Đào Nguyệt An hoảng hốt ngồi dưới đất, ngay cả Tần Sở Minh rời đi lúc nào cũng không biết.
Thúy Lan, Thúy Trúc lúc đi vào, chỉ thấy nàng thất thần, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm đống mảnh sứ vỡ, lập tức hốt hoảng thất thố, một trái một phải nâng nàng dậy, “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Đào Nguyệt An hồn bay phách lạc ngồi ở trên ghế, Thúy Lan thu dọn đống mảnh vỡ, Đào Nguyệt An nhìn nàng thu dọn, đột nhiên bắt lấy Thúy Trúc,“Các ngươi tối hôm qua... Tối hôm qua làm cái gì?”
”Tối hôm qua...” Thúy Trúc nghi ngờ nói, “Quý phi nương nương sai người truyền lời, nói bên cung có việc kêu bọn nô tỳ không cần đợi, tối nay sẽ cho người đưa tiểu thư trở lại.”
”Nha... Phải không.” Đào Nguyệt An nhìn xem mảnh vụn, hoảng hốt xuất thần, Thúy Trúc nhìn thấy bất ổn liền truy vấn, “Tiểu thư, phải chăng tối hôm qua đã xảy ra chuyện?”
”Cô cô tặng ta chiếc bình, nói là hết sức trân quý. Nhưng vừa rồi ta nỡ tay làm vỡ, các ngươi mau xử lý, cẩn thận chút, đừng để người khác phát hiện.” Đào Nguyệt An trong lòng vẫn còn lo sợ, “Ta sợ cô cô tức giận, trách ta.”
Thúy Trúc sau khi nghe xong cười cười, liền trấn an, “Quý phi nương nương xưa nay yêu thương tiểu thư như con gái, sẽ không vì cái bình hoa mà giận tiểu thư đâu”
”Ân.” Đào Nguyệt An quan sát phản ứng của hai nàng không giống như biết Tần Sở Minh tới đây, do dự một hồi, Đào Nguyệt An hỏi Thúy Lan,“Ngươi có nghe người ta nói, tối hôm qua, trong cung có chuyện gì xảy ra sao?”
”Chuyện gì?” Thúy Lan vẻ mặt mờ mịt, “Bọn nô tỳ vừa rồi trở lại, cũng không nghe nói cái gì.”
”Vậy ngươi giúp ta rửa mặt, ta muốn đi thỉnh an thái hậu.” Đào Nguyệt An toàn thân mồ hôi lạnh, nàng muốn Thúy Lan, Thúy Trúc ra ngoài hỏi thăm, Tần Sở Minh nói có phải sự thật không. Nhưng để cho các nàng đi hỏi thăm, vừa sợ đả thảo kinh xà, thứ hai chính mình cũng không biết giải thích như thế nào, nếu các nàng phát hiện, việc mình cùng Tần Sở Minh tối hôm qua... Sáng sớm gió thổi qua, Đào Nguyệt An không khỏi đánh một cái rùng mình.
Trong lương đình ở ngự hoa viên.
”Thần nữ gặp qua thái hậu.”
”Đứng lên đi.” Đức Trinh thái hậu không nhiệt tình nói, Đào Nguyệt An nhận được ân chuẩn, an vị ở bên cạnh.
Thấy mọi người nhìn nàng đều mang theo chút không kiên nhẫn, Đào Nguyệt An có chút bất an tay nắm lấy tà váy.
”Nguyệt An a.” Khi mọi người đến đủ, Đức Trinh thái hậu mới thanh thanh cổ họng, bắt đầu làm khó dễ. Đào Nguyệt An trong lòng liền căng thẳng.
”Nguyệt An a, nếu bệ hạ đã nhận định hôn sự của Tông Anh cùng ngươi, ngươi chính là thái tử phi tương lai, hoàng hậu tương lai. Nếu đã như vậy, nên sớm một chút dùng tấm lòng của một mẫu nghi thiên hạ, khí độ của một quốc gia chi mẫu, ngươi nói ai gia nói phải không?”
”Thái hậu nương nương nói phải.” Đào Nguyệt An cúi đầu, trong lòng bất ổn, móng tay đều cắm vào lòng bàn tay, đau đến nghiến răng.
”Tối hôm qua, Hoàng thượng phải đi trước, ai gia thân thể khó chịu, nhường trưởng công chúa thay ta chủ trì đại cục. Ngươi là thái tử phi tương lai, cũng nên nghe theo ai gia cùng trưởng công chúa an bài, sao lại ở trước mặt Tông Hân bày ra dáng vẻ?”
Nghe không phải là chuyện bình hoa, Đào Nguyệt An tâm tư dần dần ổn, đứng dậy đáp, “Thần nữ tối hôm qua toàn bộ chiếu theo trưởng công chúa phân phó, thỉnh thái hậu nương nương minh xét.”
”Phải không? Tối hôm qua Tông Hân để ngươi thay mọi người treo túi hương, nhưng ngươi như thế nào đem túi hương toàn bộ ném xuống đất? Ai gia cùng mọi người đến lễ tạ thần, nghe nói chuyện này, mới đầu cũng không tin. Liền tự mình đi xem, không nghĩ thật sự là như thế, ngươi nói không phải, chẳng lẽ là cảm thấy ai gia lớn tuổi mờ mắt sao?” Thái hậu đề cao âm lượng, “Tương lai ngươi chưởng quản lục cung, lấy thân làm gương, nhất định phải hiểu thưởng phạt phân minh, nếu đã làm sai chuyện, nên chủ động thừa nhận, nếu không sau này như thế nào phục chúng.”
Đào Nguyệt An vội quỳ xuống, còn tưởng có thể bỏ xuống tảng đá trong lòng, ai ngờ sự việc còn nguy hơn, nàng tối hôm qua còn chưa treo túi hương đã bị Tần Sở Minh chuốc dược mang đi. Những túi hương kia không lẽ là hắn cố ý ném xuống đất sao? Lại còn lừa nàng nói thái hậu biết rõ bình hoa kia ở chỗ nàng, vì vậy mới chỉnh nàng?
Đào Nguyệt An đột nhiên nhớ tới, Vương ma ma đã nói qua, thái hậu cùng Sở vương vốn là một phe. Lúc này mồ hôi lạnh toát ra, run răng hận chính mình lại đã quên,, “Thái hậu nương nương, thần nữ xác thực chiếu theo trưởng công chúa phân phó treo túi hương, sau trở về Chung Thúy Cung, về phần túi hương tại sao lại bị vứt xuống đất, thần nữ xác thực không biết rõ.”
”Nói như vậy, là ai gia oan uổng ngươi?” Thái hậu ngoan vỗ bàn một cái, Đào Nguyệt An đầu cúi càng thấp.
”Tôn nhi thỉnh an hoàng tổ mẫu.” Trịnh Tông Ngạn cùng Trịnh Tông Anh cùng nhau hành lễ. Vừa vặn, thái tử cùng Tam hoàng tử hạ triều, Tam hoàng tử nhớ tới Lưu Mục Âm, liền kéo thái tử đi đình nghỉ mát.
”Đều ngồi đi.” Thái hậu thần sắc hòa hoãn, để thái giám đi lấy ghế.
”Tạ hoàng tổ mẫu.” Trịnh Tông Ngạn ngồi xuống bên cạnh Lưu Mục Âm, Trịnh Tông Anh thây Đào Nguyệt An quỳ trên đất liền hỏi, “Hoàng tổ mẫu, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nói xong liền cúi người nhẹ nhàng kéo tay Đào Nguyệt An, “Ngươi lại gây ra chuyện gì chọc cho hoàng tổ mẫu mất hứng, mau cùng tổ mẫu nói lời xin lỗi. Nếu là có người có ý định xúi giục, liền cùng hoàng tổ mẫu thật tốt giải thích, hoàng tổ mẫu nhân từ, lại nhìn rõ mọi việc, nhất định sẽ không để ngươi bị ủy khuất.”
”Tuyết Ninh, ngươi cùng thái tử nói một chút.” Thái hậu cảm thấy không tốt, Trịnh Tông Anh xem chừng muốn cho qua chuyện.
”Vâng.” Doãn Tuyết Ninh mới vừa bị Lưu Mục Âm cướp mất vị trí chánh phi, trắc phi trước mắt còn không biết có lấy được hay không, đang nghẹn một bụng khí không có chỗ phát, liền đem chuyện này thêm dầu thêm mỡ nói một lần, càng nói càng quá, ngay cả thái hậu đều nhịn không được nhíu mày, mở miệng cắt đứt, “Tốt lắm, đại khái như thế. Thái tử, ngươi chuẩn bị đem Nguyệt An rước qua cửa, lời nói và cử chỉ của nàng đại diện cho ngươi. Hôm nay xảy ra việc này, vạn nhất truyền ra bên ngoài, nói thái tử phi ngang ngược kiêu ngạo, lại không rõ thưởng phạt, không chỉ phá hư thanh danh của nàng, lại càng bôi xấu danh dự của ngươi.”
”Tôn nhi đa tạ hoàng tổ mẫu chỉ dạy.” Trịnh Tông Anh đỡ Đào Nguyệt An đứng dậy, còn săn sóc hỏi câu “Quỳ đau sao”. Đào Nguyệt An lắc lắc đầu, đầu gối quả thật có chút đau, Đức Trinh thái hậu chịu không nổi bộ dáng hai người ân ân ái ái, lên tiếng nói, “Thái tử, ngươi sẽ không thiên vị Nguyệt An đi?”
”Hoàng tổ mẫu nói đúng lắm, nếu đã là việc của tôn nhi, liền không thể không cho ra một cái công đạo. Bất quá, vừa rồi nghe Doãn cô nương nói, tôn nhi có hai nghi vấn.” Trịnh Tông Anh đỡ Đào Nguyệt An ngồi xuống,“thứ nhất, Nguyệt An treo hết túi hương trở về Chung Thúy Cung, cho đến khi sáng nay mới có cung nữ phát hiện, túi thơm đều bị ném xuống đất. Trong khoảng thời gian dài như vậy có hay không có người động tay chân, hoàng tổ mẫu đã sai người điều tra qua chăng.”
”Thứ hai, Doãn cô nương nói Nguyệt An ương ngạnh ngang ngược kiêu ngạo, không chịu thay mọi người treo túi hương cầu nguyện. Chỉ là do Trưởng công chúa cưỡng bức, tạo áp lực, bất đắc dĩ mới nhận lời, vì để hả giận mới ném hết túi hương xuống đất.” Trịnh Tông Anh nhìn Đức Trinh thái hậu, mỉm cười nói, “Vừa vặn đêm đó, tôn nhi ở đó cảm thấy Doãn cô nương đã nói cùng tình hình thực tế không hợp. Trưởng tỷ đề ra cái đề nghị này tôn nhi cảm thấy hương thụ quá cao, Nguyệt An không biết võ công, vạn nhất cái thang không chắc chắn, leo đi lên thực nguy hiểm. Nhưng Nguyệt An thường ngày hiểu chuyện, không muốn làm hoàng tỷ mất mặt, mới đem việc kia nhận lấy, Doãn cô nương nói như thế, sợ là đem mặt mũi chính mình bỏ đi rồi.”
Doãn Tuyết Ninh vốn kể lại có phần bất công, Đức Trinh thái hậu lại không thể tự mình tát vào mặt mình nói nàng ta sai, thầm hận sự việc bất thành “Thần nữ cùng Đào muội muội cũng có quen biết, cảm thấy muội muội không giống Doãn tỷ tỷ nói, là như thế này ương ngạnh ức hiếp người.”
” Đúng vậy, thỉnh thái hậu nương nương minh xét chuyện này, đừng đơn giản tin vào những lời hư ngôn phá hư hòa khí.”
Đức Trinh thái hậu bị từng câu từng chữ đánh trở về, thầm hận Trịnh Tông Anh, nếu không bằng vào Đào Nguyệt An u u mê mê này, Đào quý phi lại không có ở đây, chuyện này không phải là việc nàng ta có thể ứng phó được. Trịnh Tông Ngạn thiếu thái tử một phần nhân tình, cũng theo phụ họa, thái hậu đành bó tay hết cách chỉ có thể nhịn xuống, “Xác thực là ai gia có giải quyết có phần không thỏa đáng, ai gia sẽ sai người điều tra việc này, cấp Nguyệt An một cái công đạo.”
”Vậy tôn nhi liền thay Nguyệt An đa tạ hoàng tổ mẫu.”
Trò khôi hài cứ như vậy tan cuộc, Trịnh Tông Anh bồi nàng trở về Chung Thúy Cung, thấy Đào Nguyệt An không yên lòng, tựa hồ còn vì chuyện này bận tâm, giọng nhỏ nhẹ an ủi một đường, còn nói những chuyện khác mới khá hơn một chút.
Đào Nguyệt An cùng hắn trò chuyện một hồi về bình sứ men xanh, hoa cỏ, đột nhiên hỏi, “Thái tử điện hạ, thần nữ nghe nói, tiên đế năm đó tặng thái hậu nương nương bình sứ được làm từ đất lấy về từ vực ngoại, rất là trân quý nhưng thần nữ chưa từng ở Vĩnh An Cung gặp qua, là thái hậu nương nương cất giữ sao?”
”Bình sứ?” Trịnh Tông Anh nhíu mày, “Hoàng tổ mẫu đối bình sứ, sơn thủy hứng thú không lớn, có lẽ thu ở trong nhà kho không có bày ra đến. Ngươi nếu là hiếu kỳ, Bản cung lần tới cùng hoàng tổ mẫu nói một chút.”
”Điện hạ, không cần. Thần nữ chỉ là vừa nghĩ đến, mới thuận miệng hỏi qua, đừng để tiểu chuyện quấy rầy thái hậu nương nương.” Đào Nguyệt An cúi đầu xuống, suy tư nghĩ tới chuyện sáng nay cùng Tần Sở Minh, không phải là tất cả đều là lừa nàng đi?
”Cũng được.” Đi đến Chung Thúy Cung, Trịnh Tông Anh liền dừng lại, dặn dò, “Việc hôm nay, Bản cung nhất định sẽ giúp ngươi chứng minh trong sạch, ngươi cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi cho tốt”
”Ân.” Đào Nguyệt An gật đầu, “Thần nữ cung tiễn điện hạ.”
Chương Hoa quỳnh nở trong đêm khuya
Trịnh Tông Anh đi rồi, Đào Nguyệt An càng hoang mang tột độ.
Tần Sở Minh sáng nay nói, tám phần là giả, hắn đến tột cùng muốn làm cái gì? Đào Nguyệt An không tự chủ đưa tay lên đôi môi nóng hổi, ngang hông một vòng vẫn còn nguyên cảm giác.
Ma ma đã nói qua, Tần Sở Minh thường cùng cha đối nghịch. Chẳng lẽ bởi vì hôm qua, bệ hạ đồng ý hôn sự của nàng cùng thái tử, Tần Sở Minh vì gây thêm phiền phức cho cha, cố ý đối với nàng dây dưa không ngừng, cố gắng đem mọi chuyện làm cho phức tạp?
Nếu là như vậy, nàng càng phải tránh xa hắn, không thể tiếp tục lén lút cùng hắn chung đụng, nếu như hắn phá hoại trong sạch của nàng, nàng sẽ bị nhét lồng heo buộc đá thả trôi sông. Đào Nguyệt An nghĩ tới mà phát run nhưng nếu không đi, Tần Sở Minh đang giữ ngọc bội chứng minh thân phận của nàng muốn giá họa cho nàng quả thực dễ dàng.
Đào Nguyệt An chưa từng sợ hãi như vậy, ôm đầu gối ngồi ở trên giường, đầu vùi vào đầu gối, cuộn thành một đoàn. Nàng nên cùng cha nói chuyện này, để cha tìm cách, nhưng vạn nhất cha hỏi, ngọc bội của nàng như thế nào bị Tần Sở Minh lấy đi, nàng nên giải thích như thế nào.
Cứ suy nghĩ lo lắng như vậy cho đến thời điểm ước định. Nàng rửa mặt rồi đem Thúy Lan, Thúy Trúc đuổi đi ngủ. Gió đêm lạnh lẽo, Đào Nguyệt An buộc chính mình tỉnh táo, quyết định trước ứng phó Tần Sở Minh, lừa gạt hắn đem ngọc bội trả cho mình, sau phải đi Cảnh Đức Cung ở, cho đến khi xuất cung, Đào Nguyệt An đứng dậy đi đến bên tủ quần áo, nghĩ lấy áo khoác bên hông bỗng nhiên căng thẳng.
”A...” Che miệng Đào Nguyệt An, Tần Sở Minh nhanh chóng siết chặt tay, đem nàng xoay người, áp chế hai tay nàng ở trên ngăn tủ, ánh mắt nóng rực.
”Điện hạ... không phải hẹn ta đến Thanh Dung Viên, ngài như thế nào lại đến đây?” Đào Nguyệt An bị hắn ép sát, cố nén cảm giác khó chịu trên tay, miễn cưỡng hỏi.
”Bản vương tạm thời đổi chủ ý.” Tần Sở Minh ôm eo nàng khẽ hôn lên trán, trong tóc thấm ướt, thoang thoảng hương cỏ dễ chịu, giống như hài tử ôm món đồ chơi yêu thích không buông tay, “Ngươi đang đợi ta?”
”Ân.” Tần Sở Minh trong lòng ngọt ngào, vuốt ve dọc theo má nàng, mắt không chớp nhìn sâu vào mắt nàng, mũi gần gũi dính sát mặt nàng.
”Điện hạ, ngài khi nào thì trả ta ngọc bội?” Đào Nguyệt An căng thẳng nhỏ giọng lúng túng.
”Chỉ cần ngươi chiếu theo lời bản vương mà làm.” Tần Sở Minh thần sắc biến đổi, oán giận ngậm lấy hai mảnh phấn môi, nhẹ nhàng hút, gặm cắn. Đào Nguyệt An ánh mắt hốt hoảng, hắn dễ dàng cạy mở, nàng thất thủ hàm răng, ngang ngược quấn lấy chiếc lưỡi, cảm giác ấm áp làm cho tâm thần người nhộn nhạo.
”Ầm” một tiếng, Tần Sở Minh đem nàng hung hăng ấn ở trên ngăn tủ, Đào Nguyệt An đụng phải đầu choáng váng. Sở vương quấn quít lấy phấn môi, không quan tâm ngó ngàng mạnh mẽ đâm tới, không ngừng vuốt ve.
Nụ hôn cuồng nhiệt làm đầu óc nàng trống rỗng rất lâu, hắn động tác không lưu loát quấn lấy lưỡi nàng, lại mút lại cắn, chọc cho Đào Nguyệt An nức nở nghẹn ngào lên tiếng, nức nở nghẹn ngào xong liền hoàn hồn, nghĩ đẩy hắn, lại bị Tần Sở Minh ôm ngồi trên bàn, một tay cố định đầu của nàng, một tay giữ chặt hai tay đang dãy dụa, trong mắt như cháy hừng hực hai luồng hỏa, nhìn thấy nàng vội vàng nhắm mắt lại, tùy hắn tàn sát bừa bãi.
Đào Nguyệt An vừa xấu hổ lại chán ghét, miệng nhỏ phấn nộn bị hắn hấp mút, vô ý thức nuốt xuống rất nhiều dịch thủy, càng giãy dụa hắn càng hôn mãnh liệt, còn một bộ dáng say mê. Chuyện thân mật như vậy, nàng chỉ có thể cùng thái tử sau khi thành hôn mới làm. Đào Nguyệt An vừa chịu đựng vừa nghĩ, nếu như nàng miễn cưỡng đem lần này ứng phó tốt, Tần Sở Minh có thể hay không đem ngọc bội trả lại cho nàng?
Vương ma ma đặc biệt từ thanh lâu thỉnh hoa khôi về dạy nàng chuyện khuê phòng, cách hầu hạ nam nhân, Đào Nguyệt An lặng lẽ mở mắt ra, so với Tần Sở Minh càng ngốc đưa lưỡi mềm mại trở về liếm một tý.
Tần Sở Minh lập tức cứng đờ, thành bức tượng đá. Đào Nguyệt An dè dặt quan sát vẻ mặt hóa đá của hắn. Không phải như vậy sao? Đào Nguyệt An nghĩ mình làm sai rồi, đánh bạo chủ động quấn đi lên, hai tay thoát ra từ tay hắn, ôm lấy cổ hắn, sương mù thủy mâu tràn đầy thẹn thùng, tìm kiếm.
Tần Sở Minh dừng lại một hồi, lại kịch liệt ôm lại nàng. Đào Nguyệt An là chọc phải lão hổ đói bụng, bị hắn răng mèo lại gặm lại cắn, môi mỏng rỉ ra tơ tia máu tươi, đầu lưỡi mỏi nhừ.
Chợt có cỗ thấm vào ruột gan hương thơm tràn ra, hắn cuối cùng cũng buông nàng ra, Đào Nguyệt An sắc mặt ửng hồng quay người để thở.
Trên bàn không biết khi nào thì nhiều thêm chậu hoa, cánh hoa tuyết trắng, cùn đóa hoa nàng thêu trên túi hương giống nhau như đúc.
”Đây là...?” Đào Nguyệt An đôi môi vừa đỏ vừa sưng, Tần Sở Minh tiếp tục ôm nàng, giải thích, “Đây là hoa quỳnh.”
”Hoa quỳnh?” Đào Nguyệt An kinh ngạc miệng há miệng. Quý phi cô cô đã nói qua, hoa quỳnh ở đại trịnh là loài hoa cực hiếm có, nàng ở hậu cung những năm này cũng chỉ gặp qua một lần.
Tần Sở Minh cảm thấy, nàng chuyên tâm xem hoa, bộ dáng si mê như vậy quả thật là rất ngoan, nếu là vĩnh viễn như vậy ngoan ngoãn, hẳn là hảo. Hắn lặng lẽ tựa đầu tựa ở trên vai nàng, ánh mắt ngưng ở hoa quỳnh thượng.
Nàng vui vẻ, hắn dùng toàn lực để tìm cách cho nàng vui vẻ.
Hoa quỳnh nở, chẳng mấy chốc trôi qua.
Đào Nguyệt An chăm chú thưởng hoa, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi. Tần Sở Minh sủng ái đỡ nàng đứng người lên, không còn nhiều thời gian, trời sắp sáng, “Bản vương cần phải trở về.”
Đào Nguyệt An nhìn hắn cầm lấy chậu hoa, đột nhiên nghĩ chính sự, lập tức bắt được cổ tay của hắn, “Vương gia, ngọc bội...”
Tần Sở Minh đang cầm hoa chậu ngón tay khẽ run, mặt không thay đổi quay đầu lại, từ từ lấy ra ngọc bội. Đào Nguyệt An vui mừng quá đỗi, nghĩ tiếp nhận, lại bị hắn tránh ra, nhẹ nhàng điểm một cái môi của mình.
Đào Nguyệt An cảm thấy bất an, vạt áo bị vân vê thành nhăn nhăn một đoàn. Tần Sở Minh khóe môi nhất câu, xoay người rời đi.
Nàng tâm hoảng hốt, đưa ngang một cái, chỉ cần có thể thu hồi ngọc bội, coi như bị chó gặm, dù sao cũng không phải là lần đầu. Vì vậy hai tay đặt tại trên bả vai hắn, nhẹ nhàng kiễng chân, hôn lên đôi môi lạnh băng của hắn.
Tần Sở Minh đã muộn nửa khắc, vội vàng đổi khách làm chủ, hôn đến mãnh liệt. Đào Nguyệt An bị hắn nâng đầu, tránh không thoát giãy không đi, đành phải tiếp nhận từng lần một băn khoăn dây dưa. Còn chủ động đụng lên trước, không lưu loát đáp lại.
Phảng phất như mấy canh giờ qua đi, Tần Sở Minh đỡ nàng, hai chân nàng như nhũn ra đứng không vững, như nâng niu trân bảo, giọng mũi trầm trọng, “Bản vương trở về, sớm đi ngủ.”
Đào Nguyệt An giật mình, vội vàng ôm lấy hắn, chiếu theo hoa khôi dạy, trước ổn định tâm thần, sau đó nhuyễn ngọt ngào dụ dỗ hắn, “Vương gia, ngọc bội của ta.”
”Ngọc bội?” Tần Sở Minh lắc lắc trong tay gì đó, Đào Nguyệt An mừng rỡ nghĩ tiếp nhận, hắn lại trào phúng cười một tiếng, thẳng tắp thu vào trong lòng ngực của mình, làm người khác tuyệt vọng, “Bản vương thay ngươi cất giữ.”
”Vương gia, ngài không tốt” Đào Nguyệt An mới vừa còn ửng hồng khuôn mặt nhỏ nhắn một lát trắng bệch, khẩn trương nói, “Ngài không thể nói chuyện không giữ lời.”
Tần Sở Minh cười điểm môi của nàng, dù bận vẫn ung dung hỏi, “môi này là thuộc về bản vương, chỉ có bản vương mới có thể hôn, Tiểu Hạ Nguyệt, ngươi nói có đúng hay không?”
Đào Nguyệt An nói cái gì đều là không đúng, gấp đến độ mau giậm chân. Nàng nhuyễn hồ hồ ôm Tần Sở Minh, lời hữu ích từng câu nói, thậm chí chịu đựng ở trên mặt hôn vài cái.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Tần Sở Minh rất là hưởng thụ, cũng biết ý đồ của nàng, trong miệng tự nhiên không buông tha, “Là ngươi muốn hôn bản vương, cũng không phải là bản vương bức ngươi. Nói sau, ngươi cẩn thận ngẫm lại, bản vương từng nói qua, chỉ cần ngươi để bản vương âu yếm, liền đem ngọc bội trả lại ngươi?”
”Vương gia, thần nữ cầu xin ngài, đừng có lại trêu thần nữ.” Đào Nguyệt An trong lòng đem hắn, tiểu nhân hung hăng lại đâm lại giẫm, trên mặt còn là ngoan ngoãn khéo léo, Tần Sở Minh cười, hai cái răng khểnh không có hảo ý nhếch lên, nhẹ nhàng gặm lỗ tai heo đóa, ái muội đạo,“Nếu là thật muốn ngọc bội, liền đem chính mình cấp bản vương. Bản vương được thân thể, tự không quan tâm chính là khối ngọc bội.”
Đào Nguyệt An như bị sét đánh, vòng ở bên người hắn tay thu hồi tưởng né ra, Tần Sở Minh lại vạt áo dưới trượt vào, một đường hướng lên trên, chạm đến phiến da thịt trơn bóng như sứ, như từng đoàn từng đoàn lửa đốt qua đồng bằng, nóng đến Đào Nguyệt An liều mạng né tránh.
Hắn thậm chí từ dưới yếm xẹt qua, cầm một đoàn mềm mại, nhẹ nhẹ xoa, đem Đào Nguyệt An hù dọa mặt mày thất sắc, liên thanh cầu xin tha thứ,“Vương gia, đem tay lấy ra... Thần nữ cầu xin ngài, thần nữ không cần ngọc bội.”
”Thật không cần ngọc bội?” Tần Sở Minh cầm tiểu anh đào, nhẹ nhàng nhấn một cái, Đào Nguyệt An mãnh run rẩy, liền vội vàng lắc đầu, “Không cần, không cần.”
Tần Sở Minh thảnh thơi cắn lỗ tai non mềm, xúc cảm mềm mại, hắn không kìm lòng nổi hung hăng bóp tiểu anh đào, “Đây là ngươi bản thân nói, sau này ngàn vạn đừng đổ thừa bản vương, nói bản vương không giữ lời hứa.”
”Vương gia, là thần nữ chính mình không cần.” Đào Nguyệt An đi bắt cổ tay của hắn, nhưng vẫn như cũ linh hoạt xoa nắn, hắn lại là người mới, một ít không bắt được trọng điểm, tựa như thiết trảo cầm lấy làm đau nàng, thanh âm kiều diễm trong môi không khỏi tràn ra nhè nhẹ than, ngâm.
Tần Sở Minh hài lòng nói, “Kia lần tới bản vương tìm ngươi, ngươi sẽ ngoan ngoãn xuất hiện?”
”Là.”
”Bản vương cùng thái tử, ngươi càng ưa thích cùng bản vương thân cận, có phải hay không “
Tần Sở Minh không có nghe đáp lời, trên tay tăng lực đạo,Đào Nguyệt An đau đến nhíu mày, khó khăn bắt được bàn tay của hắn, cầu xin, “Thần nữ ưa thích vương gia, vương gia trước lấy tay ra, tay dời đi được hay không?”
”Hảo.” Tần Sở Minh nói xong, Đào Nguyệt An yên lặng thở nhẹ một hơi, hắn tuy biết nàng bất quá nhất thời lấy lệ đi qua, vẫn như cũ không có lại làm dây dưa, đem bàn tay ra ngoài. Lại thay nàng kéo hảo vạt áo, thì thầm vào tai nàng, “Đừng nóng lòng, ngươi sớm muộn gì cũng là người của bản vương.”
Lại như sấm sét giữa trời, Đào Nguyệt An ngây ngốc từ hắn một phen hôn môi sau rời đi, thật lâu sau chầm chập quỳ trên mặt đất.
Nàng lại là bị hắn chiếm hết tiện nghi sau trêu chọc một phen. Đào Nguyệt An vô lực rơi lệ, ngón tay cầm lấy thảm nhung, thật chẳng lẽ muốn ngay cả trong sạch đều cấp đi, mới có thể đem ngọc bội đổi lấy? Nhưng thực đến một bước kia, Vương ma ma có thể buông tha chính mình? Cha có thể bỏ qua cho mình, thái tử, bệ hạ, quý phi cô cô...
Phảng phất sa vào bốn bề bất lực, hoàn cảnh thập diện mai phục, Đào Nguyệt An thống khổ che lấy đầu, trên người thấy dinh dính, tất cả đều là bẩn. Nàng nằm trên mặt đất, toàn thân cuộn lên, không ngừng lắc đầu, nước mắt từng viên một rơi xuống, cơ hồ tích lũy thành một cái đầm nước nhỏ. Nàng là thật không muốn như vậy.
Ban đêm
Trịnh Tông Hi nhìn xem hoa quỳnh khô héo, bất đắc dĩ nói, “Biểu ca, hoa quỳnh tuy đẹp, chăm sóc tốt, mới có thể trồng ra một bông hoa sáng chói, thướt tha. Nếu như cưỡng chế đem nó từ một cái chậu chuyển qua một chậu khác,, có lẽ không được bao lâu, sẽ chết héo.”
”Nếu để nó tùy ý ở lâu trong một chiếc chậu lâu dài, nó vĩnh viễn sẽ không ngoan ngoãn tự nguyện rời đi.” Tần Sở Minh quay lưng lại, đem trên tay giấy viết thư đưa tới ngọn lửa, trang giấy nhanh chóng đốt thành tro tàn, “Ngược lại làm cho nàng có cơ hội, cách ta xa hơn.”
”Biểu ca...” ngọn lửa chiếu xuông Tần Sở Minh bao phủ xuống gương mặt dày hàn khí, “Chỉ có đem nó từ chỗ kia đào đến, ta mới có thể thật tốt nuôi, khiến nó vì ta mở ra đẹp nhất hoa.”
Trịnh Tông Hi bất đắc dĩ nói, “Biểu ca, có lẽ kia hoa cũng không muốn rời đi?”
”Nàng chỉ có thể là của ta.” Tần Sở Minh nói xong, âm u trùm lên áo choàng, biến mất ở ngoài cửa đêm tối.
Trịnh Tông Hi vuốt chết héo cánh hoa, đột nhiên ở ngoài ngàn dặm ban đêm nhớ lại một người khác, nhàn nhạt nở nụ cười. Này cười lại chỉ dừng lại trong chốc lát, liền dần dần tản ra, như hoa quỳnh nở rộ khô cạn, chẳng mấy chốc trôi qua.