“Trước khi mặt trời lặn, ngoan ngoãn ngồi đây ăn… trước lúc mặt trời lặn…” nàng giật mình đứng dậy, Thái tử bắt nàng trước lúc mặt trời lặn phải trở về.
Đào Nguyệt An nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng đã xong còn gắt như ban nãy nữa, mặt trời dần dần ngả về phía tây. Nếu nàng không trở về sẽ không kịp.
Nhưng Đào Nguyệt An dời mắt nhìn lên bàn, chăm chú nhìn những món ăn màu hồng mà lưu luyến, những miếng bánh ngọt được làm khéo léo như là đang khóc kêu cầu xin nàng đừng đi, âm thanh hợp thành cùng một chỗ, chấn động đến mức làm đau tai nàng, nghe không còn rõ.
Bình trà hoa nhài còn nửa trên bàn tỏa ra mùi thơm ngát, tràn ngập không khí thù oán. Đào Nguyệt An đến uống một chén, bàn tay mập mạp lần lượt sờ những miếng bánh điểm tâm, đôi mắt ngập nước như sắp khóc.
Nhưng Thái tử kia… Đào Nguyệt An suy nghĩ kỹ, không khỏi nhíu mày, nếu không nghe lời, Vương ma ma nhất định sẽ không tha thứ cho nàng. Nếu chuyện này chọc giận đến phụ thân, nàng sẽ bị đưa về gia đình kia…
Đào Nguyệt An không rét mà run, toàn thân run rẩy, nàng nên đi ngay lập tức.
Nhưng mấy miếng bánh này khóc thương tâm như vậy, nàng từ trước đến nay không bao giờ để chúng nó khóc, chúng khóc lòng nàng đau như có dao đâm, so với lúc bị Vương ma ma đánh vào lòng bàn tay còn đau hơn.
…
Sau một hồi đấu tranh, một thân ảnh lén lén lút lút đi từ trong rừng đào ra. Đào Nguyệt An vừa đi vừa nhìn xung quanh phòng ngừa bị người khác phát hiện, nhìn nàng rất giống như ăn trộm vào cấm cung.
Chỉ là tên ăn trộm này cầm trên tay là một hộp cơm tinh xảo, ngơ ngác đi ra
Vừa ra khỏi rừng đào, bốn phía vắng lặng, Đào Nguyệt An lập tức giơ chân ngắn chạy đi như phảng phất phía sau có âm hồn bất tán của Tần Sở Minh khẽ cười, liều mạng đuổi theo nàng không ngừng. Tất cả chỉ như một làn khói không hiện hình.
Trên đường đi gặp được vài cung nữ, Đào Nguyệt An liền đi theo, nàng tiến lên nói là phòng bếp phái đi đưa điểm tâm cho Thái tử.
Vài cung nữ lớn tuổi nhìn nàng hốc mắt hồng hồng giống như vừa mới khóc trong lòng nhất thời hiểu được bảy tám phần. Hình như là cung nữ mới vào cung không rõ đường. Người trong cung cũng biết Thái tử không phải là người dễ hầu hạ, Đào quý phi cũng vậy nên lúc này các nàng mới chỉ đường đi cho Đào Nguyệt An.
Đào Nguyệt An ngọt ngào nói một tiếng cám ơn tỷ tỷ rồi nhanh chân chạy tới cung Thái tử, tốc độ như chạy đua cùng với mặt trời lặn.
Lúc đến trong điện Thái tử, Đào Nguyệt An thở hồng hộc, vội vội vàng vàng tìm cung nữ lúc nãy giúp nàng thay y phục, thở không ra hơi nói, “Tỷ tỷ, bây giờ là giờ nào?”
“Giờ Dậu kém hai khắc.” cung nữ đưa cho nàng bộ y phục lúc nãy rồi sai người hầu hạ, thuận tiện hỏi, “Tiểu thư không có trở lại cùng điện hạ? Ô, điểm tâm này là đâu vậy?”
Đào Nguyệt An thay y phục xong, lẳng lặng ngây ngốc ngồi vào bàn dùng bữa. Đào Nguyệt An nghe thấy suýt nữa bị nghẹn, đạo não của nàng nhanh chóng hoạt động, bắt đầu giải thích, “Điện hạ cùng Diệp công tử tạm thời có việc liền đưa cho ta một ít điểm tâm rồi để ta hồi cung trước. Đại khái là bọn họ phải giờ Dậu mới trở về được.”
Cung nữ sáng tỏ mọi chuyện, nghĩ đến Đào Nguyệt An tương lai là Thái tử phi liền không dám đắc tội, dè dặt cung kính nói, “Nếu đã như vậy, tiểu thư từ từ dùng bữa, nô tỳ giúp người đổi một bình trà khác, để ăn cùng với điểm tâm cho ngon miệng.”
Đào Nguyệt An vội vàng gật đầu, nhét điểm tâm vào trong miệng làm cho hai má tròn nhô lên, nói chuyện nghe không rõ, “Tạ tạ tỷ tỷ.”
…
Còn về phần bên này, Tần Sở Minh không tình nguyện rời đi tiểu Hạ Nguyệt nhỏ nhắn đáng yêu cùng với hai tên nam nhân cao to Tôn Thư Tôn Hổ đi đến thư phòng ở Thanh Dung viện đàm sự.
“Trang tướng quân có chuyện gì mà sốt ruột như vậy?” Tần Sở Minh vuốt vuốt chuỗi hạt châu ở trên, lười nhác hỏi.
“Khởi bẩm thiếu chủ, tướng quân nhậ được tin sáng hôm nay trưởng nữ của Đào Tương, Đào Nguyệt An đã tiến cung.” Tôn Thư nói.
“Tiến cung thì tiến cung, nói thế nào thì nói, Đào quý phi là cô cô của nàng ta, Đào Tương để nữ nhi tiến cung vẫn an muội muội, cũng không có gì không đúng.” Tần Sở Minh đặt chuỗi hạt châu xuống phát ra thanh vang thanh thúy, hắn chậm rãi đi đén dưới mái hiên, trên mái hiên treo một cái lồng sắt, bên trong nuôi một con vẹt miệng hồng long xanh.
“Thiếu chủ đừng giả vờ nữa, Đào Tương lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai cũng biết hắn muốn đưa nữ nhi của mình tiến cung làm Thái tử phi để giữ chức quan cho hắn, tiếp tục khuynh quyền triều đình.” Tôn Hổ nói thêm, “Nếu bệ hạ chịu thì tình thế của chúng ta cực kỳ bất lợi, tướng quân nói ngài ấy đang tìm cách.”
“Thái tử…” Tần Sở Minh trêu chọc con vẹt trong lồng, sau khi nghe xong hắn khẽ cười nói, “Mấy năm nay Đào Tương này trăm phương ngàn kế xu nịnh, bất quá Thái tử của hắn thì không nghĩ như vậy. Chỉ sợ mộng làm quốc trượng này của hắn đến cuối lại biến thành một đống cát bay trong gió, gió thổi liền biến mất.”
“Thiếu chủ, chúng ta vẫn còn đang nằm trong vòng tay mắt của Quý Phi,đại tiểu thư này cũng nhị tiểu thư khác xa nhau, nàng lớn lên nhìn rất xinh đẹp, lúc Thái tử mới gặp nhìn đến ngây người. Ăn sáng xong còn chủ động đề nghị dẫn đại tiểu thư đi tham quan. Chỉ sợ không lâu nữa bệ hạ sẽ hạ chỉ đính hôn cho bọn họ.” xem thần thái thiếu chủ nhà mình thong dong, Tôn Hổ bày ra tư thế “hoàng đế không vội thái giám đã gấp”.
“Phải vậy không?” Tần Sở Minh nghe hắn nói nàng ta nhìn xinh đẹp, hắn nhịn không được nhớ tới tiểu cô nương đang ăn điểm tâm kia, một đứa trẻ xinh xắn như vậy, người kia so với nàng sao có thể xinh đẹp bằng. Hắn phải cẩn thận giấu nàng thật kỹ, không để cho người khác ngấp nghé cướp mất. Tần Sở Minh nghĩ lại liền cười vui sướng, đem con vẹt trong lồng đâm chọt làm nó tránh né bốn phía, kêu đến đáng thương thảm thiết, rụng mất hai cái long vũ.
“Gọi nữ nhân đã hại chết mẫu thân của mình là mẫu phi, những năm này Thái tử chỉ sợ không chịu nổi.” Tần Sở Minh trầm giọng nói, “Hiềm khích giữa bọn họ không phải là ít.”
“Tướng quân muốn thuộc hạ hỏi thiếu chủ một điều, nữ nhi của Lưu thượng thư…”
Tôn Thư chưa nói xong, Tần Sở Minh đã lạnh lùng ngắt lời, “Không được, không thú vị.” làm việc đâu ra đấy, động một chút là lôi ra một đống tứ thư ngũ kinh nữ giới nói, dáng vẻ này sao so với tiểu Hạ Nguyệt đáng yêu được. Hắn nghĩ lúc này nên kết thúc cuộc nói chuyện, trở về cùng tiểu Hạ Nguyệt dùng bữa tối.
“Chúng ta muốn Thái tử cùng Đào Tương đối nghịch nhau, nhất định phải mượn sức các đại thần trong triều. Lưu thượng thư tuy là mới vào kinh mấy năm gần đây nhưng là người thanh liêm, ngay thẳng, tiếng tăm trong dân gian khá cao, rất được dân chúng kính trọng. Vì thế nên bị Đào Tương xuyên xỏ không ít. Trưởng nữ của Lưu thượng thư, Lưu Mục Âm tuổi tác tuy còn nhỏ nhưng lại dịu dàng, lễ phép, am hiểu cầm kỳ thi họa. Tướng quân nói nếu thiếu chủ đồng ý liền nói với bệ hạ ban chỉ…”
“Nếu Lưu thượng thư có lòng muốn về dưới trướng của ta, ta sẽ không kết thân, hắn sẽ là cánh tay đắc lực của ta. Được rồi… các ngươi nói với cữu cữu không cần phải lo lắng, tự ta có chừng mực.” Tần Sở Minh tạm thời buông tha con vẹt đang run lẩy bẩy trong lồng, hắn xoay người nhìn bọn họ ý tứ sâu xa, “Còn một chuyện nữa.”
Tôn Thư Tôn Hổ nghĩ điện hạ vừa nghĩ ra diệu kế gì, vội vàng rửa tai lắng nghe.
Tần Sở Minh suy nghĩ một hồi lâu, chậm rãi nói, “Sắp đến lúc ăn tối rồi, hai người các ngươi đi một chuyến đến phòng bếp trộm một ít thức ăn co tiểu Hạ Nguyệt, không được nhiều như lúc trưa, nếu không ta cho các ngươi đi đến phòng dọn dẹp của cung nữ.”
Tôn Thư Tôn Hổ: “…”