Chuyện gì đây!?
Mưa đá to như thế này sẽ đập chết người đó!
Hách Cường run lên vì sợ, gã sờ trán, trán gã nhói lên, thậm chí còn thấy nhơn nhớt.
Gã cúi đầu nhìn, là máu.
Chân Hách Cường mềm nhũn, ngã thẳng ra sau, bảo vệ trước cửa vội chạy đến đỡ gã vào trong.
“Tệ rồi đây…” Một bảo vệ lớn tuổi cầm ly giữ ấm đựng trà hoa cúc, đứng trước cửa nhìn ra bên ngoài. Mái che mưa bị đá đập trúng phát ra tiếng đùng đùng rất lớn, cứ như giây sau sẽ bị đá đâm thủng.
Phòng khách công ty này có tivi, tiếp tân vội vàng mở kênh tin tức lên. Các ban ngành đoàn thể trên lầu cũng chạy xuống dưới xem, có người cúi đầu xem điện thoại, có người mặt mày trắng bệch lay người bên cạnh: “Con trai của tôi vẫn đang ở trường mẫu giáo, có khi thằng bé đang làm hoạt động ngoài trời không? Có khi nào không?”
Mưa đá lớn như trứng ngỗng là một thảm họa thiên nhiên rất lớn, người trong phòng khách càng ngày càng nhiều, mọi người đang chờ mưa đá tạnh là sẽ xông ra ngay.
Mọi người liên lạc với người thân qua mạng hay điện thoại, người liên lạc được thì vui, người không liên lạc được thì thấp thỏm lo âu.
Lo lắng của mọi người cũng không thừa, mưa đá đến quá đột ngột, đã vậy còn rất lớn, rất nhiều người đang đi trên đường bị thương. Tính đến hiện tại, tất cả bệnh viện hoặc trạm cứu hộ công cộng đã nhận được hơn năm mươi người bị thương nặng, bị thương nhẹ thì không thống kê nổi.
Hách Cường thở gấp gọi điện thoại, tay còn lại lấy khăn giấy bảo vệ đưa để che đầu.
“Cái gì mà tự giải quyết!? Tôi bể đầu đến nơi rồi đây! Chảy máu!” Gã hét toáng lên: “Tôi chảy máu rồi đây, không lẽ không gọi được một chiếc xe cứu thương đến đón tôi?”
Một lúc sau, gã đỏ bừng mặt nói: “Mẹ mày mới yếu ớt như gà!”
Hách Cường bị tiếp tân mắng cho một trận, nhịn đến mức muốn nổ đến nơi, chỉ đành cúi đầu tức giận mở Weibo, chuẩn bị phát tiết một chút.
Ai ngờ trang chủ vừa mới hiện lên thì gã lập tức ngây dại. Cứ như có đôi bàn tay lạnh căm nào đó sờ từ mắt cá chân lên tận đầu gã.
- Bên nhà của tui cũng mưa quá trời đây, ngập vào tầng một rồi…
- Mưa đá [Share video].
- Trang chủ của tôi bị gì vậy? Mọi người ổn không thế? Sao tôi không gọi cho bạn gay của mình được! Có ai ở Nhạc thành nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra được không?
- Hôm nay tôi mới gọi xe, định vị trong xe tự động sai luôn, tự nhiên định vị đến nhà tang lễ????? Kinh khủng quá… chị em nào nguyền rủa tôi thế để tôi còn rủa lại.
- Khu nhà tôi cúp điện rồi, điện thoại chỉ còn có % thôi, muốn chết ngay tại chỗ quá.
- Sao tự nhiên như tận thế đến nơi vậy nè trời… tui dạo twitter nước bạn, phân nửa Liên Minh động đất… đừng vậy mà, sợ quá đi, không lẽ tận thế đến thật à?
Người kia như là người nổ phát súng đầu tiên, chỉ cần load lại trang chủ là lại xuất hiện thêm một mớ bình luận hỏi tận thế đến rồi à?
Hách Cường ngơ ngác ngồi đó, máy móc quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Mưa đá đã nhỏ hơn, hạt mưa cũng chỉ còn to khoảng hạt đậu, cũng không rơi dày như khi nãy. Nhưng mây đen vẫn che kín bầu trời mang theo điềm báo chẳng mấy tốt lành.
Do mọi người nghĩ quá thôi, hay là… tận thế thật sự đến?
“Mẹ ơi, huhu…” Bên ngoài có người bung một cây dù lớn đi về phía một đứa bé, tiếng khóc thảm thiết của nó đâm thủng bầu không khí căng thẳng của mọi người, trong đám người, một người phụ nữ ném giày cao gót đẩy mọi người chạy như điên ra ngoài, ôm đứa bé khóc rống.
Tiếng khóc có sức lây lan rất mạnh, có vài cô gái nhỏ hơi yếu đuối đã bắt đầu lau nước mắt, mờ mịt nhìn ra ngoài.
Thế giới này… rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Ngay lúc này ở Bắc Cực, bên ngoài bong bóng là khung cảnh ngay ngắn và trật tự.
Mặc kệ có bao nhiêu người đã bị tai nạn ngoài ý muốn, bọn họ chỉ cần chú ý đến những gì đang diễn ra trước mặt là được.
Gió bắt đầu nổi, lều được dựng lên để che chắn thiết bị bị gió thổi bay phấp phới, Bắc Tư Ninh đứng bên ngoài bong bóng, một tay chạm vào bong bóng, đuôi ngựa buộc cao bay múa trong không trung.
“Lưu.” Một người Liên Minh tóc vàng nghi ngờ: “Rốt cuộc vị cao nhân mấy người mời đến đang làm cái gì?”
Biểu cảm của đại biểu cường quốc cũng không tốt lắm, người nọ hừ một tiếng: “Đừng nói là thằng bịp bợm nhé, người Trung Quốc ối kẻ lừa đảo.”
Ông Lưu từ tốn nói: “Kẻ lừa đảo? Ngài gặp kẻ lừa đảo nào đẹp vậy chưa?”
Nhóm lãnh đạo quốc gia khác: “…”
Thật sự không biết nên nói gì!
Đặc biệt khi là Bắc Tư Ninh trùng hợp quay đầu, nhìn bọn họ từ xa xa!
Lãnh đạo của Liên Minh là người bình tĩnh lại đầu tiên, người nọ thẹn quá hóa giận quát: “Lưu, thời khắc quan trọng thì đừng có đùa mấy câu như vậy, đây chính là bàn cờ được ăn cả ngã về không đấy! Sự hy sinh mấy trăm năm qua của chúng ta không phải trò đùa!”
Mặt ông Lưu cũng tối đi: “Chúng ta để mấy đứa nhỏ mười bốn tuổi ra chiến trường chỉ để đùa à?”
Lãnh đạo Liên Minh cũng im lặng một chốc rồi mới nói: “Rốt cuộc cậu ta thuyết phục mấy người thế nào vậy? Mấy người thật sự nhìn thấy siêu năng lực của cậu ta?”
Liên Minh không biết đã làm bao nhiêu bộ phim điện ảnh về siêu năng lực thật ra là người hy vọng có chuyện kì diệu như vậy xảy ra nhất.
Vào những ngày đầu phát hiện không gian con, có người đùa rằng, đội trưởng XX và hiệp sĩ XX lại mai danh ẩn tích à?
Nhưng giải trí mang lại vui vẻ cho người khác, còn hiện thực lại khiến họ đau khổ, thứ không tồn tại mãi mãi không bao giờ tồn tại.
Cho đến hiện giờ, Trung Quốc lại đột nhiên xuất hiện một người có siêu năng lực, làm lãnh đạo Liên Minh vừa ghen tị vừa nghi ngờ. Bọn họ không khỏi suy nghĩ, tại sao không phải là chiến sĩ của bọn họ?
Và, đây là sự thật ư?
Bọn họ liên tục bối rối tỏ vẻ, hy vọng ông Lưu có thể cho vị cao nhân này “biểu diễn” một chút, nhưng ông Lưu đã từ chối thẳng thừng.
Đến tận bây giờ, ông lão này vẫn rất tin tưởng vị kia, không hề có chút nghi ngờ.
Có lẽ chính ông cũng không biết Bắc Tư Ninh đứng đó làm gì.
Lãnh đạo Liên Minh có chút ủ rũ, ông tức giận nói: “Xem cho kỹ vào, nếu tình hình không tốt mà cậu ta còn chưa làm gì nữa thì kéo cậu ta vào, đừng để cậu ta làm ảnh hưởng đến chiến trường.”
“Cao nhân” đang được bàn tán hoàn toàn không rảnh rang để chú ý đến cuộc cãi vã của mấy người bọn họ.
Hắn xòe tay, một đồ án đỏ tươi xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, đây là con dấu khế ước của tòa tiên phủ di động để lại khi hắn hủy diệt nó, bây giờ nó đã thành đồ bỏ.
Hiển nhiên hắn không phải dùng vận may để điều khiển tiên phủ di động, thứ hắn dùng là sức mạnh.
Mèo Tư Mệnh thuộc hàng ngũ yêu mạnh mẽ trong Yêu tộc, mà Bắc Tư Ninh lại là con cưng của trời trong thế hệ. Ngay từ khi hắn sinh ra, sức mạnh và màu sắc của đá đồng sinh đều vượt trội hơn tất cả bạn cùng tuổi, là thiên tài được cả tộc kỳ vọng. Nếu không phải thế thì thím hai của hắn cũng không dùng câu chuyện [Mèo con thông minh nhất] kia để dọa hắn.
Mèo Tư Mệnh rất có thiên phú trong khoảng không gian, khi hắn lên năm thì đã làm được một chiếc túi không gian cho mình, khi hắn lên mười thì xây dựng một không gian với quy mô bằng một ngôi miếu là chuyện trong tầm tay.
Hắn tự tin, chỉ cần cho hắn thời gian thì trên đời này sẽ không có không gian nào hắn không hiểu, không có bí cảnh nào hắn không thu phục được.
Mà cái tàn ấn của tiên phủ di động này có thể giúp hắn hiểu quy tắc của không gian con này sớm hơn, cũng có thể cất tiểu thế giới vào túi sớm hơn.
Linh lực vô hình đang dần bao quanh cái bong bóng xà phòng cao chót vót này, Bắc Tư Ninh đang liên tục tìm khe hở hoặc bất kì lỗ thủng nào để xâm nhập. Bây giờ không gian con vẫn chưa hoạt động mạnh lắm, nếu như có nguy hiểm gì xuất hiện, hắn sẽ bứt ra để lập kết giới trước.
Quy luật huyền ảo liên tục thay đổi trong đầu hắn, tiểu thế giới đang trong giai đoạn lớn lên rất nhiều biến số khác nhau, rất khó để có thể nắm giữ nó.
Nhưng hắn cũng không lo lắng gì mấy.
Bắc Tư Ninh sẽ không bao giờ hứa chuyện mình không chắc, nếu hắn bảo Văn Tranh mọi chuyện sẽ ổn thôi, tức là trong tay hắn có át chủ bài.
Cho dù không có đá đồng sinh thì hắn có thể đưa yêu đan của mình cho Văn Tranh.
Đá đồng sinh là thứ mèo Tư Mệnh dùng thay yêu đan khi còn nhỏ, uy lực khiến nó thành thứ được cả tu chân giới truy lùng. Nếu hắn lấy yêu đan của mình ra, vậy hắn sẽ làm được những chuyện khi còn giữ đá đồng sinh trong tay.
Hắn đã từng tự bạo yêu đan một lần, khi ấy hắn không nghĩ đã đồng quy vu tận rồi mà vẫn có thể may mắn sống sót. Nếu bây giờ yêu đan của hắn lại bị tổn thương nữa, có lẽ hắn rất khó để chết già.
Nhưng như vậy thì sao?
Chỉ cần yêu đan có ích, hắn sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
Rất nhiều suy nghĩ xẹt qua xẹt lại trong đầu Bắc Tư Ninh, một lát sau, cuối cùng hắn cũng tìm được một cái khe, đến khi toàn bộ thần niệm chui vào tiểu thế giới, hắn đã không còn nghe được bất cứ âm thanh gì bên ngoài nữa.
Hắn có bỏ một phép thuật thăm dò lên người Văn Tranh, nó sẽ nhắc nhở anh khi đối phương gặp nguy hiểm.
Bây giờ em ấy vẫn tốt lắm, hắn vẫn còn thời gian.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mới đảo mắt thôi mà hoàng hôn đã buông xuống, sắc trời tối đen như mực.
Đội hậu cần mở đèn, chiếu sáng xung quanh không gian con. Tổ giám sát đã rất mệt mỏi nhưng vì dây thần kinh vẫn căng ra nên trông có vẻ rất hưng phấn.
Mỗi mười phút, bọn họ sẽ ghi chép tất cả hoạt động của không gian con rồi gửi đến lãnh đạo ở bộ chỉ huy.
Không gian con chặn hoàn tín hiệu bên ngoài, các lãnh đạo không ai biết bên trong có thương vong hay chưa, tình huống thế nào. Chỉ có chỉ số hoạt động của không gian con cứ tăng liên tục, nếu để tình hình này tiếp diễn thì sẽ có chuyện lớn.
Áp lực đè lên vai các lãnh đạo càng ngày càng lớn, lãnh đạo cường quốc là người đầu tiên đứng dậy. Hắn đá ghế rồi đi vòng vòng phòng.
“Rốt cuộc cậu ta đang làm cái gì!” Người đàn ông gầm lớn một tiếng, chỉ Bắc Tư Ninh ở ngoài, tức giận nói với ông Lưu: “Cậu ta đã đứng đó tám tiếng rồi! Rốt cuộc cậu ta đang làm cái gì!”
Những người còn lại quay sang nhìn hắn, lãnh đạo của cường quốc vỗ bàn: “Không được! Không chừng cậu ta đang làm từ trường bị ảnh hưởng! Lôi cậu ta về nhanh.”
Ông Lưu bình tĩnh nói, giọng đầy kiên định: “Không được đi.”
Lãnh đạo Liên Minh cũng rất nôn nóng, đau đầu hoa mắt nói: “Ông bảo không được là không được hả? Ông nhìn báo cáo đi, cao đến thế này rồi! Giây sau, lập tức, lúc nào nó cũng có thể… nổ!”
Những người ngày thường vô cùng bình tĩnh, bây giờ không còn ai giữ được lý trí của mình nữa.
Ông Lưu chậm rãi lấy chặn giấy đè xấp giấy với những đường cong đi lên đỏ chót, ông nghĩ thầm trong lòng, cũng không lạ lắm.
Ai có thể bình tĩnh vào giờ phút sinh tử của mình chứ?
Khi biết được giây sau Sao Hỏa sẽ va vào Trái Đất, ngoại trừ sợ hãi ngẩng đầu nhìn trời ra thì còn có thể suy nghĩ được gì nữa?
Ông Lưu nghĩ, giờ phút này ông có thể bình tĩnh hơn những người khác cũng nhờ tuổi ông đã lớn.
“Đừng hoảng.” Ông cầm bình giữ ấm của mình, mở nắp rót chút trà cẩu kỷ ra ly, trái khô nhỏ hết nổi rồi lại chìm trong nước, sau đó nhanh chóng đóng băng.
“Để tôi nói cho mọi người về người này.” Ông nói.
“Hẳn mọi người đã biết, chính trị Trung Quốc bọn tôi nổi danh nghiêm khắc, bọn tôi sẽ không bao giờ để người vô danh vào đội, cho người đó tiếp xúc với những cơ mật. Lúc cao nhân này tự phô bày siêu năng lực của mình, ban lãnh đạo của chúng tôi đã rúng động, mở họp ngày đêm chỉ để thảo luận xem rốt cuộc có nên dùng cũng như có thể dùng cậu ta hay không.”
Hơn mười lãnh đạo còn lại siết chặt tờ giấy có những đường đỏ chót, bầu không khí yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng gió gào thét và tiếng máy móc hoạt động.
“Chuyện đầu tiên cần làm khi những người phản xã hội này xuất hiện chính là loại trừ, nếu không thì không chỉ không cứu được thế giới mà còn đặt một trái bom ở căn cứ thì à? Tiếp theo, người này vô tổ chức vô kỷ luật, dù sao cũng chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, lỡ nhìn thấy dụng cụ ngứa tay làm hỏng thì biết làm sao? Còn nữa, phải tính đến trường hợp có chỉ số IQ quá thấp, hành động theo cảm xúc, đủ mọi loại khả năng có thể diễn ra… cuối cùng, cậu ta phải có vướng bận.”
Ông Lưu đổ nước sôi vào ly, hòa tan một ít băng, ông cầm ly lên uống một ngụm rồi nói tiếp: “Ở Trung Quốc vài ngàn năm trước, các tướng quân sẽ để gia quyến lại kinh đô khi chinh chiến ngoài sa trường. Mà lý do đầu tiên để bọn tôi nhanh chóng đồng ý cho ngài Bắc vào đội trung tâm chính là vướng bận của ngài ấy là một chiến sĩ của chúng tôi.”
“Trong lần thăm dò theo thông lệ của bọn tôi, ngài Bắc này rất kiên nhẫn khi nhắc đến bạn lữ của hắn, lúc tôi nói chuyện với ngài ấy về cậu Văn, ngài ấy kiêu ngạo lắm, vừa khen cậu Văn vài câu là ngài ấy đã không giấu được ý cười. Ha ha, tôi già rồi, cảm thấy rất đáng yêu.”
Ông ngừng một chút mới từ tốn nói tiếp: “Người như thế khi cố gắng nhất định sẽ dốc hết sức.”
“Huống chi tôi còn đồng ý với cậu Văn một chuyện.”
Mười phút trôi qua, đường cong kia vẫn đỏ chót như cũ.
Mọi người bị cảm giác gấp gáp này tra tấn đến tận bây giờ đã bắt đầu chết lặng với nó, lãnh đạo cường quốc nghe ông Lưu nói cũng bình tĩnh lại đôi chút, ông tò mò hỏi: “Chuyện gì?”
“Mấy hôm trước, cậu Văn đến tìm tôi, dùng thành tích, cống hiến cũng như đủ thứ chính sách hồ sơ khác nhau, đổi một lời hứa và một hiệp nghị với tôi.”
“Cậu ấy là một chiến sĩ trẻ tuổi rất tuân thủ kỷ luật, bắt đầu huấn luyện từ năm mười hai tuổi, lý lịch ưu tú, chưa bao giờ phạm phải bất kỳ lỗi nào. Bình tĩnh, cứng rắn, sở hữu phẩm cách vô cùng tốt đẹp của một người lính Trung Quốc. Cậu ấy xin tôi hãy tin ngài Bắc.”
Mọi người sửng sốt.
Ông Lưu cười rộ lên, nếp nhăn trên mặt đầy dịu dàng và hiền từ: “Cậu ấy nói với tôi rất nhiều thứ, nào là tiềm năng của ngài Bắc rất cao, có thể làm được những chuyện khiến mọi người sợ hãi. Cậu ấy sợ bọn tôi không biết, sợ ngài Bắc kiêu ngạo không chịu nói với chúng tôi, lo chúng tôi ép ngài ấy làm này làm kia, lo chúng tôi khoa tay múa chân sai bảo ngài ấy… cho nên cậu Văn nói hết tất cả, cũng hy vọng tôi sẽ tin tưởng ngài ấy.”
“Nhóc con ma lanh này còn lôi ra một bản hiệp nghị. Đại khái là sau khi chuyện này kết thúc, chúng tôi không thể làm bất cứ chuyện gì hạn chế tự do của ngài Bắc. Còn chính cậu ấy thì lại không nhắc đến.”
“Tôi ký hiệp nghị, cũng đã hứa chỉ cần ông già này còn sống…” Ông Lưu cười nói: “Mọi người nể mặt tôi một chút?”
Hơn mười lãnh đạo nhìn nhau, không biết phải nói gì mới được.
Thật ra, chính bọn họ cũng chỉ đang ngồi đây chờ, chính bọn họ cũng lực bất tòng tâm.
“Chúa ơi…” Vị lãnh đạo của Liên Minh thở dài: “Tình cảm của bọn họ thật tốt.”
Mọi người nhìn “ngài Bắc” vẫn đang đứng bên ngoài bong bóng, rõ ràng bọn họ không đào được bất kì thông tin nào hữu dụng từ chỗ con cáo già này nhưng trong lòng vẫn thêm chút tự tin và mong đợi.
Lúc này, một liên lạc viên ôm thiết bị chạy vội đến, lo lắng nói: “Các ngài, bộ chỉ huy liên hợp liên lạc!”
Bên trong không gian con.
Nếu nhất định phải dùng từ gì đó để miêu tả nơi này, thì từ “kì dị” sẽ khá chuẩn.
Nơi này không có dấu vết của bất kì nền văn minh nào, nhưng lại có đủ loại địa hình tự nhiên kỳ lạ.
Bọn nó nằm cạnh nhau không chút logic, một giây trước còn đạp tuyết, một giây sau hoàn toàn có thể rơi xuống dung nham nóng chảy.
Ngay cả trọng lực cũng chỉ trưng cho đẹp, có khi hai lục địa vuông góc với nhau, một giây trước như sắp bay lên trời, một giây sau đã té sấp mặt.
Nhưng thứ đáng sợ nhất không phải tự nhiên khắc nghiệt. Thứ đáng sợ nhất chính là không gian bỗng nhiên thu nhỏ, hoặc dòng thời gian bỗng chảy ngược.
Vào những ngày đầu tiên khi chưa có thiết bị thăm dò cũng như báo động, các chiến sĩ thế hệ đầu chỉ có thể dựa vào trực giác của mình, hay còn gọi với cái tên mỹ miều hơn là dùng vận may của mình để né tránh, ai vô tình gặp thì chết là cái chắc. Tuy khoa học kỹ thuật bây giờ đã tiến bộ hơn rất nhiều nhưng chỉ số nguy hiểm vẫn cao ngất ngưởng.
Eo của Bách Sương chính là bị vết nứt không gian làm bị thương.
May thay, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, là một quả cầu sáng thật lớn giữa đất trời.
Quả cầu kia có cả trắng cả đen, đôi khi lại hiện lên vài màu khó có thể miêu tả. Chốc chốc nó lại to ra, chốc chốc lại nhỏ đi, giống như một trái banh cao su bị con nít nắn bóp trong lòng bàn tay, bị ép phải thay đổi hình dạng, xé rách không gian.
Đây chính là lý do không gian con liên tục lớn lên. Một khi nó chuyển động kịch liệt sẽ hình thành một vụ nổ. Thứ các chiến sĩ cần làm là dùng vũ khí phản vật chất tấn công nó, mài mòn sức mạnh đang liên tục tỏa ra kia.
Văn Tranh và Vương Duy Nạp dẫn theo đội viên của mình, may may mắn tìm được địa hình đá để lắp đặt vũ khí.
Đá tảng được thiên nhiên sinh ra này có khả năng che chắn rất tốt, có thể dùng làm cứ điểm tạm thời.
Mấy tiểu đội khác cũng tìm được nơi thích hợp, quả cầu đen trắng phát sáng kia bắt đầu bị tấn công.
Giống như tằm ăn lá dâu, quả cầu bị đạn phản vật chất ăn mòn một lỗ nhỏ, Văn Tranh nhạy bén nằm trên một hòn đá cao, nhìn chằm chằm quả cầu.
Một lúc sau, anh bỗng nhảy xuống, la lớn: “Rút!”
Chỉ thấy quả cầu ánh sáng bỗng co lại, không gian cũng rung lắc kịch liệt, thật nhiều cầu lửa rơi từ trên trời xuống như sao băng.
Một cái giá ba chân đột nhiên căng lên sau lưng hòn đá, nó trùm lại bảo vệ vũ khí, Văn Tranh và các chiến sĩ khác cũng chui vào trong, chờ trận bùng nổ này ổn định lại.
Sau đó cứ lặp lại vòng tuần hoàn này, bọn họ liên tục tìm kiếm cơ hội.
Quả cầu sáng quả thật càng ngày càng nhỏ, hình như nó không còn nhiều sức sống sau khi trải qua kỳ ngủ đông dài vài năm, rung lắc bùng nổ cũng không kịch liệt như ngày xưa.
Nhưng các chiến sĩ không dám lơ là.
Đây không phải đồ chơi, nó không có tư tưởng hay suy nghĩ, cũng không ai có thể nghiên cứu được quy luật của nó. Chưa chắc mọi thứ sẽ diễn ra y như những gì bọn họ từng gặp phải.
Sau mười tiếng chiến đấu, tiểu đội bắt đầu thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Bọn họ đã dời cứ điểm ba lần, những nơi có thể dừng chân càng ngày càng ít, giống như bọn nó đang sụp đổ theo không gian con, mọi thứ càng ngày càng loạn.
Vương Duy Nạp bị thương nhẹ, không kịp băng bó, khiến bọn họ buộc phải di chuyển về hướng một giờ, nơi đó giờ đây đã có hai tiểu đội, đội của Bách Sương, Trần Tiểu Thần và Peppa với đồng đội cường quốc của gã.
“Văn! Cẩn thận!” Peppa gào lên với Văn Tranh, sau khi bọn họ nghe thấy tiếng gào, ai nấy đều chạy vội lên đằng trước, mặt đất dưới chân cũng bắt đầu nứt ra.
Cả bọn hoảng sợ quay đầu, vết nứt càng ngày càng lớn. Bọn họ dùng mắt thường cũng có thể thấy được thứ bên dưới, là một không gian hỗn độn đen ngòm.
“Nguy hiểm quá…” Trần Tiểu Thần cầm một sợi cáp trong tay, mặt mày trắng bệch đi về phía Văn Tranh: “Mọi người có bị thương không?”
Vương Duy Nạp nhếch miệng cười một cái: “Không sao, bỏng tay chút thôi.”
Mặc dù Trần Tiểu Thần nhỏ tuổi nhưng lại học lý thuyết rất tốt cho nên mọi người giao việc sửa chữa vũ khí bị trục trặc cũng như bổ sung năng lượng cho nó, ngoài ra còn kiêm chức hộ sĩ chữa thương. Nó cắn môi dưới xử lý vết phỏng đáng sợ do một quả cầu lửa gây nên, động tác vô cùng nhanh nhẹ.
Bên này vừa mới thở phào một hơi, Bách Sương và Peppa đã vội gom đồ lùi về sau.
“Bên kia!” Bách Sương nhảy lên xe, hét lớn với mọi người: “Chạy về chỗ màu đỏ!”
Bây giờ không phải rung chấn thông thường nữa mà là dấu hiệu của thời không hỗn loạn càng ngày càng thường xuyên. Tiếng cảnh báo của thiết bị đội Bách Sương liên tục kêu to, không biết quy mô lần này lớn thế nào, bọn họ chỉ có thể liều mạng chạy về nơi tương đối an toàn để trốn.
Trần Tiểu Thần bám sát Văn Tranh, nó không dám quay đầu ra sau để nhìn dù chỉ một phút. Phổi nó đau điếng, nó biết bây giờ không phải lúc để thả lỏng cho nên chỉ có thể dốc hết sức để không phải liên lụy đồng đội quá nhiều.
Nhưng dòng chảy hỗn loạn ấy như đuổi theo bước chân của bọn họ, im lặng như Thần Chết, dồn bọn họ vào ngõ cụt.
Sau lưng Văn Tranh bỗng có cảm giác lạ, anh dừng chân theo bản năng, túm Trần Tiểu Thần nhảy sang bên phải, một dòng chảy hỗn loạn xẹt qua người anh nhưng ngay trước mặt anh lại có một dòng chảy hỗn loạn khác đang phóng đến!
Tiếng còi báo động vang lên, Văn Tranh nhắm mắt chờ đợi đau đớn nhưng anh và Trần Tiểu Thần bị ai đó hất mạnh ra ngoài, rớt xuống một miếng băng.
“Bách Sương!” Văn Tranh bò dậy ngay lập tức, anh chỉ dùng hai giây để vọt đến trước mặt Bách Sương, phản xạ có điều kiện rút ống thuốc ra chích vào tay hắn: “Anh con mẹ nó…”
Anh không tài nào chửi thành tiếng được, anh khó chịu nhìn chằm cánh tay đã biến thành hai nửa của Bách Sương, cổ họng như mới nuốt phải một hạt cát sần sùi.
“Không sao, lấy băng vải quấn lại là được, chạy nhanh lên!” Bách Sương hối anh, hắn lảo đảo đứng dậy, Trần Tiểu Thần cũng không rảnh rang để khóc, nó vội vàng chạy như điên theo sau hai người.
Miếng băng, hồ nước mặn, cát đá, kim loại đặc biệt, vật chất vô cơ bất quy tắc.
Không gian con kì dị xinh đẹp, nếu không nguy hiểm thì chắc chắn còn đẹp hơn cả những bức tranh do con người tưởng tượng.
Bọn Peppa vừa tìm được một khoảng đất trống rỗng mới hình thành, sau khi bố trí cứ điểm tạm thời xong thì lao lại hô to sơ cứu cho người bị thương.
Sau khi nhét Bách Sương vào trong, Văn Tranh quay đầu nhìn quả cầu trắng đen đã vỡ nát kia và trời đất hỗn loạn liên tục xung quanh.
“Văn.” Peppa nghiêm túc nhìn chằm chằm nơi đó: “Sắp đến rồi.”
Văn Tranh gật đầu.
Có lẽ sắp đến rồi.
Quả cầu kia đột nhiên bất động hệt như một trái tim trên bờ vực ngừng đập.
Bên ngoài không gian, Bắc Tư Ninh đã cảm nhận được bỗng mở to mắt.
Hào quang màu bạc bỗng xuất hiện quanh cơ thể hắn một lúc lâu mới tối dần đi, ấn ký nơi lòng bàn tay trái nóng lên.
Tìm được rồi.
Mèo Tư Mệnh biến đổi, bộ quần áo bảo vệ kia rớt trên mặt đất, hắn đổi thành bộ quần áo đen với tay áo rộng quen thuộc kia. Trên quần áo có phù văn có thể ổn định linh lực.
Hắn tung người nhảy lên đứng vững giữa không trung, giơ tay triệu hồi một chiếc bút lông lớn rực rỡ, xem màng trong suốt của không gian như giấy, bắt đầu vẽ trận pháp.
Từng hàng phù văn vây lấy không gian con như đàn chim lớn, ánh sáng cũng càng ngày càng chói mắt theo độ hoàn thiện của phù văn.
Yết hầu của tất cả mọi người trong bộ chỉ huy như bị ai bóp nghẹt làm bọn họ chỉ có thể há hốc miệng chứ không nói được bất kì lời gì.
“Ôi thần linh ơi?” Lãnh đạo cường quốc chạy ra ngoài lều chỉ huy, múa tay định lấy điện thoại ra chụp lại, lãnh đạo Liên Minh cũng ngo ngoe tính bắt chước, tiếng nói ở đầu bên kia thiết bị cũng ngừng.
“Có chuyện gì?” Bộ chỉ huy liên hợp hỏi.
Ông Lưu đáp: “Cao nhân chúng ta mời đến bắt đầu ra tay, trông như đang sử dụng hiệu ứng đặc biệt gì vậy, ha ha.”
Bầu không khí vừa mới nhẹ nhàng được một chút, bỗng nhiên người của tổ giám sát giơ báo cáo hô lớn: “Không tốt rồi! Giá trị dao động tăng nhanh! Đã sắp đến ngưỡng tối đa, nhiều hơn mười tám ngàn lần!”
Bộ chỉ huy chìm vào im lặng.
Lãnh đạo Liên Minh hít khí: “Nói cách khác, nó có khả năng sẽ nổ tung ngay giây sau?”
“Là mỗi tích tắc đều có khả năng sẽ nổ tung.” Tổ trưởng tổ giám sát chạy vội đến, phát báo cáo mới nhất cho mọi người rồi cười khổ nói: “Không biết vị thần tiên kia có thành công hay không, nếu không nổ một cái thì cậu ta sẽ gặp nguy hiểm… chậc, dù sao cả thế đều nguy hiểm.”
Đầu bên kia thiết bị, bộ chỉ huy liên hợp cũng im lặng.
Ngày kết của thế giới gần ngay trước mắt, tất cả lãnh đạo của các quốc gia trên thế giới ngồi lại với nhau, chính giữa phòng họp là một thiết bị đang kết nối với Bắc Cực.
Thứ lãnh đạo đang nghĩ nhiều hơn bộ chỉ huy Bắc Cực rất nhiều, ví dụ như quyết định bảo mật chuyện không gian con, cũng như hiện tại, suy nghĩ xem có thể công khai hay không.
“Hồi còn học đại học, tôi đã từng tham gia một buổi biện luận.” Một giọng nói uy nghiêm truyền khỏi thiết bị: “Vấn đề biện luận là, nếu một phút sau Trái Đất sẽ bị hủy diệt, vậy có cần công bố cho mọi người biết hay không.”
“Quan điểm của tôi khi ấy là đừng nói. Trước sau gì cũng phải chết, so với khóc khàn cả tiếng, vừa tuyệt vọng vừa tức giận, không bằng rời đi trong tư thế bình thường.”
“Nhưng có một câu nói ngược lại đã làm tôi lung lay.”
“Người đó nói, không phải ai cũng sẽ khóc rống và tuyệt vọng, có người sẽ chọn hôn người mình yêu nhất.”
“Tôi đồng ý công bố, vì tình yêu.”
…
Lời giải thích của chính phủ nhanh chóng xuất hiện.
Ban đầu khi nhìn thấy tin tức trên mạng, mọi người còn nghĩ ai đó đang đùa nhưng đến khi từng video cũng như tài liệu xuất hiện trước mặt thì bọn họ bị buộc phải tin.
Trật tự xã hội quả nhiên hỗn loạn trong thời gian ngắn, chửi quốc gia, chửi chính phủ, chửi ông trời không công bằng, đủ loại từ ngữ thô tục tràn ngập internet.
Chỗ tốt duy nhất chính là bây giờ là ban đêm, rất nhiều người đã về nhà. Nhờ ơn thời tiết cực đoan ban ngày mà tất cả trường học và công ty đều cho nghỉ, khiến đường xá không đến nỗi loạn cào cào.
Người vội đi gặp người thân rất nhiều, tạm thời vẫn chưa lên mạng xem video.
Phía chính phủ liên tục đăng tư liệu về thiên tai này.
Hai trăm năm trước, bộ phận chiến đấu bí mật ra đời, bọn họ liên tục cố gắng, những nghiên cứu viên cống hiến cả đời, những chiến sĩ đã hi sinh cả mạng sống. Những cái tên xếp thành hàng trên màn hình kia trông vô cùng đáng sợ.
Trong video tài liệu, mọi người có thể nhìn thấy, bộ phận chiến đấu đặc biệt này, thế hệ càng về sau càng trẻ.
Bọn họ đã cố gắng hết sức rồi.
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu rất nhiều người.
…
Lộ Á và Chân Chân đang ở trong Nhà của Tiểu Nguyên.
Cơn mưa đá ban ngày làm người nhà bắt hai cô ở lại nơi này qua đêm. Ai ngờ đến tối lại nhìn thấy tin lớn thế này.
Xung quanh bọn họ chỉ có một bầy mèo, cả hai không tin được, sau khi khóc một lát thì gọi điện thoại về nhà.
“Lộ Á… mẹ tớ bảo tớ đừng sợ hu hu…” Chân Chân không chịu nổi nữa, cô ôm chặt Tiểu Nguyên vẫn đang vô tư, chôn mặt mình vào bộ lông bông xù của nó, vừa khóc vừa nấc: “… Rõ ràng là mẹ cũng đang rất sợ…”
Lộ Á cũng vừa cúp điện thoại, cô mạnh mẽ nhếch môi: “Không sao, lỡ đâu kết quả tốt thì sao? Khi nào sáng thì bọn mình về nhà.”
Mấy chú mèo xung quanh vốn đang vô tư cứ như cảm nhận được cảm xúc của Lộ Á và Chân Chân không đúng, từng con từng con chạy lại, meo meo hỏi thăm.
Chân Chân khóc lớn: “Làm sao đây… chúng ta chết thì thôi, nhưng mấy cục cưng thì biết làm sao đây…”
Lộ Á cũng bị tiếng khóc của cô làm cho rơm rớm: “Còn gấu trúc, cá heo, marmota…”
Hai người nghĩ đến tương lai những người bạn động vật chết sạch, ôm nhau gào khóc, khóc xong thì cảm xúc cũng tốt hơn. Tuy tin tức bảo tận thế có thể đến ngay giây tiếp theo, nhưng hiển nhiên vẫn có thể kéo dài thêm chút thời gian.
Chân Chân lau đôi mắt đẫm nước của mình, ngón tay tiếp tục lướt tin mới nhất, cô bấm vào danh sách chiến sĩ, đột nhiên ngây người.
“Lộ, Lộ Á…” Cô run rẩy nắm tay áo Lộ Á: “Cậu xem, cái này, hai chữ này là… Văn Tranh ư?”
Lộ Á run rẩy, tập trung xác nhận.
“Là thật.” Cô lẩm bẩm.
Nếu có thể, mấy người mắng chửi Văn Tranh lúc trước không hề mong mình sẽ nhận được tin này vào giờ phút này.
Trong đám bọn họ có người giống Hách Cường, chỉ đơn giản đang phát tiết bất mãn của mình lên mạng mà thôi, có người chỉ đơn giản là quen nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tồi tệ nhất cũng như châm biếm vài câu, cũng có người theo phái con người không ai hoàn hảo, lúc nào cũng cảm thấy người được mọi người săn đón sẽ làm chuyện xấu.
Tóm lại, đa số chỉ là người bình thường.
Hách Cường ngồi trong phòng khách nhà mình, lo lắng lướt điện thoại.
Vợ gã đang kiểm tra nước và mì gói trong ngăn tủ, cô tin chắc rằng nếu hôm nay không chết thì ngày mai thiên hạ sẽ đại loạn, cần phải tích trữ nước và thức ăn.
Quay đầu vừa thấy chồng mình đã giận sôi máu.
“Ông còn ngồi đó nữa!” Cô tức giận ném gạt tàn vào đầu Hách Cường: “Sắp chết đến nơi rồi còn lướt di động! Lướt di động! Cả ngày anh ngoại trừ lướt di động ra thì còn làm được gì nữa?”
Đầu cô rối bù, xông lên giật điện thoại của Hách Cường, lúc vô tình nhìn lướt qua màn hình điện thoại của chồng mình, cô đơ ra ngay tắp lự.
Đó là giao diện tin nhắn của chồng cô, tất cả đều là những lời nguyền và chửi rủa ác độc, trù cậu ta chết không tử tế, trù cậu ta xuống địa ngục, trù cả nhà cậu bị ngũ mã phanh thây.
“Đây, đây là sao?” Cô trợn tròn mắt, không quan tâm đến ông chồng đang cố giành lại điện thoại của mình mà trở về trang chủ. Tất cả mọi thứ trên đó đều là những câu nói vô cùng ác ôn: “Z”, “Z của mày”, phải kéo vài bài mới thấy được cái tên “Văn Tranh”.
Cái tên này rất quen, cô đột nhiên nhớ mình từng thấy ở đâu.
Môi cô run rẩy, thất hồn lạc phách ngẩng đầu nhìn chồng mình, đôi mắt trợn lớn cứ như đang nhìn một con ác quỷ nào đó.
“Ông chửi chiến sĩ nhỏ của mọi người?”
Ngón tay của vợ gã run rẩy chỉ thẳng vào mặt gã, lặp lại: “Sao… sao anh lại có thể chửi cậu ấy?”
Hách Cường hung hăng giật tóc, tức giận gào lên: “Sao tôi biết được cậu ta là chiến sĩ gì gì đó? Tôi chỉ chửi đại một người tìm được trên mạng mà thôi, thì sao hả!? Tôi ăn hết sổ gạo nhà cậu ta hay gì? Nổi như cồn không phải để tôi chửi à!?”
Vợ gã hét lên, trong đầu là đủ mọi suy nghĩ chồng chất lên nhau, cuối cùng hợp thành một chữ to: Báo ứng.
Cô vọt vào bếp túm cái chảo gần đó rồi nện thật mạnh vào Hách Cường, đánh đến mức Hách Cường phải vắt chân lên cổ mà chạy. Cô vừa đánh vừa tuyệt vọng nghĩ, nếu tận thế đến, những người chết đầu tiên chắc chắn sẽ là bọn họ…
…
Diễn đàn kênh livestream Ái Miêu – khu giao lưu – spam
[Chủ đề] Văn Tranh trong tin của chính phủ là trùng tên hay đích thị là người ấy?
Bình luận : Tôi cũng muốn biết.
Bình luận : % là người ấy rồi.
Bình luận : Thực sự xin lỗi thực sự xin lỗi thực sự xin lỗi.
Bình luận : Tôi sắp ngất vì khóc rồi, tôi thật sự không thể tưởng tượng được cảm giác của ảnh thế nào khi nhìn thấy những câu chửi mắng mình lăng xê khi đang ở ngoài tiền tuyến. Tại sao ảnh lại bị như thế chứ? Ảnh đã làm gì sai đâu?
Bình luận : Tôi đã từng chửi mắng cậu ta, tôi thật sự rất xin lỗi, bởi vì ngoại trừ xin lỗi ra tôi không biết mình có thể làm được gì khác.
Bình luận : Chủ thớt đi chết đi.
Bình luận : Mọi người liều chết để cứu chúng ta, sao bạn dám bảo người khác đi chết đi hả?
Bình luận : Đừng cãi nhau nữa, tôi khó chịu quá…
…
Bình luận : Tôi chính là fan đã từng cổ súy cậu ấy đi cứu thế giới đây, nhưng khi câu nói ấy thành sự thật tôi lại hận mình tại sao lại có thể lấy nó ra đùa.
Tôi là fan già của Z đại, tôi làm fans của cậu ấy được ba năm rồi, kể từ khi cậu ấy mới bắt đầu livestream đến giờ.
Ban đầu cậu ấy không thích nói chuyện, là một streamer rất im lặng, còn thường xuyên làm mấy động tác không tin được.
Tôi thích cậu ấy, cảm thấy cậu ấy có khí chất, rất ngầu, cho dù không thấy mặt cũng vẫn thích, thích đến tận bây giờ.
Tôi nói với mẹ mình rằng streamer tôi thích đang chiến đấu ngoài tiền tuyến, mẹ tôi xem ảnh chụp với video quay lại cũng bật khóc.
Nghe nói cậu ấy mới thôi, còn nhỏ hơn tôi hai tuổi nữa.
Hiện tại tôi đang học đại học, là một tên thất nghiệp trong xã hội, học xong việc tôi làm nhiều nhất là đi nhậu, đi chơi, đi hát karaoke với chị em, chơi game, ngay cả yêu đương cũng lười, nói chung là sống rất vui vẻ.
Tôi cứ cho rằng vui vẻ dễ kiếm lắm, nhưng ngẫm lại, hai chữ vui vẻ này thật sự dễ có được với Z đại ư?
Chắc chắn không dễ.
Tôi mới xem ghi chép thời gian của chính phủ, thế hệ chiến sĩ trước Văn Tranh hi sinh vào , nói cách khác, ba mẹ Z đại đều qua đời khi cậu ấy mười hoặc mười một tuổi.
Cho dù được quốc gia nuôi dưỡng, ăn không lo mặc không lo nhưng cũng là bi kịch nhỉ? Nếu đổi thành tôi, liệu tôi có thể chấp nhận hiện thực không?
Cái câu im đi trên Weibo từ đâu ra?
Tôi không biết.
Tôi nhìn cậu ấy học được cách tương tác với làn đạn, càng ngày càng hiểu game này hơn, kết thật nhiều bạn. Cậu ấy càng ngày càng phóng khoáng, lượm được mèo thì nuôi, thách đấu với Hiên Viên Thiên Lộ, vạch trần bộ mặt thật của Sơn Vũ Dục La, còn dắt mèo đi thi hoa hậu nữa.
Cậu ấy càng nổi, càng nhiều người thích cậu ấy hơn nhưng người ghét cậu ấy cũng ùn ùn kéo đến.
Tôi đã khóc rất nhiều, tôi thật sự đau lòng cho cậu ấy, có lẽ cậu ấy không quan tâm ai đó ghét mình, chửi mình, nhưng tôi quan tâm.
Tôi tưởng tượng cái cảnh cậu ấy gian khổ huấn luyện, tranh thủ lướt Weibo lúc rảnh rỗi, phát hiện rất nhiều người ghét mình, tim tôi đau như vỡ tan nát vậy.
Hi vọng Z đại sẽ tha thứ cho tôi, chuyện cứu vớt thế giới này không buồn cười chút nào.
Tôi cũng hy vọng tất cả chiến sĩ nhỏ đều có thể chiến thắng quay về, tôi không chỉ muốn bản thân sống sót, mà cũng hy vọng mọi người có được một tương lai thật tốt đẹp.
Bình luận : ….
Bình luận : Có vài người thật sự nợ cậu ấy một câu xin lỗi, tôi cảm thấy Văn Tranh không cần mọi người làm trâu làm ngựa, cậu ấy chỉ cần mọi người thành thật mà thôi. Đỡ mắc công đã chết rồi còn phải xuống địa ngục chịu tra tấn.
Bình luận : Khu tin tức của kênh livestream Ái Miêu có video ở Bắc Cực đó. Số phòng .
Bình luận : Muốn thấy anh ấy một cái, chắc chắn anh ấy đang cố hết sức mình.
Bình luận : Tuy không biết có giúp được gì không nhưng cả nhà tôi đều đang cầu nguyện cho tất cả những chiến sĩ có tên trong danh sách.
Bình luận : Cùng cầu nguyện.
Bình luận : Thật sự xin lỗi.
…
Bình luận : Tôi lái xe hai tiếng, cuối cùng cũng về đến nhà, nhìn thấy cục cưng mới hai tuổi của tôi.
Cảm ơn Z đại và các chiến sĩ ngoài tiền tuyến, chắc chắn mọi người đang cố gắng hết sức để kéo dài thời gian, để tôi có thể nhìn thấy thằng bé.
…
Bình luận : Cảm ơn Z đại, cuối cùng tôi cũng liên lạc được với ông nội của mình. Ông không chú ý đến điện thoại. Cuối cùng tôi cũng yên tâm rồi, nếu còn có ngày mai, tôi sẽ ngồi xe thật sớm để về thăm ông. Cảm ơn.
….
Bình luận : Lúc tôi thấy tin thì tôi đang dừng lại nghỉ ngơi ở sườn núi, vốn bọn tôi định ngày mai sẽ leo lên đỉnh nhưng đột nhiên không kịp nữa. Tôi và bạn bè của mình thương lượng với nhau, quyết định nắm chặt thời gian, mạo hiểm gió tuyết để trèo lên. Khi leo tôi cứ suy nghĩ, xin hãy cho tôi thêm chút thời gian, xin hãy cho tôi thêm chút thời gian… cuối cùng tôi cũng đến đích.
Mặc dù bầu trời vẫn tối đen và tôi chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng tôi đã thỏa mãn, cảm ơn các chiến sĩ trẻ tuổi đã nỗ lực kéo dài thời gian cho chúng tôi, để đời này bọn tôi không còn gì hối tiếc.
….
Càng ngày càng nhiều người gia nhập đội ngũ cảm ơn từng phút giây còn sống, từ diễn đàn đến từng tài khoản truyền thông khác nhau.
Trước khi bình minh đến thì bầu trời âm u vô cùng đáng sợ, có người nổi điên, có người bạo lực, có người ra đường phá phách và cướp bóc.
Nhưng cũng có người vô cùng biết ơn và hi vọng, lựa chọn làm tốt công việc của mình, có người lựa chọn tỏ tình với người mình thầm yêu, có người lựa chọn nói lời yêu thương thường ngày mình keo kiệt.
Đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau thành một cảm xúc thật lớn, truyền thẳng đến Bắc Cực.
Văn Tranh và Vương Duy Nạp đang chạy nhanh trên mặt đất hoang dã gồ ghề. Không gian con đã bị đánh cho rách tung toé, thời khắc cuối cùng đã đến.
Quả nhiên sóng yên biển lặng khi nãy chỉ kéo dài không đến mười phút, sau đó bầu trời sụp xuống, mặt đất cũng nứt toác.
Toàn bộ thế giới như bị nhét vào một chiếc máy giặt, trộn lẫn và quay cuồng cùng nhau.
Đến khi yên lặng được thì vũ khí của bọn họ cũng hư gần hết.
Văn Tranh và Vương Duy Nạp dựa sát vào nhau, bọn họ không biết những người còn lại đâu hết cả rồi. Hai người thương lượng một chút, quyết định mở giá phòng ngự lên trước. Nếu không sẽ bị thương nghiêm trọng thêm nữa.
Lúc này bọn họ đồng thời ngẩng đầu, nhìn thấy quả cầu kia hoàn toàn đứng im.
“Đội trưởng?” Vương Duy Nạp quay đầu, hắn thấy Văn Tranh cũng đang nhìn về phía quả bóng mà đơ người.
Là sao?
Đây là… thắng ư? Hay ai ấn nút tạm dừng rồi?
“Không.” Mặt Văn Tranh trắng bệch: “Không phải, nó muốn phát nổ.”
“Cái gì!?” Vương Duy Nạp hoảng sợ: “Chúng ta, chúng ta… thua? Khoan, khung thép, tìm khung thép đi…”
Khung thép có ích gì chứ? Nếu có ích thì còn cần họ tốn cả đời với nó ư?
Văn Tranh thở gấp, sau khi sửng sốt ba giây thì đẩy Vương Duy Nạp ép hắn đứng dậy chạy: “Đi, đi tìm khung thép!”
Vương Duy Nạp không hiểu gì hết, hắn ngây ngốc chạy theo sau Văn Tranh, sau khi chạy rất xa thì thật sự tìm được một cái khung thép trong đống băng.
Dù sao cũng là dụng cụ phòng ngự, cũng không hư hao kinh khủng lắm, Văn Tranh cho Vương Duy Nạp cõng sau lưng, chạy đi tìm người bị thương trong cái thế giới đảo điên này.
Văn Tranh không biết mình có thể làm được gì, anh chỉ có thể tin rằng tất cả cố gắng của bọn họ từ đầu đến giờ sẽ không uổng phí.
“Ai bị thương nặng thì nhét vào trong, cho dù…” Văn Tranh dừng một chút “Cho dù không được cũng không thể vứt bọn họ lại.”
Quả cầu kia đã đứng lại hoàn toàn, giống như ai đó đã bấm dừng.
Văn Tranh cảm thấy tim mình cũng bị ai đó ép phải ngừng đập, anh không còn cảm nhận được nhịp tim nữa.
Bắc Tư Ninh chưa xong à?
Hắn còn cần bao nhiêu thời gian nữa?
Sắp không kịp rồi!
Amh chạy như điên, sợ hãi làm chân tay anh lạnh ngắt, hai mắt liên tục tuần tra khắp nơi, bỗng nhiên anh thấy một mái tóc vàng chóe bò khỏi đống phế tích.
Đó là… Peppa?
Văn Tranh đổi hướng, đang định chạy về phía gã ta thì một âm thanh nhọn hoắc vang lên.
Anh nhắm mắt che tai theo bản năng, sau đó là chấn động kịch liệt của một vụ nổ.
Sau vài phút mất ý thức ngắn ngủi, Văn Tranh mở mắt lần nữa.
Anh chớp mắt, phát hiện trên lông mi toàn bụi là bụi.
Có một tia sáng vàng kim đang nhẹ nhàng chiếu xuống, bao phủ toàn bộ mặt đất.
Mình… còn sống?
Hình như vẫn thở?
Nếu mình có thể tự hỏi, vậy… thật sự còn sống?
Văn Tranh chớp mắt, môi cọ lên mặt đất sần sùi, hơi tê, anh nhìn xung quanh một chút, cảm thấy hơi lạ.
Hình như anh đang úp mặt xuống đất, Văn Tranh đoán.
Cũng không lạ lắm, nổ thì té thôi, rất bình thường… nhưng tại sao anh không thể cử động được.
Đầu Văn Tranh quay cuồng, khó khăn lắm mới lấy được quyền điều khiển tay phải, anh chầm chậm sờ xuống dưới. Vừa đến eo đã không xuống được nữa.
Cảm giác nhớp nháp truyền từ tay lên não bộ, Văn Tranh cố gắng quay đầu lại xem, chết lặng nghĩ, à, mình bị thương rồi.
Bị một cây cột đá đè trên mặt đất.
Hình như… không đau lắm. Nhưng không cử động được.
Vừa mới nghĩ xong, đau đớn đã đánh úp khiến anh, đau đến mức anh phải cắn môi mới không kêu ra tiếng.
Không thể tiếp tục thế này. Văn Tranh hỗn loạn nghĩ.
Anh không thể chết được, anh phải đi tìm mèo tinh, nếu anh còn sống, vậy chắc chắn mèo tinh đã thành công, cho nên anh không được chết, anh phải đi tìm mèo tinh.
Suy nghĩ cứ lập đi lập lại trong đầu anh, Văn Tranh trở tay nắm cột đá, dùng hết sức đẩy nó về phía trước.
Gân xanh trên tay anh như muốn nhảy khỏi cánh tay, trán đỏ bừng, hai mắt đỏ ngầu, đồng tử tan rã.
Máu dưới thân tràn ra, Văn Tranh dồn lực vào tay, chống cơ thể lảo đảo đứng dậy, dùng hết sức bước một bước.
Nhưng bước này đã là cực hạn với anh.
Hai mắt anh tối sầm, hai chân mất khống chế ngã về trước, lúc này, anh ngã vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.
Bắc Tư Ninh không rảnh quan tâm đến đan điền đang phát đau của mình, hắn cảm thấy tim mình như bị ai đó xé thành tám miếng.
“Người đâu! Bác sĩ đâu!” Hắn cởi áo ngoài, run rẩy ấn vào miệng vết thương sau eo đang phun máu liên tục của Văn Tranh, chạy như điên vào doanh trại.
—
Hậu trường nhỏ:
Chân Chân và Lộ Á: Huhuhu mấy bé động vật của tụi mình huhuhu
–—
Ngọc Thụy: Mọi người biết tại sao những người đi vào không gian con càng ngày càng trẻ không? Tại vì thế hệ trước chết càng ngày càng sớm, khiến thế hệ sau vẫn chưa đủ lớn đã phải vào. Mình nghĩ nếu thế hệ của Văn Tranh mà không kết thúc nữa thì chắc không còn được bao nhiêu người có thể vào không gian con. Tại vì thế hệ của Văn Tranh chưa kịp sinh con đẻ cái thì đã hi sinh.
Lần nào đọc đến khúc “Bọn họ đã cố gắng hết sức” mình đều rơm rớm nước mắt. Biết bao nhiêu thế hệ đã hi sinh, mấy ngàn người đã bỏ mạng, bọn họ đã cố gắng hết sức rồi.
- -----oOo------