn.” Trịnh Tông Hi gấp rút kéo hắn, “Biểu ca, muội chỉ là giấu trong lòng không nhịn được, ca đừng giận, sau này muội sẽ không nói nữa.”
“Muội phải thật cẩn thận, bây giờ không phỉa là thời điểm thích đáng để chọc hang hổ.” Tần Sở Minh nhăn mặt, trầm giọng nói.
“Vâng.”
Thúy Lan yên lặng nghe xong màn đối thoại này, Đào Nguyệt An cũng vừa lúc ăn xong bánh ngọt, nàng vừa lòng thỏa mãn sờ sờ lên bụng phình to, cười hì hì cất kỹ hộp cơm, giao cho Thúy Lan cầm, “Thúy Lan tỷ tỷ, ta ăn xong rồi.”
“Dạ.” Đào Nguyệt An cười tươi rói, Thúy Lan chợt cảm thấy có chút đáng thương, làm nữ nhi của Đào Tương nhất định phải chịu những thứ này, không chịu cũng phải làm.
Sau khi trở về Cảnh Đức cung sau cả ngày vất vả, lại còn theo bên quý phi nương nương nói chuyện một hồi, cuối cùng Đào Nguyệt An có thể an tâm ngủ, Vương ma ma lúc này lại túm nàng dậy bôi mạt hương lộ.
Đào Nguyệt An vẫn buộc chặt xiêm y nhưng vẫn lộ ra mấy vết xanh tím trên đùi, cánh tay, sau lưng… đâu cũng có.
“Sao lại bị thương thành như vậy?” Vương ma ma đau lòng nói, bà tỉ mỉ dưỡng nàng như thế mà lúc này trên da thịt nhẵn nhụi lại loang lổ vết bầm tím, thật là phung phí của trời.
“Ma ma…”
“Đại tiểu thư đã chịu khổ rồi.” Vương ma ma tức giận nói, toàn bộ đều là tâm huyết của nàng lại bị người khác làm lãng phí như vậy, “Trịnh Tông Hi thật là không biết tốt xấu, nữ nhi của tướng gia cũng dám đùa cợt, thật là không để tướng phủ vào mắt. Ta thấy nàng ta cùng tần sơ minh là thông đồng với nhau, một trước một sau cùng Đào phủ của chúng ta đối nghịch. Lão nô sẽ sai người nói với tướng gia, để tướng gia thay đại tiểu thư trừng trị.”
Đào Nguyệt An lo sợ, vội vàng kéo tay bà khuyên nhủ, “Ma ma, đừng nói với cha. Ta mới tiến cung được một ngày, nếu truyền ra cung tin tức ta không hòa hợp với công chúa sẽ không tốt cho quý phủ chúng ta.”
Vương ma ma dần tỉnh táo lại, nhanh chóng cân nhắc lại mọi chuyện.
Đào Nguyệt An tiến cung là để bồi dưỡng tình cảm với thái tử điện hạ, nếu Trịnh Tông Hi có ý làm khó dễ chỉ có thể chịu đựng. Thứ nhất là để phòng ngừa kế hoạch ban đầu xảy ra chuyện, thứ hai, hiện thời cục diện trên triều đình không yên, tâm tư của bệ hạ còn chưa nắm được, trong thời điểm mấu chốt này không thể gây chuyện.
“Đành phải ủy khuất đại tiểu thư.” Vương ma ma giúp nàng bôi thuốc tan máu bầm, giống như mẹ nhẹ nhàng chải tóc cho con, bộ dáng hiền lành làm cho nàng nhịn không được muốn khóc.
Ngày hôm sau, giờ mẹo kém hai khắc, trời chưa sáng, Vương ma ma đã đưa cho nàng một cái lồng đèn nhỏ, dặn dò, “Đại tiểu thư đi đường cẩn thận.”
“Ma ma, nếu không thì để nô tỳ lén đi theo sau đại tiểu thư?” Thúy Lan thấy Đào Nguyệt An thân thể nhỏ bé, lại ngoan ngoãn không ôn ào, thật không đành lòng.
“Không được.” Vương ma ma quát lên, “Trịnh Tông Hi nói với đại tiểu thư không được dắt theo người hầu, vạn nhất bị nàng ta phát hiện, người chịu khổ là đại tiểu thư.” Đây là điều quan trọng nhất, không thể khi ra quân chưa thắng trận mà đã chết được, như vậy Đào Nguyệt An sẽ bị đuổi về Đào phủ.
“Thúy Lan tỷ tỷ, ta có thể mà.” Đào Nguyệt An cầm lấy ngọn đền nhỏ lung lay, cầm thật chặt bước ra cửa cung, phút cuối còn vẫy tay tạm biệt các nàng, thân hình nhỏ bé dần biến mất trong ánh sáng nhạt của buổi sớm.
Nàng vừa đi vừa nhìn bản vẽ mà Thúy Lan đã đưa cho, đi hết Cảnh Đức cung chính là ngự hoa viên, sau đó là tới học phủ…. Đào Nguyệt An hoang mang nhìn về phía trước, trên tấm bảng rõ ràng viết là học phủ, nhưng so với bản vẽ lại không giống.
Chẳng lẽ mình nhầm đường? Đào Nguyệt An lấy tấm bản đồ ra tra lại, cũng không có đi lầm đường. Muốn đi tới học phủ có ba con đường, trên bản vẽ của Thúy Lan chỉ có hai cái. Đào Nguyệt An đi dạo xung quanh một vòng, nghe nói các hoàng tử đều học trong học phủ, tất cả con cháu danh môn đều đúng giờ mẹo tới lớp để sư phụ kiểm tra bài vở, hiện tại chắc sẽ có vài công công đang đi làm việc bên ngoài.
Đào Nguyệt An ngạc nhiên, mừng rỡ mở to mắt, đằng trước có một người.
Nàng cầm theo ngọc đèn nhỏ khẽ lung lay, chạy vội tới như thấy được cứu tinh, “Công công, xin hỏi ngài có biết đường đến Sở Hi cung không?”
Hôm qua, Tần Sở Minh bị Trịnh Tông Hi chọc cho tâm tình khó chịu, đêm hôm khuya khoắt hắn lại chạy tới ao nhỏ trong cung bơi lội. Lúc lên bờ đã qua giờ dần, lười phải hồi phủ, hắn ở ngoài cửa học phủ nằm trên tảng đá ngủ tạm.
Hắn tức giận ném đi lá sen che trên mặt, răng mèo cạ vào nhau, không khí lạnh xuống nhanh chóng, hắn từ từ ngồi dậy, muốn nhìn một chút xem là người nào không muốn sống, lại dám làm ầm ĩ lúc hắn ngủ.
Nhưng vừa thấy Đào Nguyệt An mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt to sáng ngời giống như những chấm nhỏ trên bầu trời đêm, ngọn đèn nhỏ trong tay lung lay một cái. Cảm giác như là mình chưa tỉnh ngủ mà lại mơ thấy tiểu Hạ Nguyệt.
Lúc trước khi phát hiện ra không thấy nàng đâu nữa, Tần Sở Minh hận không thể đánh gãy chân nàng, xem nàng còn dám chạy hay không.
Đào quý phi trong cung thế lực quá mạnh, nhãn tuyến quá nhiều, bọn họ khó có thể dưới tình huống này mà kiếm người. Tôn Thư Tôn Hổ bị khí thế âm trầm của hắn bức bách liền nơm nớp lo sợ lén ở trong cung tìm người, ngàn cầu xin vạn cầu xin sớm có thể tìm ra được Hạ Nguyệt.
Dù sao bây giờ Tần Sở Minh hứng nhếch môi, lộ ra răng mèo vừa đáng yêu vừa nguy hiểm, thật sự là đi mòn giầy sắt chẳng tìm được, lúc tìm được thì chẳng cần tốn sức.
Hắn cười một tiếng, chân Đào Nguyệt An nhũn ra, mặt mày trắng bệch lập tức ném đèn lồng đang cầm trong tay đi, nàng vừa bỏ chạy vừa to tiếng gọi, “Cứu mạng, cứu mạng, có thích khách, bắt thích khách a.”