Ban đêm, Tần Sở Minh xoay người lần thứ chín. Tôn Thư Tôn Hổ canh giữ ở ngoài phòng khách khi hắn ngủ. Bên ngoài song êm gió lặng, không có tên thích khách nào, việc trực đêm thật là nhàm chám, bọn hắn liền bắt đầu xì xào nói chuyện.
Tôn Thư vừa kể chuyện ghen tuông ban ngày xong, không khỏi thêm vào một câu chốt hạ, “Không phải muốn nói là thiếu nam ôm ấp tình cảm trong lòng lúc nào cũng thơ thẩn.”
Tôn Hổ lắc đầu: “Ngươi không biết, thiếu chủ là muốn thông qua việc lần này chia rẽ đính ước của thái tử cùng nữ nhi của Đào Tương. Ngoài mặt thiếu chủ đối việc chuyện này thì thờ ơ, nhưng lại mưu tính sâu xa, giấu không lộ ra, quả thật là cao nhân. Ta sẽ nhất định hợp cùng với thiếu chủ làm chuyện đại sự này, chấn chỉnh lại huy hoàng của Đại Trịnh.” Lời nói dõng dạc, giọng nói cao lên một quãng tám.
Tần Sở Minh trở mình trằn trọc mãi cuối cùng cũng không chịu nổi, hắn đẩy cửa phòng ra, toàn thân phát ra khí phách áp bức người khác, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, “Có nhớ chuyện lần trước làm ồn lúc ta đang ngủ hay không?”
Tôn Hổ kìm nén bực bội, lén lút chọt Tôn Thư hướng hắn cầu cứu.
Tôn Thư tự thân còn khó bảo toàn, không rảnh mà đi bảo vệ chiến hữu của mình, lập tức cách xa nửa cái mông, cúi đầu giả chết.
Hai người bị ánh mắt của Tần Sở Minh ép đến không thở nổi, rất lâu sau hắn mới chậm rãi nói, “Trả lời vấn đề của ta.”
“Xin thiếu chủ nói, thuộc hạ biết nhất định sẽ nói, hễ nói thì sẽ nói hết.” Tôn Thư lập tức hướng về phía trước, lấy công chuộc tội, bị Tôn Hổ tội lỗi đầy mình liếc một cái.
Nếu như gặp phải một tiểu cô nương, ngươi vừa nhìn thấy nàng liền nghĩ tới chuyện bắt nạt nàng, không nhìn thấy nàng lại nhớ nàng, nhìn nàng nói chuyện với người khác liền không vui, đối với người vừa cười ngươi liền muốn đem đối phương đè xuống đất đánh. Còn có… người khác cho nàng ăn, thì muốn bẻ gãy tay người đó.
Nàng vẫn còn nhỏ như vậy, cũng phải năm năm nữa mới tới tuổi cập kê, bọn họ không gặp nhau được mấy lần, chính giữa còn bị ngăn cách bởi Đào Tương, Đào quý phi, thái tử, Sở vương, cô cô, Trịnh Tông Hi… một tòa liên tiếp một tòa núi lớn. Tần Sở Minh nhìn ánh trăng sáng, bỗng nhiên hắn cảm thấy mình như một thiếu nam đầy tâm sự muốn nói lại thôi.
Tôn Hổ nhìn thấy Tần Sở Minh chỉ mặc đồ ngủ đơn bạc, dưới ánh trăng đứng ngẩng đầu lên nhìn, thật lâu cũng không nói điều gì, tựa như đang suy nghĩ nên trừng phạt bọn họ như thế nào.
Hắn không khỏi nghĩ tới lúc trước đã từng quấy rầy giấc ngủ của thiếu chủ.
Đó là lúc trịnh tông hi sai người từ ngàn dặm tới tặng cho hắn con thỏ, trong thư có dặn phải để Tần Sở Minh tự tay nuôi.
Ban đầu Tần Sở Minh cảm thấy chơi thật thú vị, ngày ngày cho nó ăn. Con thỏ dần tạo ra thói quen, trở nên ỷ lại, ngày ngày đều phải tự tay Tần Sở Minh đút củ cải mới bằng lòng ăn.
Kết quả sáng sớm ngày nọ, con thỏ đói không chờ tới giờ cơm liền không thèm để ý đến người hầu ở quý phủ mặc sức ngăn cản nhảy vào trong phòng Tần Sở Minh, giơ móng vuốt lên hướng về phía mặt của hắn mà cào một đường thật dài, thật sâu đỏ máu.
Tiểu vương gia bị đánh thức rời giường sinh khí, hung hăn mở mắt ra, con mắt sâu chớp cũng không chóp nhìn chằm chằm nó, sát khí nồng nặc cuồn cuộn sôi trào.
Đối mặt một lát, Tần Sở Minh bỗng nhiên cười một tiếng, hết sức ôn nhu ôm lấy con thỏ, để nha hoàn lần lượt lấy củ cải cho nó ăn, vừa đút vừa xoa nhẹ lỗ tai, lời nói ra ôn nhu như lời nỉ non giữa tình nhân, “Ăn nhiều một chút, từ từ thôi, còn rất nhiều, coi chừng bị nghẹn.”
Bé trai ôn như thích động vật, dễ dàng làm tạo hảo cảm cho thiếu nữ. Tiểu nha hoàn mặt đỏ hồng, hảo cảm đối với tiểu vương gia lập tức bay lên thêm vài bậc.
Hắn đút hết cà rốt, lại vuốt long nó, con thỏ nhỏ thoải mái lăn lộn ở trên chăn bông, còn chơi chưa đủ, nó đột nhiên bị Tần Sở Minh nắm lấy lỗ tai, tròng mắt đen nhẹ nhàng nheo lại, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, trong miệng lại phát ra âm thanh triền mien, “No rồi sao? Ăn no rồi thì nên đi.”
Đột nhiên một trận gió thổi qua, cảm giác mát mẻ quanh người, Tần Sở Minh không khỏi hắt xì một cái, nhanh chóng khoác áo lên người, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ cao lãnh, mắt nhìn bọn họ.
“Thiếu chủ…”
Không đợi Tôn Thư nói tiếp, Tần Sở Minh liền nghiêng đầu sang chỗ khác, cửa “ầm” một cái đóng lại, thầm nói, hắn vừa rồi chưa có tổn hại đến hình tượng chỉ vì một tiếng hắt xì nho nhỏ.
Dù sao nói đi nói lại, hắn còn chưa thấy qua vẻ hắt xì của tiểu Hạ Nguyệt, Tần Sở Minh trầm tư nằm trên giường, xoay người lần thứ mười.
Chỉ chốc lát, Tôn Thư Tôn Hổ dán tai vào cánh cửa, nghe thấy từ bên trong truyền ra một trận tiếng cười trầm.
Đào phủ, đêm khuya.
Đào Tương cũng không ngủ được, hắn thần sắc ngưng trọng vừa đọc xong thư mật từ bộ binh, hắn đứng dậy lấy đèn cầy bén lửa một góc thư.
Đào Cát lấy một cái chậu nâng lên, Đào Tương ném vào, tờ giấy trắng trong chốc lát biến thành tro tàn.
“Trong cung có tin gì mới không?” Đào Tương cầm tờ giấy vo tròn, ném vào khu rừng trúc.
“Vương ma ma sai người nói, Vương đức phi nguyện hợp tác với chúng ta.” Đào Cát nhận lấy cái chậu trong tay Đào Tương.
“Vương đức phi?” Đào Tương ngồi lên ghế, suy nghĩ một hồi lâu nhưng không nhớ ra người này, hắn đột nhiên cảnh giác nói, “Hoàng thượng phong Đức phi khi nào?”
“Vương đức phi xuất thân nô tì, nguyên lai là thông phòng của thái tử, sau khi thái tử đăng cơ thì đại phong lục cung, chỉ cho nàng làm người giặt giũ. Những năm đấy nàng ta mặc dù không được bệ hạ sủng hạnh, lại an phận thủ thường, ru rú trong nhà. Sau lại không dính đến chuyện của tiên hoàng hậu, ẩn thân đã lâu nên hoàng thượng liền cho nàng ta làm quý nhân.” Đào Cát đem chuyện mình đã tra ra trước đó nói.
“Vậy tại sao nàng ta lại lên được chức Đức phi?” từ quý nhân lên đức phi, thật là một bước không nhỏ.
“Lúc trước Tưởng mỹ nhân cáo bệnh chỉ ở trong cung, tới lúc nàng ta gạt chuyện mang thai, đến lúc sinh mới biết được. Mặc dù vì khó sinh mà chết, vẫn còn giữ được đứa bé trai, trước khi chết nàng ta đã thỉnh bệ hạ đáp ứng chuyện để Vương quý nhân thay nàng ta nuôi nấng đứa bé. Hoàng thượng niệm tình nàng ta sinh ra hoàng tử, Vương quý nhân lại im lặng trong cung đã lâu, tính tình ôn hòa không sinh sự, liền chấp nhận. Sau hoàng thượng lại cảm thấy để một phi tần địa vị quá thấp nuôi dạy hoàng tử thì không hay liền thăng phi vị cho Vương quý nhân. Bởi vì không có làm lễ sắc phong chính thức, chỉ là qua loa viết một đạo thánh chỉ, còn lại không có động tĩnh gì.”
Đào Cát giải thích một hồi, Đào Tương nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, rất lâu mới hỏi “Vương ma ma có nói là Vương đức phi có thể tin được không?”
“Vương ma ma nói không ngại thử một lần.” Đào Cát lấy trong người ra một vật chiết ánh sáng gì đó nâng lên, “Đại nhân, Vương đức phi dù sao cũng là phi tần tầm thường trong hậu cung, có nàng ta cũng được không có cũng không sao. Nếu muốn nghĩ lật đổ Sở vương thế tử, có nàng ta như hổ thêm cánh.”
Đào Tương nửa kinh hỉ tiếp nhận, khó tin hỏi lại, “Đây đúng là thật, ngươi lấy được ở đâu?”
“Là môn khách của đại nhân dâng tặng.”
Gần đây Đào Nguyệt An đặc biệt thích đi đến thái học viện đưa đồ ăn trưa cho thái tử điện hạ, Đào quý phi cùng Vương ma ma cảm thấy chuyện tình cảm của hai người rất tốt vì thế hết sức vui mừng.
Chỉ có Thúy Lan không nói gì mà nhìn điện hạ dung túng tiểu thư nhà mình, mỗi lần mở hộp cơm ra, Đào Nguyệt An lấy điểm tâm mình thích ăn lựa ra, còn những thứ không thích ăn đẩy cho Trịnh Tông Anh. Cuối cùng lại nói ra cho oai là vì Đại Trịnh, vì hắn.
Trịnh Tông Anh do được Đào quý phi chiều quen nên có chút ít ỷ lại, những ngày qua bị Triệu sư phó mới đến hành hạ nên có chút thành thúc, so với lúc trước thì tính tình có điềm tĩnh chút.
Hắn cố gắng hít sâu hít sâu, hắn là thái tử của Đại Trịnh, không thể tính toán với một tiểu cô nương mới mười tuổi, mất khí thế phong nhã.
Đúng, chính là như vậy. Mỉm cười, tiếp tục mỉm cười.
Trịnh Tông Anh co quắp khóe miệng ăn cơm, Tần Sở Minh ngồi trên cây răng mài đến độ có thể cắn được băng, thầm mắng Trịnh Tông Anh cười như hoa loa kèn.
Vương ma ma muốn thừa dịp nhiệt tình, lại thêm dầu vào lửa, suốt ngày thúc giục Lưu ma ma dạy nữ công tăng nhanh tiến độ, thêu cho thái tử điện hạ một cái túi thơm.
Lưu ma ma tay nghề cực tốt, lúc trước có một cửa hàng y phục, ở kinh thành có rất nhiều quý phủ tranh nhau mời đến nhà mình để dạy cho các tiểu thư. Ban đầu bà vốn là ở trong quý phủ của Lưu thượng thư, dạy riêng tài nữ có danh xưng là Lưu Mục Âm may vá, nhưng lại bị Vương ma ma dùng tiền lớn đem về, bà cũng ngây ngốc cho rằng trình độ của Đào Nguyệt An giống Lưu Mục Âm.
Ngay từ đầu tiến cung, Lưu ma ma dạy nàng thêu cẩm tú sơn hà, hùng vĩ, bao la rất hợp với thân phận của thái tử.
Nhưng thấy Đào Nguyệt An dùng vải bọc mười đầu ngón tay, ngón thì trắng ngón thì đen, ngón thì xanh ngón thì tím, lung tung trên tay. Đại tiểu thư lúc thêu không có để ý, nàng cực lỳ nghiêm túc cầm kim châm xỏ chỉ lụa sang quý đâm xuống, kết quả đâm trúng vào tay, đau đến nhăn mặt.
Lưu ma ma chảy mồ hôi lạnh đành phải thỉnh cầu nàng đừng có lãng phí vải vóc nữa, những tấm vải này đủ để một người bình thường ăn được cả năm.
Tự biết mình đã yêu cầu quá cao, Lưu ma ma liền muốn đổi lại một cái dễ hơn, một đôi uyên ương ấm áp, nàng còn cố ý để uyên ương nhắm mắt lại nằm trên cát ngủm khung cảnh đẹp đẽ sông nhỏ cùng mặt trời đều bỏ hết, chỉ để lại một mảnh cát vàng. Màu long của đôi uyên ương cũng là màu đó…
Nhưng cuối cùng vẫn bị Vương ma ma thúc giục, Lưu ma ma nội tâm suy sụp quyết phải buông tha những thứ này, liền chỉ thêu một thanh trúc, một loại màu sắc, rõ ràng, sáng sủa, đơn giản, ngụ ý khắc sâu.
“Ma ma.” Đào Nguyệt An ngón tay bị đâm thành cái sàng, nàng nhìn về phía Lưu ma ma đang khiếp sợ, sờ cái túi thơm hình tranh trúc trong tay, vui vẻ nói, “Cái này thêu thật không tệ chút nào, so với hai cái trước còn đẹp hơn, ngày mai ta sẽ cầm đi cho thái tử điện hạ.”
Đào Nguyệt An đại công cáo thành nhảy xuống bang ghế, chuẩn bị đi ăn tối, Lưu ma ma nghe vậy hoảng sợ vạn phần, bà ôm cổ nàng, “Tiểu tổ tông, van cầu tiểu thư đừng đưa, ngàn vạn lần đừng đưa.”
“Vì sao nha? Vương ma ma nói phải đưa cho thái tử nhanh một chút.” Đào Nguyệt An ngốc quay đầu lại nhìn bà, thật lòng cảm thấy mình thêu đẹp. Dù sau cũng đã ăn nhiều đồ ăn trưa của thái tử điện hạ như vậy, cũng nên hồi báo lại.
Lưu ma ma cắn răng một cái, kéo nàng ngồi trên bang ghế, nhanh tay cầm lấy kim chỉ, ở trong ánh mắt ngây ngốc của nàng, động tác nhanh nhẹn làm xong một cái túi thơm hình thanh trúc.
“Đừng nói với Vương ma ma, cầm cái này đưa cho điện hạ.” Lưu ma ma cầm túi thơm nhét vào trong tay nàng, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu không phải do ham tiền, ai lại muốn làm chuyện khổ sai này chứ.
Đào Nguyệt An cầm cái túi thơm Lưu ma ma vừa thêu bên tay trái, còn cái của mình thì cầm bên tay phải, nhìn hai cái một chút.
Nàng thấy cái của mình thêu rất đẹp, lá cây ra lá cây, thân cành ra thân cành, măng ra măng. Cứ theo như Lưu ma ma là thêu không đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thêu, thêu như vậy đã tốt lắm rồi.
Buổi trưa hôm sau, Đào Nguyệt An cùng Trịnh Tông Anh dùng bữa trưa xong, đang chuẩn bị đưa túi thơm do Lưu ma ma thêu thì Tần Sở Minh đột nhiên đặt mông ngồi xuống.
Hắn mở miệng, cười nguy hiểm nói, “Thái tử điện hạ, bên kia nhiều người quá, có thể cho phép tiểu vương ngồi dùng bữa cùng bàn được không?”
Trịnh Tông Anh trong lòng không muốn, lại không thể không nhẫn nại hòa khí nói, “Xin thể tử cứ tự nhiên.”
Tôn Thư lấy gói giấy bọc thịt dê để lên bàn, làm cho Trịnh Tông Anh cùng Đào Nguyệt An nhìn qua.
Đào Nguyệt An mặc dù còn nhớ hắn cùng trịnh tông hi ghi thù, ngửi thấy mùi, nàng vẫn như cũ nhịn không được mà hỏi, “Tiểu vương gia, ngài ăn cái gì thế?”
“Thịt dê Tây vực.” Tần Sở Minh lấy ra một xiên thịt cho nàng, trong mắt chứa ý cười, nho nhã, khiếm tốn, thật sự giống như một công tử ngọc quý.
Đào Nguyệt An nhìn thấy gò má liền nóng lên, vô thức đưa tay tiếp nhận, đưa vào miệng. Còn chưa kịp cắn, Tần Sở Minh đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, không để cho nàng ăn. Đào Nguyệt An ngẩng đầu nghi ngờ, chống lại cặp mắt thâm trầm nhu hòa kia, hắn cười ôn hòa, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ không tỳ vết, trong tay cầm một bình nhỏ vung về hướng sâu thịt, “Phải ăn cùng với chút tiêu mới ngon.”
“Kia chúng ta cùng nhau ăn đi, cám ơn.” Đào Nguyệt An cúi đầu, nhìn xiên thịt to nhỏ đan xen nhau phủ trên là một lớp bột, dầu nhìn hấp dẫn.
Rắc hạt tiêu xong, Tần Sở Minh thừa dịp nàng chảy nước miếng cầm xâu thịt lại gần, hắn lặng lẽ lộ ra răng mèo, hít vào một hơi rồi dùng sức thổi ra, toàn bộ lọ tiêu bay ra ngoài.
“Hắt xì, hắt xì.” Đào Nguyệt An bị đánh lến vội vàng dùng khăn bụm miệng lại, lại hắt hơi thêm một cái nữa, muốn dừng cũng không được.
“Tiểu thư có sao không?” Thúy Lan lấy khăn ra, Trịnh Tông Anh giúp nàng rót chén nước, con mắt hẹp dài của Tần Sở Minh có chút hăng hái chăm chú nhìn nàng, đến hắt hơi mà cũng thật đáng yêu.
Đào Nguyệt An hắt hơi hết cái này đến cái khác, lúc hoàn toàn hết hẳn, Tần Sở Minh đem xâu thịt đến bên miệng nàng, hắn vẫn như cũ cười như tắm gió xuân, “Đã rắc tiêu rồi thì mau ăn đi.”
Bị thức ăn cùng Tần Sở Minh dụ hoặc, Đào Nguyệt An nhất thời không có truy cứu chuyện nàng thế nào lại ngửi thấy mùi vị kỳ quặc rồi hắt xì, nàng ngây ngốc cắn một miếng thịt dê, cười cong mắt khen, “Ăn ngon thật.”
“Ăn nhiều một chút, còn rất nhiều.” bởi vì bị xiên thịt dê của Tần Sở Minh hấp dẫn, Đào Nguyệt An cuối cùng cũng quên đưa chiếc túi thơm thanh trúc cho thái tử đang đen mặt không nói lời nào.